Lòng người là giấy, đừng đem thử lửa
Vợ chồng đang hạnh phúc, gia đình đang ấm êm. Tự nhiên một ngày vợ dùng cạm bẫy để thử lòng chồng. Mà đàn ông thì vốn tham lam, nhiều khi họ chẳng đói đâu nhưng thấy món ngon bày ra trước mắt thì tặc lưỡi “tội gì không thử”.
Em dâu họ tôi tuổi mới ngoài đôi mươi, thế hệ giữa 9x nên hãy còn xì-tin lắm. Trên trang cá nhân của em, không ngày nào không đăng những dòng trạng thái yêu thương nồng cháy cùng những bức ảnh chụp chung với chồng ngộ nghĩnh đáng yêu. Mỗi khi có dịp gặp nhau, em khoe chồng nhiều đến nỗi khiến tôi có chút hồ nghi có gì đó sai sai. Em tôi hay dở chỗ nào lẽ nào tôi còn không biết, mới hay rằng một khi đã yêu, nhược điểm cũng biến thành ưu điểm hết.
Bạn bè của em, đứa đã có gia đình, cũng có đứa còn độc thân, thấy em biểu hiện hạnh phúc, không rõ là ngưỡng mộ hay ghen tỵ. Họ muốn chứng minh cho em thấy “đàn ông nào cũng một giuộc lăng nhăng như nhau”. Em nói chồng em không có tính trăng hoa, vậy là họ cược nhau cùng làm một phép thử.
Cô bạn lập một tài khoản cá nhân mới, liên tục vào trò chuyện, tán tỉnh chồng bạn thân. Chuyện bắt đầu chỉ xã giao, dần dần thân tình, dần dần câu chữ đã không còn khách sáo. Họ tán tỉnh nhau, hẹn hò trên mạng, sau rồi quyết định ngỏ lời hẹn hò ngoài đời. Cô bạn không đến điểm hẹn hò như đã định mà ngồi bên cạnh cô em dâu tôi để cùng xem trò vui. Cậu em khờ dại của tôi sau khi bị “người tình facebook” cho “leo cây” liền nhắn tin buông lời giận hờn trách móc. Mỗi tin nhắn như một mũi dao cứa vào tim cô vợ trẻ. Các bạn em dâu tôi đã đúng khi chứng minh cho em thấy chồng em thực ra không hoàn hảo như em tưởng, rằng chỉ cần có cơ hội, không có gã đàn ông nào là chung tình.
Trên trang cá nhân em dâu tôi không còn hiển thị những dòng hạnh phúc, thay vào đó là trạng thái “cảm thấy đau đớn”. Tôi chẳng biết nên động viên em hay nên mắng cho vài câu. Vợ chồng đang êm ấm, tự nhiên lại tự mình làm cho mình đau. Đã vậy, sau khi làm rõ sự tình, thằng em tôi còn “nổi đóa” với vợ nó, bảo “không tin tưởng chồng nên bày trò mèo bẫy chồng. Rằng dâng mỡ đến miệng mèo rồi lại còn trách mèo ham ăn là sao”. Dĩ nhiên, trong bi kịch của mình, em dâu tôi vừa là nạn nhân, vừa là thủ phạm.
Thực ra, có rất nhiều người như thế, vợ chồng đang ấm êm bỗng nhiên có tâm lý muốn thử lòng chồng. Thử xem chồng có thật sự chung tình, có tính mây gió lăng nhăng, có nghiêm túc hay lả lơi ong bướm… Và họ dùng đủ cách, từ theo dõi trang cá nhân, điện thoại, đến dùng sim rác nhắn tin, nguy hiểm hơn là nhờ bạn mình làm “con mồi” để nhử. Mà một khi đã thử thì thử đến lúc nào đối tượng “cắn câu” mới thôi. Kết quả thường là rất đắng cay, nhẹ thì vợ chỗng mâu thuẫn lục đục vì nghi ngờ không tin tưởng lẫn nhau, nặng thì đẩy chồng vào vòng tay kẻ khác. Thử, cuối cùng chỉ để rước vào mình những nỗi đau.
Người ta thường nói đàn ông hay đổi dạ thay lòng. Tôi thì nghĩ đàn nào cũng giống nhau cả thôi, cũng có những lúc yếu lòng, cũng có những lúc không làm chủ được cảm xúc của mình mà nhất thời xao động. Điều quan trọng là biết dừng lại đúng lúc, biết nhìn trước những hậu quả có thể xảy ra. Biết rằng không có sự đánh đổi nào là không mất mát.
Vợ chồng đang hạnh phúc, gia đình đang ấm êm. Tự nhiên một ngày dùng cạm bẫy để thử lòng chồng. Mà đàn ông thì vốn tham lam, nhiều khi họ chẳng đói đâu nhưng thấy món ngon bày ra trước mắt thì tặc lưỡi “tội gì không thử”. Dùng một người phụ nữ khác để thử lòng chung thủy của chồng là việc làm ngu ngốc nhất, nó chẳng khác nào giả vờ đánh rơi tiền rồi trách người nhặt được tiền không trả lại là kẻ xấu.
Lòng người là giấy, vốn rất nhẹ nhàng và mong manh, nó không phải là đá là vàng. Giấy đốt là cháy, giấy đốt sẽ thành tro, vậy nên đừng dại khờ đem đi thử lửa. Đá còn có thể mòn, vàng còn có thể phai, huống chi lòng người nay chung thủy, mai bạc tình, nay yêu thương, mai ghét bỏ vốn chẳng phải là chuyện gì xa lạ.
Nếu đang yêu thì hãy cứ yêu nhau đi, nếu tin nhau thì hãy vững vào niềm tin của chính mình. Cuộc sống vốn dĩ đã quá nhiều thử thách khó khăn rồi, đừng tự vẽ ra thử thách rồi bắt mình phải vượt qua. Đó chẳng phải là thiên đường có lối không đi, địa ngục không có lối cũng tìm mọi cách để vào hay sao.
Theo Dân trí
Ô sin "Lẳng lơ Gợi Cảm" Chồng Soái Ca và cái kết bất ngờ...đắng...
- Vợ ơi, em ốm à. Để anh bảo cái Ánh nó pha cho em cốc nước cam nhé.
- Không sao đâu. Em nghĩ chỉ là cảm xoàng thôi.
- Không sao thế nào mà không sao. Nằm yên ở đây cho anh. Ánh ơi...
Video đang HOT
Cầm cốc nước cam chạy vào đưa cho chị chủ, Ánh liếc mắt sang nhìn cảnh vợ chồng chủ nhà đang chăm sóc nhau mà thầm ghen tỵ.
Ánh là người giúp việc cho nhà Nam từ đầu năm nay và nhanh chóng có cảm tình với anh chủ đẹp trai, tốt bụng, lại chiều vợ chiều con hết mực. Nhìn cách Nam - ông chủ chăm sóc cho vợ mình từ ly từng tí mà Ánh ghen tị ra mặt.
Ánh năm nay 25 tuổi, cái tuổi mà ở quê cô thì đã phải một nách 2 con và yên bề gia thất rồi. Ấy thế mà vì miếng cơm manh áo, Ánh vẫn chơ vơ ở nơi đất khách quê người.
Cả Nam và vợ đều đang làm quản lý ở công ty mình, công việc bù đầu cả ngày. Vợ Nam khá nóng tính nên vợ chồng đôi lúc cơm không lành canh không ngọt. Còn anh Nam thì tính tình hiền lành, lại biết nhường nhịn vợ con nên chẳng bao giờ to tiếng với chị chủ cả.
Thời gian gần đây, công ty nhiều việc nên vợ Nam càng bận bịu hơn, về đến nhà là mặt nặng mày nhẹ không muốn ai đụng tới mình.
- Em ăn cá đi này.
- Em muốn ăn em tự gắp. Anh cứ ăn đi.
- Sao thế? Công ty cuối năm lại có chuyện gì à.
- Đã bảo anh không cần lo mà. Thôi ăn đi rồi em còn đi ngủ. Mệt hết cả người.
Thấy chị chủ buông đũa bỏ vào phòng còn anh Nam thì ngồi thở dài, mắt buồn rười rượi mà Ánh thương lắm.
- Thôi anh ăn đi. Chắc chị nhà mệt chuyện công việc quá nên cáu gắt thôi.
- Ừ, cám ơn em.
Từ đó Ánh tỏ ra quan tâm Nam hơn hẳn. Áo quần của Nam Ánh luôn là lượt cẩn thận rồi treo sẵn vào tủ quần áo, việc này vốn dĩ vợ anh làm nhưng vì dạo này bận nên anh phải tự làm.
Mỗi buổi sáng, Ánh sẽ đặc biệt pha cà phê cho Nam và chuẩn bị sẵn tờ báo mới để anh đọc lúc uống. Khi Nam về nhà luôn có cốc nước cam Ánh pha sẵn để trên bàn. Ánh ân cần, chu đáo đến như vậy cốt là để Nam động lòng mà nảy sinh tình cảm.
Lúc rảnh rỗi, Ánh còn thường xuyên chủ động bắt chuyện, hỏi Nam muốn ăn gì, đồ ăn trưa này có vừa miệng không. Dần dần mối quan hệ giữa 2 người thu ngắn lại. Trước đây Nam đối với Ánh khá lịch sự và xa cách thì giờ thân thiết hơn hẳn, đôi lúc anh còn nói lời bông đùa trêu chọc làm Ánh ngượng đỏ mặt.
- Anh Nam hôm nay có rảnh không ạ. Em muốn đi siêu thị mua ít đồ Tết với cả mua ít thức ăn để tủ, sợ sẽ hơi nặng. Anh đi cùng cầm giúp em với.
- À, cũng được thôi. Đợi anh cất cặp đã nhé.
Ánh được đà tiến tới, rủ Nam đi siêu thị rồi mua sắm đồ dùng trong gia đình. Cùng đẩy xe hàng với anh, Ánh lâng lâng niềm vui sướng, cảm thấy như thể hai người là vợ chồng thật rồi.
Không chỉ đánh về mặt tâm lý, nhiều khi nhân lúc chị chủ đi làm về muộn. Ánh còn cố tình mặc 1 số bộ đồ mỏng ưỡn ẹo qua lại trước mặt Nam. Những lúc ấy thấy mặt anh cứ đỏ bừng lên mà cô cười thầm.
Cứ thế cho đến một hôm Ánh quyết định đưa ra nước cờ cuối cùng, cô không muốn sống danh phận chỉ là người giúp việc bán thời gian thêm nữa. Cô chắc mẩm Nam ít nhiều cũng có tình cảm với mình rồi, chỉ chờ đúng thời điểm nữa thôi.
- Alo, Ánh hả em. Hôm nay chị phải đi tiếp đối tác về muộn. Em đón bé Dâu rồi đưa con bé sang ngoại chơi nhé. Hôm nay là sinh nhật con dì Út, chị đã hẹn sẽ đưa Dâu sang mà lại vướng công chuyện rồi. Em cứ nấu cơm cho anh Nam như bình thường nhé, bảo anh ấy giúp chị. Chị gọi điện mãi mà chả thấy bắt máy gì cả.
- Dạ.
Vừa cụp máy thì anh Nam cũng về. Ánh báo lại y chang lời chị chủ nói, cô để ý mặt Nam tiu nghỉu thấy rõ, chỉ ăn một bát cơm rồi bỏ lên phòng xem TV. Ánh thu dọn bát đĩa xong thì ôm quần áo lên tầng 2 tắm.
Nhà Nam có 2 phòng tắm, Ánh thường dùng phòng dưới tầng 1 vì tầng 2 là cho vợ chồng Nam. Lần này Ánh liều lên tầng 2.
Phòng Nam không đóng cửa, tiếng ồn ào từ TV phát ra. Ló mặt vào, Ánh thấy Nam đang ngồi trầm ngâm đốt thuốc. Bình thường anh hiếm khi hút thuốc một mình như vậy, có lẽ hôm nay anh thực sự buồn và thấy cô đơn.
Ánh càng thấy cơ hội của mình đang đến. Cô vào phòng tắm nhưng không đóng cửa, cứ thể cởi đồ ra và vặn nước xả thật mạnh.
- Ánh đó à? - Nam gọi vọng ra vì nghe tiếng động lớn
- Dạ, phòng tắm dưới tầng 1 bị tắc hay sao ấy anh ạ! Em lên đây tắm tạm.
- Ừ thế à, để mai anh gọi người xem
Ánh hí hửng vì thấy Nam không chất vấn gì thêm.
Cô ngắm mình trong gương, thấy thân hình này làm sao Nam có thể cầm được lòng? Nghĩ vậy, càng thêm tự tin, Ánh bắt đầu hét lớn:
- Ôi anh Nam ơi! Có chuột! Anh ơi có chuột! Cứu em với!!
Nghe thấy tiếng hét thất thanh, Nam chạy vội ra rồi sững người khi nhìn thấy Ánh không mảnh vải che thân đang đứng trong phòng tắm la hét.
Thấy Nam ra Ánh làm như vẫn đang sợ hãi bèn chạy ra rồi lao vào vòng tay anh. Nam bối rối không biết làm sao đành vòng tay ôm lấy Ánh, mặt đỏ tưng bừng, toàn thân nóng ran. Ánh dụi đầu vào lồng ngực Nam, hai tay ôm chặt lấy anh rồi giả vờ nức nở.
Được một lúc, thấy Nam vẫn không động tĩnh gì, Ánh cảm nhận được người anh gồng lên cứng ngắt. Nhưng Nam vẫn không nói gì, thấy lạ, cô ngưng không nức nở nữa. Ánh định lên tiếng thì...
Ảnh minh họa
- Cô hết sợ chưa? Buông ra được rồi đấy.
Giọng nói lạnh lùng của Nam khiến Ánh sợ hãi, gần 2 tháng nay Nam có xưng hô như vậy với cô nữa đâu. Nam đẩy Ánh ra, không thèm nhìn cô rồi quay lưng lại nói:
- Cô đi tắm lần sau nhớ đóng cửa vào. Nếu tắm xong rồi thì mặc quần áo vào đi. Trông cô còn chẳng bằng 1 góc của vợ tôi!
- Anh.. anh Nam... em... em có chuyện muốn nói với anh - Ánh lắp bắp
- Chuyện gì thì cũng để sau. Hôm nay tôi mệt, muốn được yên tĩnh.
- Chị ấy thì có gì hơn em chứ? - Ánh la lên, phẫn uất
- Bao lâu nay em chăm sóc anh nào có thua kém gì chị ấy? Cơm anh cũng là em nấu, áo anh cũng là do em gấp. Em hỏi anh em có gì không bằng chị ấy. Em yêu và thương anh, để em thay thế vị trí đó được không?
- Cô liệu cái miệng cô đấy Ánh, đừng đi quá giới hạn! Cô có biết vợ tôi đã ở bên tôi bao nhiêu năm rồi không? Giờ cô ấy vẫn còn phải đi làm ngoài kia để bươn chải cho cái nhà này. Cô đừng tưởng mình cái gì cũng biết.
Nói rồi Nam đóng sập cửa lại. Ánh ngơ ngác, nước mắt lưng tròng. Cô hiểu Nam dứt khoát cự tuyệt cô. Có lẽ anh sẽ sớm cho cô nghỉ việc. Bước xuống nhà, Ánh vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Nỗi ê chề nhục nhã này làm sao có thể gột rửa được hết đây? Cô đã phạm sai lầm không thể cữu vãn được nữa rồi. Đứa giúp việc nghèo khó mãi mãi chỉ là người ở mà thôi.
Theo webtretho
'Lạt mềm buộc chặt', nhớ để giữ chồng Gia đình có hạnh phúc hay không, cuộc sống vợ chồng có êm ấm hay không đều phải dựa vào cách đối nhân xử thế của người phụ nữ. Là một người phụ nữ thông minh phải biết những điều đơn giản này để chồng không bao giờ có ý định tơ tưởng đến người khác. Đối với đàn ông mà nói, càng...