Lòng dạ đàn bà
Lần đầu tiên tôi ngồi uống cà phê một mình. Quán nhỏ giờ này vắng ngắt, tôi thậm chí có thể khóc mà không ai để ý.
Hà Nội hôm nay gió mùa về, da trời u ám như những ý nghĩ trong đầu tôi. Cô ấy đã mất rồi. Nỗi ám ảnh suốt một thời tuổi trẻ của tôi. Không, đúng hơn là từ thời con trẻ.
Hình ảnh minh họa
- Nếu anh đi thì em cũng đi.
- Em đi đâu? – Anh ngập ngừng một lúc mới hỏi được vợ.
- Anh không cần biết. Đơn em để trong ngăn bàn kia kìa.
Anh nhìn vợ. Khi căng thẳng mặt cô thường đanh, môi mím lại lộ rõ hai cái vạch nguệch ngoạc từ hai bên mũi xuống khóe môi. Ở cô không có gì hấp dẫn mắt người khác, trừ đôi bàn tay đẹp. Bàn tay mềm tựa cát, với những ngón nhỏ thanh như búp hoa ngọc lan. Tay ấy là số phu nhân nhé. Ai nói thế nhỉ. À, cô ấy. Có lẽ vì thế mà anh có vị trí ngày hôm nay? Anh nhắm mắt, cố hình dung cô ấy, lúc này. Chắc là đang đau lắm. Anh cảm thấy một cơn co bóp mạnh ào tới, khiến tim ngưng đập trong một giây.
- Anh lại đang nghĩ về cô ta phải không? Nhìn mặt anh là tôi biết.
- Cô có thôi đi không! Người ta…
- Người ta làm sao? Người ta đang mong anh đến lắm đấy. Anh mau mà đi đi…
- Em đồng ý cho anh thật ư?
- Em nói rồi. Anh đi thì em cũng đi.
Video đang HOT
- Ồ, thế mà anh cứ tưởng – giọng anh không che giấu sự bất bình.
- Anh tưởng gì? Anh có bao giờ chịu nghĩ đến cảm giác của tôi không? Anh có biết tôi cảm thấy thế nào khi đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cô ta. Cô ta làm gì mà ám ảnh anh thế nhỉ. Tôi lấy anh cả hai chục năm, có bao giờ được ngủ riêng với anh trên giường. Lúc nào giường chả có ba người. Anh cứ hỏi tại sao tôi cứ như người lãnh cảm. Anh quá biết điều đó mà. Nhẽ ra tôi không nên sinh con với anh…
-Thôi đi, cô càng nói càng quá quắt. Người như cô ai mà…
- Ai mà yêu được chứ gì – Vợ anh rít lên – Cảm ơn anh đã nói ra sự thật mà bấy lâu vẫn ấp trong lòng. Tôi biết anh không yêu tôi. Không bao giờ yêu tôi. Chỉ có tôi ngu dại nên vẫn đâm đầu vào lấy anh, phục dịch anh cả đời. Phục dịch cả bố mẹ anh, cả các con anh…
- Thôi đi nào. Anh luôn biết em là người vợ tốt.
- Tốt, phải, tôi cũng nghĩ tôi rất tốt. Tôi những mong cái sự tốt đấy của tôi sẽ làm anh thay đổi. Nhưng anh chưa bao giờ thay đổi.
- Anh làm gì có lỗi với em?
- Anh còn hỏi như vậy à? Độ vờ vĩnh của anh bây giờ cao quá đấy, tôi không theo được. Cả mấy ngày hôm nay anh nhấp nhổm là vì cái gì? Tôi nói cho anh biết, nếu như mà anh không lúc nào cũng đau đáu về cô ta đến như vậy thì tôi cũng chả hẹp hòi gì mà để anh đi thăm cô ta lần cuối. Tôi cũng đi cùng với lớp cũ của tôi mà. Nhưng tôi không chịu được cái cảnh, anh lại nắm tay cô ta trên giường, bất chấp xung quanh… Rồi cô ta thều thào gọi tên anh. À bây giờ thì tôi biết vì sao mấy hôm nay anh toàn bật bài Chân tình(*) rồi: Như em được sống giây phút đầu tiên/ Có anh tận đến những giây cuối cùng…
- Cô im đi – Anh gào lên, nét mặt anh chắc là khủng khiếp nên vợ anh im bặt luôn. Khuôn mặt của anh và vợ lúc này, không biết ai nhìn gớm hơn ai.
Anh lao về phòng. Đó là phòng đọc sách kiêm phòng làm việc của riêng anh. Là nơi cho anh cảm giác thư giãn nhất trong ngôi nhà.Vợ anh không sai lắm trong những lời kết tội anh. Anh luôn muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ trong thư phòng hơn cả. Vào lúc này anh cần một ly . Anh vội vã rót ra cái ly nhỏ, vội vã dốc.1 ly, 2 ly, 3 ly… Bất chợt anh nhìn thấy mặt mình trong gương, hai vệt tím mờ mờ bên môi. Mặc kệ, anh quệt tay, xong lại rót thêm một ly nữa. Mắt anh dừng lại ở lọ hoa cúc họa mi trên bàn viết. Tại sao tận lúc này anh mới nhận ra rằng vợ thường xuyên cắm hoa trên bàn làm việc của anh nhỉ? Bao lâu nay anh vẫn quen với tất cả những điều này như một sự tất nhiên. Một lọ hoa đẹp, cũng như sự hiện diện của cô ấy trong căn nhà này đều như một sự tất lẽ dĩ ngẫu (nhiên) – ngôn ngữ của riêng anh. Cô ấy biết anh thích trong nhà luôn có hoa, hẳn rồi. Ký ức của anh về gia đình người bạn ở trên phố, luôn cắm hoa tươi trong nhà, là gia đình giầu sang. Trong khi nhà anh, mẹ tiết kiệm từng đồng để mua rau, hoa không bao giờ có, trừ là tết. Mà tết cũng chỉ cắm một lọ dăm bông đồng tiền đơn với vài cành violet. Bởi thế anh mặc định hoa tươi trong nhà là tượng trưng cho no đủ. Tại sao cô ấy có thể chiều anh đến thế vì rõ ràng anh biết cô cũng không có nhu cầu ngắm hoa hàng ngày? Nhưng cũng lại khe khắt với anh đến thế.
Cơn buồn ngủ ập đến. Anh chỉ tỉnh dậy khi có tiếng chuông điện thoại. Tận mười mấy cuộc gọi nhỡ. Anh run bắn khi đọc được nhắn tin: H đi lúc 3 giờ chiều nay rồi. Bọn tôi đợi mãi mà không thấy ông đến.
*******
Lần đầu tiên tôi ngồi uống cà phê một mình. Quán nhỏ giờ này vắng ngắt, tôi thậm chí có thể khóc mà không ai để ý. Hà Nội hôm nay gió mùa về, da trời u ám như những ý nghĩ trong đầu tôi. Cô ấy đã mất rồi. Nỗi ám ảnh suốt một thời tuổi trẻ của tôi. Không, đúng hơn là từ thời con trẻ. Tôi với cô ấy cùng học từ cấp II. Hai đứa học giỏi ngang nhau nhưng chỉ có cô ấy là được nhớ đến. Đơn giản, khi đi báo cáo thành tích, cô giáo chủ nhiệm cũng muốn chọn gương mặt xinh đẹp hơn là một cô học trò xấu xí. Run rủi thế nào mà tôi lần lượt học cùng lớp cấp III rồi đại học với cô ấy. Đến bậc đại học thì chúng tôi thân nhau, chỉ đơn giản đã quen nhau từ trước, giữa một giảng đường toàn những người bạn mới. Trong những năm tháng ấy, tôi đã gặp anh. Đơn giản vì anh là người yêu của cô ấy. Thật bỉ ổi, dùng từ này có đúng không nhỉ, tôi lại mê anh ấy ngay từ lần đầu nhìn thấy. Tuổi mười bảy, tôi cũng có một số bạn trai thích. Thế nhưng tôi không còn để ý đến ai, vì tim đã trót neo lại một gương mặt. Các cụ thường bảo phải lòng mặt, đúng y tình huống của tôi. Tôi đã sống qua cả 4 năm đại học như trong mộng mị, núp trong chiếc áo bạn gái thân, để được gần người tôi yêu. Tôi đã rất căng thẳng để không ai biết được những cơn sóng lòng câm nín nhưng thực ra luôn chỉ chực phá tung bờ. Trí óc tôi còn khắc sâu những hình ảnh, nhẽ ra không nên nhớ. Vì nó chỉ có tác dụng xát muối vào tim. Nhưng tôi không quên được, bởi tôi ôn đi ôn lại nhiều lần, trong nhiều năm tháng. Đó là lần chúng tôi cùng đi chùa Hương. Trên suối Yến, cô ấy kêu lạnh, thế là anh ấy vội rút ở trong túi ra một gói nhỏ, là mứt gừng. Anh ta đưa miếng mứt vào tận miệng cô ta, mà cô ta lại ngoảy đi, gạt tay anh ra, đưa tay lên tự cầm. Về sau cô ấy tâm sự với tôi là cũng thích nhưng ngượng. Chắc cô ấy mơ hồ cảm giác điều gì đó từ tôi. Tự quyết như vậy, tôi thấy dễ thở hơn một chút. Suốt mấy năm, tôi quả thực đã sống trong những độc thoại. Nào có khác gì thủ dâm tinh thần, quằn quại. Một lần khác, chúng tôi cùng đi ăn cơm bụi. Ăn xong, anh ấy dùng khăn mùi xoa âu yếm chấm chấm xung quanh miệng cô ấy. Đau cho tôi là cứ luôn nhìn thấy những cảnh đó, trước tất cả mọi người. Hoặc một lần, trong lúc cùng chờ cô ấy thi vấn đáp ra, anh ấy hồn nhiên kể với tôi: Chiều hôm qua thấy giời trở gió mà H mặc phong phanh, anh phi ngay về nhà lấy cái áo khoác cho cô ấy mặc. Thế mà đến thì cô ấy lại bảo, áo đàn ông không mặc. Tôi cười hùa theo, lòng đau. Biết bao giờ anh mới thấy se lòng vì môi tôi run lên giữa trời đông nhỉ?
Đúng là số phận. Cô ấy bỏ anh. Cô ấy kể với tôi là anh không có ý chí phấn đấu, dạng đàn ông yếu đuối làm cô ấy chán. Những sự chăm sóc mà tôi ganh tị cả ngàn ngày, cô ấy cho là dấu hiệu của một người đàn ông không bao giờ chở che được cho đàn bà theo cách mà một người đàn ông thường làm. Về sau, tôi thầm công nhận cô ấy tinh tường. Thế nhưng yêu là không bao giờ nói câu ân hận. Tình yêu trong tôi quá lớn, đủ dùng cho cả hai người, không cần anh giúp một tay. Hoặc giả mỗi người sinh ra được đặt sẵn một số phận. Định mệnh của tôi là cả đời chạy theo anh ấy.
Tôi sẽ dạy con gái rằng không bao giờ nên lấy một người đàn ông mà mình đã chứng kiến nhiều cảnh cho dù chẳng là ái ân nhưng còn vân vít hơn ngàn lần ân ái. Ai mà chả có quá khứ nhưng tuyệt nhiên nên là một dĩ vãng không gọi được tên người. Bởi nỗi ám ảnh nó sẽ đi theo suốt cuộc đời. Tim bình yên sao đây khi luôn cảm giác yêu thừa? Ít người vượt qua được lắm, tôi tin là thế.
Tôi đã không cần anh góp chút công sức nào để cùng đốt lên ngọn lửa trong ngôi nhà chung. Nhưng tôi quả thực cần anh xóa trắng quá khứ. Và tôi đã không được như ý.
Tôi có quá đáng không? Khi không cho phép anh ấy đến bên giường của cô ấy, lần cuối? Tôi cũng không phân tích được rằng tôi ghen đến nỗi bất chấp cái câu người ta vẫn thường nói nghĩa tử là nghĩa tận. Hay là do tôi không chịu được cảm giác những người bạn học chung của chúng tôi, rất đông, sẽ được chứng kiến một cảnh nào đó, và họ hiểu rằng tôi chưa bao giờ thật sự có ý nghĩa với chồng tôi. Tình yêu ích kỷ và nỗi sợ bẽ bàng, không rõ cái nào lớn hơn.
*******
Tôi có quá đáng không? Khi không dám đến bên giường cô ấy, lần cuối?
Tôi biết vợ tôi luôn không chịu đựng nổi với quá khứ. Thật đáng thương. Nhưng tôi có làm gì không, để giúp vợ chôn sâu mặc cảm? Những thô lậu, cằn cặt của vợ càng khiến tôi nhớ về người xưa. Vợ cũng không vô cớ kết tội giường ân ái luôn có ba người. Là bởi vì tôi không bao giờ quên được gương mặt thiên thần của em, nhiều lúc phải dùng trí tưởng tượng để có thể hoàn thành trót lọt một cuộc yêu. Tôi không thể yêu vợ nhưng cuộc sống tiện nghi của tôi phụ thuộc vợ, hoàn toàn. Thâm tâm tôi biết, vợ là phương án ổn nhất cho tôi cuộc sống viên mãn ngày hôm nay. Chính vì thế, tôi ít khi làm trái ý vợ, sợ rằng cái bọc êm sẽ bị chọc rách tung tóe. Tôi cần thời gian và sự yên tĩnh để nuôi tiếp giấc mơ sự nghiệp đang trên đỉnh cao. Vợ đem lại cho tôi cả hai điều đó. Bàn tay nhung của cô ấy cho biết người nào làm chồng cô ấy sẽ thăng tiến, thày tướng cũng bảo vậy. Cho nên tôi luôn đối xử với cô ấy bằng tấm lòng biết ơn. Lòng biết ơn cũng có những cử chỉ gần với tình yêu. Thế mà cô ấy vẫn không hài lòng. Thật chả hiểu nổi đàn bà.
Cũng như tôi đã hơi bối rối khi biết rằng em muốn gặp tôi, bên giường lâm chung. Bao nhiêu năm tôi và em không hề gặp lại, cho dù em hiển hiện cả trong những giấc mơ ban ngày của tôi.
Thật chả hiểu nổi đàn bà !
Có người đi thật xa, thật xa chẳng trở về
Xin lỗi cơn mơ vừa qua
Xin lỗi cơn đau vừa xa lạ…(**)
_______________________________
(*) Chân tình, sáng tác của nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh
(**) Xin lỗi, sáng tác của nhạc sĩ Hồ Tiến Đạt
Võ Hồng Thu
Theo daidoanket.vn
Chồng cũ cay đắng nhìn người xưa nắm tay chồng mới ra về
Nhìn Đào nắm tay chồng ra về, tôi chỉ biết cúi mặt, lặng thinh. Giá như ngày xưa tôi không bội bạc với Đào...
Tôi năm nay 32 tuổi, tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nơi cái nghèo, cái đói luôn đeo đẳng. Ước mơ được thoát nghèo luôn cháy âm ỉ trong tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại thành phố làm việc, tìm kiếm cơ hội. Năm 28 tuổi, thấy tôi vẫn độc thân, bố mẹ tôi nhiều lần thúc giục tôi cưới vợ, sinh con. Tôi yêu hết người này đến người kia nhưng mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Tôi biết, chẳng ai muốn trao thân gửi phận cho một gã trai nghèo, trắng tay như tôi.
Hình minh họa
Hôm đó, mẹ tôi gọi điện nói bà không được khỏe và mong tôi về đưa bà đi khám. Tôi tức tốc bắt xe về quê với mẹ. Ai ngờ, mẹ nói dối vì muốn tôi về quê để chuẩn bị kết hôn. Bố mẹ đã nhắm cho tôi Đào, một cô gái kém tôi 5 tuổi, ở gần nhà tôi. Sau nhiều lần từ chối, tôi đành chiều lòng bố mẹ và thử làm quen, tìm hiểu Đào. Đào là cô gái khá hiền lành, khá quê mùa và cục mịch. Tôi nghĩ rằng cưới Đào, ít ra tôi cũng sẽ có được một người vợ tốt, biết chăm lo cho nhà chồng. Và thế là đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tổ chức.
Sau đám cưới, chúng tôi vẫn sống chung với bố mẹ. Tôi ở nhà 1 tuần sau đám cưới và lại trở lại thành phố. Vợ tôi mau chóng mang bầu và sinh con trai trong sự hân hoan, phấn khởi của gia đình hai bên. Đi làm đã lâu có chút kinh nghiệm, quan hệ, tôi chuyển sang công ty khác làm việc để có mức lương và vị trí cao hơn. Sang công ty mới, để dễ nói chuyện với các đồng nghiệp nữ, tôi thường nói dối rằng mình vẫn chưa vợ con gì. Nhờ tài ăn nói, tôi được nhiều chị em trong công ty quý mến, trong đó có Kiều Anh, phó giám đốc công ty, hơn tôi 7 tuổi.
Vì muốn tranh chức trưởng phòng, tôi buộc phải làm thân và lấy lòng Kiều Anh. Kiều Anh ngã vào lòng tôi lúc nào không hay. Cặp kè với tôi được hơn 1 tháng, cô ấy thú nhận đã có chồng, hiện họ đã ly thân được hơn 1 năm và đang chờ để hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi không quá sốc khi nghe Kiều Anh thú nhận bí mật này vì thực ra tôi còn có bí mật gây sốc hơn. Vài tháng sau đó, tôi chuyển đến sống trong căn hộ của Kiều Anh. Kiều Anh cũng là người giúp tôi có được vị trí trưởng phòng mà Nam- đối thủ của tôi trong phòng cố gắng mấy năm cũng không có được.
Yêu Kiều Anh, cô ấy vẽ nên cho tôi bao nhiêu ước mơ, rằng chúng tôi sẽ cưới nhau, trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, cùng sinh con đẻ cái và hạnh phúc đến tận về già. Quá say mê nhân tình, tôi thấy cô ấy hơn vợ tôi ở mọi mặt. Tôi hắt hủi, đối xử lạnh nhạt với vợ và phũ phàng đòi ly hôn. Bố mẹ tôi rất thương yêu Đào nên khi thấy tôi bỏ rơi cô ấy, cả hai đã đồng loạt từ mặt, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Níu kéo tôi không được, Đào chấp nhận ly dị và dẫn con trai về nhà ngoại sống. Tôi tràn ngập hy vọng quay về nhà nhân tình và nhớ như in những lời cô ấy đã hứa. Tuy nhiên, chung sống với Kiều Anh đã hơn 1 năm nhưng tôi thấy cô ấy không hề đả động gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi và Kiều Anh nhiều lần cãi nhau vì vấn đề này. Thấy tôi giục cưới, Kiều Anh thường mỉa mai, thách thức tôi: "Anh năm nay mới 32, đâu cần cưới làm gì cho vội. Nếu anh cảm thấy cần cưới luôn và ngay thì mong anh tìm người khác."
Khi chuyện của tôi đang dần rơi vào bế tắc thì tôi phát hiện Kiều Anh và chồng nhắn tin qua lại với nội dung muốn quay lại, hàn gắn với nhau. Đau khổ, nhục nhã vì đã chơi "tất tay" nay về tay trắng, tôi dọn khỏi căn hộ mà tôi từng chung sống với người phụ nữ đó.
Vì bỏ rơi Đào, tôi bị bố mẹ giận trong thời gian dài. Tôi cũng không liên lạc với họ kể từ đó và mong thời gian sẽ làm bố mẹ nguôi ngoai. Hôm đó, tôi đang ngồi uống bia thì mẹ gọi điện cho tôi và nói bố tôi bị tai biến, đang nằm trong bệnh viện. Tôi vội vàng bắt xe về quê thăm bố.
Vào đến bệnh viện, tôi gặp Đào đang ngồi bên giường bệnh của bố tôi cùng một người đàn ông lạ. Thấy tôi đến, Đào tỏ ý tránh mặt tôi. Tôi hỏi thăm nhưng bố không trả lời, cũng không nhìn mặt tôi. Tôi chạy đến xin lỗi và nói chuyện với mẹ hồi lâu thì mẹ nói rằng sau khi chia tay tôi, Đào đã nên duyên với một người đàn ông đứng tuổi trong làng. Nghe tin bố tôi ốm, cả Đào và chồng mới đều sốt sắng thăm nom, lo liệu tiền viện phí cho bố tôi. Mẹ trách tôi quá ngu dại, bạc bẽo khi bỏ rơi một người vợ tuyệt vời, sống tình nghĩa, có trước có sau như thế.
Nhìn Đào nắm tay chồng ra về, tôi chỉ biết cúi mặt, lặng thinh. Giá như ngày xưa tôi không bội bạc với Đào...
Theo danviet.vn
Nàng dâu vừa cởi áo cưới, mẹ chồng đã lớn tiếng chê nhà đẻ tham 'ăn hết lễ, không thèm lại mặt' Khách khứa trong đám cưới vừa về, mẹ chồng đã lớn tiếng chê nhà thông gia tham lam ăn hết lễ mà 'không thèm lại mặt' chẳng ngại ngần nàng dâu nghe thấy... Đám cưới của Vân và Hải vốn dĩ đã là một 'sự thất bại' của gia đình theo như lời nói của bà Huyền. Bà vốn trọng sự 'môn đăng...