Lớn lên, con sẽ lấy 1 người chồng giống bố
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Từ nhỏ cho đến lớn, con lúc nào cũng thân thiết với mẹ hơn bố. Lúc nhỏ, con còn rất “sợ” bố, nhất là ánh nhìn nghiêm khắc của người. Chẳng cần dùng đến roi vọt, cũng chẳng cần mắng mỏ, chỉ cần bố nhìn con theo kiểu “hình viên đạn” là con chẳng dám ho he gì nữa. Đi với mẹ thì có thể mè nheo, khóc nhè, đòi cái nọ, vòi vĩnh cái kia, nhưng đi với bố thì không-bao-giờ. Dường như cứ ở cạnh bố là con lại tự động ngoan ngoãn đi vào cái khuôn khổ mà bố đã “thiết quân luật” ngay từ lúc nhỏ.
Khuôn khổ mà bố đặt ra là những điều cực kì khó chịu với mọi đ.ứa t.rẻ. Từ chuyện phải chào hỏi mọi người thế nào, giúp đỡ mẹ việc nhà ra sao… Ngay cả những hành động nhỏ, những tật xấu nhỏ xíu xiu của con cũng bị bố mang ra uốn nắn. Với con, đó đúng là những “cực hình”.
Lớn hơn một chút, mọi vấn đề, mọi thắc mắc hay chia sẻ, con đều chỉ nói với mẹ. Con vẫn “sợ” bố như ngày trước, dù bây giờ có đỡ hơn chút ít. Nhưng quan trọng hơn, con nghĩ rằng cách làm nghiêm khắc mà bố thường áp dụng với con không phải là cách tốt cho con lúc này.
Nếu không để ý, có lẽ con đã nghĩ rằng bố chẳng hề quan tâm gì tới con. Và hình như giữa hai bố con mình chẳng có sự gắn kết nào cả.
Nhưng không, thực tế thì bố vẫn luôn yêu con theo cách của riêng mình.
Bố sử dụng ánh mắt “hình viên đạn” là vì bố không muốn dùng roi vọt với con. Và thực tế là từ nhỏ cho tới lớn, bố chưa từng đ.ánh c.on lần nào, dù chỉ là một cái đ.ánh rất nhẹ.
Video đang HOT
Bố vẫn luôn dõi theo con, dõi theo từng suy nghĩ, từng khó khăn trong cuộc sống, từng thay đổi của lứa t.uổi mới lớn mà con gặp phải. Mọi chuyện con kể với mẹ, thực ra bố đều biết hết, chỉ là bố không nói ra mà thôi.
Bố dạy con từ những chuyện lớn cho tới những điều nhỏ nhặt nhất. Con cũng không để ý rằng từ lúc nào, những đức tính của bố dần ngấm vào người con. Con cẩn thận hơn khi làm mọi việc, luôn lễ phép và hòa đồng với tất cả mọi người, luôn có trách nhiệm với mọi việc làm của mình, giúp đỡ những người nghèo khổ hơn mình… Những việc bố đã làm, đến giờ con vẫn nhớ như in. Và điều đó không cho phép con làm sai lời bố dặn.
Và con đã tự nhủ: “Lớn lên, con sẽ lấy một người chồng giống bố”.
Dù có đôi lúc, bố hơi bảo thủ một chút, hơi khó tính một chút. Có đôi lúc, những lời nghiêm khắc mà bố nói cũng có thể khiến con phát khóc. Dù bố chẳng bao giờ nói yêu con, thậm chí những điều bố làm còn dễ khiến con hiểu lầm bố. Bố thật sự không phải một người đàn ông hoàn hảo, nhưng con vẫn “quyết định” sẽ lấy một người đàn ông giống bố. Bởi quan trọng hơn cả, đó là tình yêu to lớn mà bố dành cho con gái.
Ai đó đã từng nói rằng: “Con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố”. Con không biết điều đó có chính xác hay không, nhưng khi nghĩ tới bố thì con đã tin hoàn toàn.
Cảm ơn bố rất nhiều, vì tất cả những gì mà bố đã, đang và sẽ làm cho con gái.
Theo Guu
Thất tình! Hãy cứ khóc! Khóc và thật đau!
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau. Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ. Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Tôi có thói quen bắt đầu ngày mới của mình bằng việc dạo qua Facebook bạn bè một lượt. Những bức ảnh tình cảm được chia sẻ, những trạng thái buồn hiu đầy tâm trạng rất nhiều lượt thích và bình luận... Rồi tay di chuột của tôi khựng lại, mắt tôi chăm chăm nhìn vào một đoạn ghi chú của một cô gái tôi từng quen. Tôi nghĩ em buồn. Vì câu chữ nào như cũng đang nói lên điều ấy. Và tôi biết em và người yêu đã chia tay...
Nếu tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới, chứa đựng trong nó nhiều trạng thái cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời, thì chia tay, với những cặp đôi, hẳn là điều bất hạnh nhất. Buông tay, thế là xa. Là hai người đi về hai hướng. Có thể chẳng bao giờ có thể gặp lại. Là đau. Đau không khóc nổi. Mà khóc, không than nổi. Nước mắt cứ rơi, có lẽ là trong vô thức.
Nhiều khi người ta quan trọng hóa chuyện yêu nhau, chuyện chung đường mà không biết hạnh phúc là khi đi qua một chuyện tình, ta biết nắm giữ những gì còn lại.
Có thể là những mảnh vỡ. Mảnh vỡ của một chuyện tình. Tôi nghĩ mãi. Và vẫn thấy nó đẹp. Như một buổi sáng tinh sương, tôi nhớ về chuyện cũ và mỉm cười. Ra là cũng đã có lúc mình thương yêu một người nhiều đến như thế, ra là đã có lúc mình có thể yêu cuồng say và mê mệt đến thế. Ra là có một người khiến tôi đổi thay đến thế. Đã có một, tại sao không thể có hai? Tôi nghĩ thế và mỉm cười.
Không phải tôi không đau khi một chuyện tình đi qua. Đau, đau nhiều lắm chứ. Nụ cười, vòng tay, tiếng nói,... đã từng dành cho tôi, nay thuộc về một người nào đó khác. Nhưng có quan trọng nữa không khi ta hiểu rằng, có những người chỉ có thể đi bên ta trong một đoạn đường ngắn ngắn, nhưng có những người khác, chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ đi bên ta cả đoạn đường dài.
Suy cho cùng, chẳng mối tình nào đã vỡ. Chỉ có niềm tin ta dành cho tình yêu, ta dành cho thứ tình cảm nhiệm màu ấy đã vỡ mà thôi.
Nghe chua xót làm sao?
Nhưng liệu ta có xứng đáng được thương yêu nữa không khi ta thậm chí còn không tin vào nó.
Tình cảm không vỡ. Chỉ có niềm tin trong ta vỡ tan. Thành trăm nghìn mảnh. Rồi ta tự nghĩ, tự ngẫm và tự làm đau chính mình. Không có ai khiến ta tổn thương cả. Không ai có đủ khả năng ấy. Trừ chính ta.
Tôi ngồi viết những dòng này. Khi kí ức về những mối tình đã cũ lùi xa. Khi nỗi đau của một cô gái xa lạ vừa thất tình ập đến. Hãy cứ đau. Nhưng là đau vì em đã để niềm tin của mình vụn vỡ. Đau để rồi sau đó mỉm cười. Đau để rồi hạnh phúc vì đã có thời ta biết thương yêu nhau như thế. Đau để rồi rạng rỡ, vì ít nhất ta đã một lần có nhau trong đời.
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau.
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Theo Guu
Cảm nghĩ về Mẹ - Người con yêu nhất Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của Mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay Mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng Mẹ, có ai suốt đời vì con tương...