Lời yêu thương gửi đến em!
Buổi sáng thức dậy là lúc anh nguyện cầu một ngày sẽ qua mau, bởi anh biết thời gian trôi nhanh một ngày sẽ là thời gian anh phải chờ đợi để quay lại với em cũng sẽ ngắn bớt đi một ngày.
Lúc này là 9h50′, nghĩa là đã gần đủ một ngày hai đứa mình xa nhau. Và đột nhiên, cũng là lúc anh nhận ra rằng cuộc sống của mình đã không có em trong trọn một ngày dài và chưa lúc nào, anh cảm thấy nhớ em như lúc này!
Những lần trước mình xa nhau, dù anh có đi London cách em cả nửa vòng trái đất, không gặp nhau cả 100 tiếng đồng hồ, anh vẫn tin rằng chỉ cần anh về tới Hà Nội, anh sẽ lại có thể lao vào vòng tay em. Còn lần này, khoảng cách giữa nhà anh và nhà em không quá năm phút đi bộ nhưng sao anh bỗng thấy nó dài đằng đẵng… Khoảng cách ấy còn dài hơn toàn bộ những quãng đường anh đã đi công tác, dài hơn cả tất cả những quãng đường anh đã đi cùng em gộp lại. Bởi có lẽ các thước đo và các đơn vị vật lý không phải công cụ hữu hiệu để đo độ dài trong nỗi nhớ. Và quả thực, anh nghĩ dù là ông Newton hay ông Einstein có sống lại cũng không thể nghĩ ra được phương trình để đong đếm tình cảm hay giải mã định luật “tình yêu hấp dẫn” của anh đang dành cho em.
Vài tuần trước, anh vô tình cầm máy của một người bạn và phát hiện ra người yêu cậu ta gửi cho cậu ta một tin nhắn như sau: “Ăn, Cầu nguyện, Yêu. Hãy làm như vậy anh nhé, và đừng quên nhớ tới em”. Anh nghĩ thực nực cười, tại sao giữa thế kỷ 21 vẫn còn có những cuốn sách, những bộ phim sến rện như vậy? Và anh cũng thầm tự hỏi mình tại sao vẫn có những tin nhắn sướt mướt đến thế?… Nhưng giờ thì anh đang rơi vào hoàn cảnh đó.
Những con đường anh đi, anh đều thấy hình ảnh hai đứa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Buổi sáng thức dậy là lúc anh nguyện cầu một ngày sẽ qua mau, bởi anh biết thời gian trôi nhanh một ngày sẽ là thời gian anh phải chờ đợi để quay lại với em cũng sẽ ngắn bớt đi một ngày. Và như vậy, có lẽ con đường từ nhà anh tới nhà em cũng sẽ ngắn bớt đi vài mm.
Khi còn nhỏ, anh học được cách đo đếm số ngày mỗi tháng như sau: nắm chặt tay thành nắm đấm lại, với mỗi điểm gồ lên, đó là tháng 31 ngày. Với mỗi điểm hõm xuống là tháng 30 ngày. Lúc này anh đã thử nắm bàn tay mình lại và bỗng dưng anh thấy ghét những điểm gồ trên bàn tay mình tệ hại, dù trước đây anh luôn yêu chúng đến kì lạ bởi chúng cho anh mỗi tháng thêm một ngày để đi chơi. Và có lẽ với anh lúc này, nếu có thể có một điều ước, anh sẽ ước phải chi một năm 12 tháng, tháng nào cũng là tháng hai… như vậy, thời gian anh xa cách em có thể sẽ bớt đi một tháng.
Đàn ông vốn thường ham chơi nhưng chính lúc này anh cảm thấy sợ nó bởi, những con đường anh đi, anh đều thấy hình ảnh hai đứa. Đường qua ngõ nhà em là những ngày tháng anh đi mua sữa chua, đường Huỳnh Thúc Kháng là nơi đã hơn hai lần em đèo anh tới chỗ làm với một mong ước bình yên và giản dị “Anh hãy ổn định công việc, đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, anh nhé!”, đường Trường Chinh là những ngày mưa em đưa anh đi làm và cũng tiện thể đến trường… và cũng ở con đường đó, em cùng anh lụi cụi thu nhặt từng cuốn báo, cùng anh chứng kiến cảnh những người chỉ một vài tháng trước còn gọi anh là bạn nhưng khi anh bị đuổi việc thì họ đã không thèm liếc mắt hay cười với anh một lần cuối.
Nhưng có sao đâu em nhỉ? Cuộc sống là vậy mà, nó sẽ rất đẹp tới chừng nào anh còn có em! Hay nó sẽ còn rất đẹp cho tới khi anh biết mình vẫn còn có cơ hội được ở bên cạnh em một lần nữa cho đến hết cuộc đời này!
Theo VNE
Phát hiện mẹ đã ngoại tình
Lấy tay dụi mắt mấy lần nhưng từ xa tôi vẫn thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của mình đang nằm gọn trong vòng tay người đàn ông không phải bố tôi.
Gia đình tôi có 2 chị em, bố mẹ tôi đều là công chức Nhà nước. Tôi là con gái lớn trong nhà năm nay 17 tuổi, sau tôi là một em trai nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Từ nhỏ hai chị em tôi được sống trong một không khí gia đình có thể nói là ấm áp và hạnh phúc. Tuy không có cuộc sống quá giàu sang nhưng hai chị em tôi luôn hài lòng với cuộc sống của mình, một gia đình có thể nói là mẫu gia đình nhiều người mong ước.
Bố mẹ tôi luôn dành cho nhau sự quan tâm đặc biệt và tình yêu của hai người khiến nhiều người phải ghen tỵ, chưa một ngày lễ hay dịp gì quan trọng mà bố quên tặng quà cho mẹ và mẹ tôi cũng luôn dành cho bố những điều bất ngờ riêng của mình. Tôi luôn ao ước sau này tôi sẽ có một mái ấm giống như gia đình hiện tại của mình.
Nhưng mọi điều thật trớ trêu khi một ngày tôi xin phép mẹ cho đi chơi về muộn, tôi đã tình cờ đi qua cơ quan của mẹ và tôi thật "sốc" khi nhìn thấy mẹ tôi đang tay trong tay âu yếm với một đồng nghiệp nam khác. Lúc đó trời đất như sụp xuống, tôi vẫn nghĩ mình hoa mắt, lấy tay dụi mắt mấy lần nhưng từ xa tôi vẫn thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của mình đang nằm gọn trong vòng tay người đàn ông không phải bố tôi.
Tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết bám theo đôi tình nhân kia xem họ định làm gì và rồi điểm dừng của họ là một quán cà phê. Đứng bên ngoài tôi đã thấy cảnh mẹ mình và gã kia quấn quýt vui vẻ bên nhau tình cảm còn hơn những gì tôi vẫn thường thấy mẹ thể hiện với bố.
Không còn giữ được bình tĩnh tôi đã lao vào đứng trước mặt mẹ và gã kia hét lớn: "Mẹ làm gì ở đây giờ này và tại sao lại có thể làm những việc trái với đạo đức như này?", chưa kịp để mẹ trả lời tôi quay sang gã kia hét còn to hơn: "Ông là ai mà lại cặp kè với mẹ tôi?". Tôi kịp nhận ra sự thất thần, bàng hoàng xen lẫn sợ hãi trên gương mặt của mẹ, chẳng kịp nhận được sự trả lời của hai người tôi lao ngay đi như một kẻ mất hồn, vừa đi vừa khóc mặc cho mẹ bỏ chạy theo tôi.
Tôi rất thất vọng về mẹ, mà không biết phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Bà vừa khóc vừa đuổi theo tôi, rồi bà kéo tôi lại van xin tôi hãy tha lỗi cho bà và xin hãy giữ bí mật này, đừng nói với bố và bà hứa sẽ chấm dứt ngay mối tình ngoài luồng này. Tôi chất vấn bà rằng bà đã ngoại tình, đã lừa dối bố con tôi từ khi nào, bà nói rằng hai người chưa đi quá xa như tôi nghĩ, rằng chỉ là nhất thời, nông nổi chứ tình yêu của bà luôn dành cho bố tôi và chúng tôi. Bà luôn mồm van xin sự tha thứ từ tôi. Lúc đó tôi chỉ biết khóc thật to, không còn muốn nghe và cũng không biết phải nói gì với bà nữa.
Trong thâm tâm của mình tôi cũng muốn chôn sau cái sự thật đau lòng này vào sâu trong ký ức và muốn quên hẳn nó đi. Nhưng giờ đã là 2 tuần kể từ ngày "kinh hoàng" đó. Tôi vẫn luôn cố tỏ ra vui vẻ khi bố mẹ bên nhau nhưng khi không có ai tôi luôn sống trong nỗi ám ảnh về sự phản bội của người mẹ mà tôi hết mực thương yêu. Rất nhiều lần mẹ vào phòng và bà có vẻ xấu hổ về những chuyện đã làm muốn tâm sự với tôi nhưng tôi đều gạt đi.
Tôi tự thu mình trong vỏ ốc, không còn năng nổ, tự tin như trước nữa. Giờ đây, trước mắt là kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 quan trọng nhưng tôi không biết mình có thể vượt qua nổi không khi mà những ám ảnh của ngày hôm đó luôn đeo đẳng tôi. Và tôi thấy tội nghiệp cho bố mình, vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng mẹ. Tôi cảm giác một sự giả tạo và tôi luôn dằn vặt rằng không biết hai người kia họ đã thực sự chấm dứt chưa khi mà ngày nào họ cũng giáp mặt nhau trong cùng một công ty?
Không khi nào tôi muốn bố biết sự thật vì nó sẽ làm bố bị tổn thương và hơn hết tôi không muốn cái tổ ấm bé nhỏ này sẽ tan vỡ. Tôi biết có khi chỉ là một phút nhất thời mà mẹ làm vậy nhưng tôi vẫn không sao có thể thoát khỏi những gì mình đã chứng kiến. Tôi rất thất vọng về mẹ, mà không biết phải làm sao?
Theo VNE
Em yêu tôi hay là cơ nghiệp gia đình tôi? Tôi mệt mỏi với chuyện tình của mình, nếu nhắm mắt lấy Hạ cho có một cuộc hôn nhân, tôi sợ mình sẽ phải hối hận Lần đầu tiên khi tôi gặp Hạ, ấn tượng cô để lại cho tôi rằng cô là một cô gái hiền lành và dễ thương vô cùng. Tôi vẫn còn nhớ cô ngượng nghịu ngồi di những...