Lớn lên rồi, chỉ mong là một người bình thường…
Ngày bé ước mơ sau này sẽ làm siêu nhân, làm vĩ nhân, làm những điều to lớn như cứu rỗi thế giới chẳng hạn. Nhưng càng trưởng thành, ta chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của bản thân…
Sao hôm nay tâm trạng đến lạ.. chẳng muốn làm gì ngoài việc nằm chễm chệ trên giường bắt đầu nghĩ về tương lai.. ơ hay, với bao nhiêu cuồng quay công việc, đã bao giờ ta có thời gian trò chuyện với bản thân rằng: Thiệt ra, ước mơ to bự của bản thân ta là cái gì, ngày xưa.. khi còn 5 hay 6 tuổi được Mẹ hỏi ước mơ sau này của con là gì? Dõng dạc trả lời:” Dạ. cô giáo ạ”.. Nhưng rồi khi lớn lên, cái ước mơ đó nó bay đâu mất tiêu.. mà cũng chằng biết ta có thực sự mong muốn điều đó không nữa.. thích thì thích đủ thứ, nhưng chỉ dừng lại thích thôi, nó chưa đủ sức để khiến ta lao tâm trí vào nó…
Được một cái, bản thân mắc cái chứng lười.. lười tùm lum tùm la.. lười đến nỗi nhiều khi nghĩ lại ai mà làm biếng hơn ta.. Việc này có gì tốt đâu mà khoe, ờ hớ.. Thôi, để suy nghĩ nghiêm túc một xíu: Ngày nay các bạn trẻ năng động quá, nói là làm liền, nào là mục tiêu ngắn hạn rồi dài hạn.. cuộc sống các bạn cứ như những cơn sóng vỗ về ồ ập, còn bản thân ta như dòng sông lười trong Công viên Đầm Sen.. êm đềm, tĩnh lặng..
Thiệt ra mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, ai trong chúng ta đều ấp ủ những hoài bão, khát vọng cho riêng mình. Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của internet, chúng ta tha hồ cập nhật những xu hướng, và suy nghĩ của chúng ta cũng nhanh như tốc độ của công nghệ vậy.
Còn ta, trở về với ta.. ta không mong ước có một cuộc sống sôi nổi, chỉ mong sao cuộc sống ta đủ sâu sắc để nhìn nhận những khía cạnh của cuộc sống, ta được hiểu hơn về tiếng lòng của bản thân cũng như những người ta yêu thương.. Đơn giản vậy thôi mà ấm áp đến lạ.. Ai rồi cũng sẽ trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nhưng điều quan trọng hơn hết là trước khi quyết định bất cứ việc gì ta cũng phải tự hỏi những việc ta làm sẽ ảnh hưởng gì đến với gia đình, những người chúng ta yêu thương không?
Video đang HOT
Nhiều khi cảm thấy bản thân sao mà bình thường quá, cái gì cũng bình thường.. từ ngoại hình đến công việc, chẳng có gì nổi trội. Nhiều lúc trách yêu Mẹ: ” Sao Mẹ sinh con ra bình thường quá, không có gì để nổi bật trước mọi người “.. Mẹ nhẹ nhàng đáp: “Con không tôn trọng bản thân con, thì lấy ra ai tôn trọng con đây hả con gái?.. đối với ai ra sao, nhưng đối với Mẹ: Con là bông hoa đẹp nhất!”
Một câu trả lời ầm lòng, ừ thì.. ta đâu cần phải làm gì to tát lắm đâu, chỉ cần sống tốt mỗi ngày thì đã là thành công rồi. Thật ra thành công cũng không phải điều gì đó quá lớn lao, thành công là hạnh phúc với những gì hiện có, trân trọng những điều đơn giản tưởng chừng như nhỏ nhặt đời thường.. Đơn giản một xíu, sẽ thấy cuộc đời nở hoa.. Cùng nhau nghe bài ” Hoa Quỳnh Anh của Phạm Quỳnh Anh nào”
Theo Phununews
Tha thứ cũng cần lòng dũng cảm
Chị em gái trong nhà, lớn lên cùng một bầu sữa mẹ, cùng một vòng tay âu yếm của cha., cùng trải qua bao vui buồn của thưở ấu thơ, rúc rích kể nhau nghe những mỗi tình ngây dại, nhưng...
ảnh minh họa
Em xinh đẹp và thông minh hơn chị, thành ra em có nhiều người để ý hơn. Những người đến với em cũng thành đạt và giỏi giang. Chị, suy cho cùng, không có gì bằng em cả. Nhưng chị chưa bao giờ cảm thấy tủi thân hay ghen tỵ. Chị hài lòng với những gì chị có. Chị hài lòng với sự lựa chọn của chị - người bạn trai chân chất cùng lớn lên từ thưở chăn trâu cắt cỏ. Chồng chị không đẹp trai, không khéo léo nhưng anh chăm chỉ và thật lòng. Cuộc sống với những âu lo chất chồng, những nhọc nhằn mưu sinh và con cái, anh chị cũng đôi lần lục đục, cũng vài khi cãi vã. Nhưng rồi bằng tình yêu và thấu hiểu, mọi sự rồi cũng êm.
Người ta bảo nhà mình được hai cô con gái, cô em nhặt hết phần cô chị. Chị cũng mong như thế. Mong đời em được ấm êm. Thế nhưng, cuộc hôn nhân của em hình như đang đứng bên bờ vực thẳm, khi người đàn ông em dày công lựa chọn và hết mực yêu thương đang có biểu hiện thay lòng.
Em hỏi, hạnh phúc bé nhỏ của mình có nên tồn tại không? Có nên tha thứ hay buông bỏ cho hết mệt mỏi? Chị biết thật khó cho em khi phải đương đầu với một quyết định lớn lao như thế. Em lại còn rất trẻ, con gái em em cũng còn quá nhỏ. Chị sẽ không khuyên em: "Thôi bỏ đi." Bởi như thế cũng có nghĩa là gián tiếp làm tan vỡ một gia đình, là đẩy con em vào cảnh thiếu cha hoặc thiếu mẹ. Chị cũng không thể bảo em tha thứ, bởi biết đâu chính điều đó sẽ làm em khổ nhiều hơn về cả sau này. Chị chỉ muốn nói với em rằng: Lỗi lầm là điều ai cũng có, chỉ có điều là to hay nhỏ, chỉ có điều là mình có thể và có muốn tha thứ hay không thôi.
Các em đã đến với nhau bằng sự tìm hiểu, bằng tình yêu, gắn bó với nhau bởi gia đình và con cái. Bên cạnh cái Tình còn có cả Nghĩa. Nếu trong em vẫn còn tình cảm và chồng em cũng còn tình cảm với em. Nếu họ mong muốn được thứ tha và em cũng muốn tha thứ cho họ. Vậy thì em à, cho người khác cơ hội, cũng có nghĩa là cho mình một cơ hội. Hạnh phúc đôi khi không giống như những gì người ta hô hào, không chỉ là yêu chiều, cưng nựng, dỗ dành, vuốt ve. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là trong lòng cảm thấy bình an, là có người đó ở bên khi mình cần họ nhất.
Còn nếu như tất cả với em bây giờ chỉ là sự chịu đựng, dằn vặt, mệt mỏi. Và cuộc sống chung mỗi ngày đang khiến em hao mòn đi những niềm vui, thì chị nghĩ, cũng đừng nên vì con mà chịu đựng. Bởi đó chắc gì đã là sự lựa chọn tốt cho con gái của em.
Chị có cô bạn gái, cô ấy cũng từng phải đứng trước sự lựa chọn nghiệt ngã giống như em bây giờ: Giữ chồng cho mình, giữ cha lại cho con gái, hay từ bỏ để làm lại từ đầu? Đến bố mẹ, anh em ruột của cô ấy cũng bảo cô ấy: "Thôi chấp nhận một lần sai, hãy chia tay để sống một cuộc sống khác." Mười người biết chuyện thì mười người khuyên cô ấy bỏ chồng. Kết quả bây giờ họ vẫn sống với nhau, tình hình khá ổn, và sắp đón thêm một em bé nữa.
Chị biết, bị phản bội thì đau lắm, nhất là nó lại đến từ người đàn ông mà mình yêu thương và nguyện cả đời gắn bó. Và chẳng ai ủng hộ những kẻ ngoại tình cả. Nhưng em đừng để ý quá đến những điều người ta nói, đừng quan tâm quá nhiều những lời dèm pha, dị nghị. Cuộc sống này cũng giống như facebook vậy, ai cũng có thể like status của em, bình luận vài câu, động viên vài câu, phê bình vài câu. Nhưng chẳng ai giúp em giải quyết những vấn đề mà em đang mắc phải, bởi họ cũng đang bận cập nhật những status của đời mình.
Nói vậy để em hiểu, người ta có thể khuyên bảo em, động viên em, chỉ trích em. Nhưng không ai sống thay cuộc đời em được, cũng không ai hiểu em muốn gì bằng chính bản thân em. Vậy thì tương lai của em chỉ có thể được quyết định bởi chính em mà thôi. Đôi khi, để tha thứ cho một người cũng cần lòng dũng cảm em ạ.
Tha thứ không thể làm thay đổi quá khứ nhưng nó sẽ mở ra cho em một con đường phía trước, con đường của tương lai. Và đôi khi, tha thứ cho một người, chính là cách duy nhất để ta có thể giữ người ấy ở lại. Cậu ấy đã hối hận rồi. Vấn đề của em bây giờ chỉ là: Em có muốn giữ người ấy ở lại hay không? Câu hỏi ấy chỉ có em mới có thể trả lời.
Mạnh mẽ lên nhé, em gái của chị!
Theo VNE
Tiếc tiền, chồng mua thịt "ế" về cho vợ bầu ăn mà không để ý đến điều này và cái kết sốc Giá cả thị trường cái gì cũng đắt đỏ, 50 ngàn còn không đủ cho một người bình thường ăn chứ đừng nói đến đủ cho người mang bầu ăn. Chính vì thế mà nếu không có bố mẹ đẻ chu cấp thêm thì còn lâu Hương mới đủ ăn uống. ảnh minh họa Yêu nhau suốt 3 năm thì Hương và Huy...