Lời yêu thương đầu tiên!
Có nhiều lý do để em không dám đón nhận tình cảm của anh…
Em hiểu rằng anh đã ra đi dù không một lời từ biệt, em hiểu rằng mình không nên níu giữ những gì không thuộc về mình…
Ngày anh đến, tưởng như còn hôm qua, vậy mà cũng đã tròn năm rồi anh nhỉ. Không phải là chúng ta chưa quen nhau mà chúng ta còn có những kỷ niệm về tuổi thơ rất ngọt ngào nữa. Chỉ có điều sau bao nhiêu năm gặp lại anh đã khác nhiều, và em không nghĩ mình sẽ yêu anh!
Gặp lại anh em vẫn cứ cái lối bông đùa ương ngạnh như cái cách em vẫn dùng để phòng thủ. Anh- vốn được nhiễm từ cái nghề anh đang theo học cũng đã không ngại ngần đáp trả với những câu bông đùa vô tư nhưng có một chút gì đó đối với em là khó chịu. Em biết mình đã thua trước phong cách nói chuyện của anh- cái cảm nhận em chưa từng có trước đây khi nói chuyện với một người nào đó. Thực sự thì sau lần gặp đó em không có chút để ý gì về anh cả, càng không nghĩ rằng một ngày mình sẽ yêu anh. Lúc em bất ngờ nhất là sau số điện thoại lạ thì người đó lại là anh. Em tự đặt ra câu hỏi mình đã không cho anh số cơ mà? Nghĩ vậy thôi, chứ em sợ gì mà không buôn chuyện với anh chứ. Anh không thường xuyên gọi điện, lúc gọi cũng chỉ là trò chuyện bình thường đúng như phong cách nói chuyện của anh em mình- lúc đó em cũng không nghĩ rằng sẽ yêu anh!
Video đang HOT
Ngày đó, ngày mà anh gần đi học, anh bảo muốn gặp em, em đã không chịu, tưởng rồi anh cứ thế mà đi chứ ai ngờ anh lên nhà em. Anh đã gợi cho em nhiều kỷ niệm, anh em mình trêu nhau về trò chơi bói toán. Em háo hức với trò chơi đấy, có biết đâu rằng anh đang muốn dùng nó để cầm tay em, để nói với em rằng phải yêu người như anh… em khờ và trẻ con quá…!
Đấy, tất cả những gì chúng mình có khi bên nhau chỉ là vậy thôi, không đủ cho em hình thành một tình yêu… Vậy mà!
Xa em rồi, những chuỗi ngày sau đó anh nói thật nhiều… rồi cũng đến cái ngày anh ngỏ lời yêu em… Thực sự lúc đó em bất ngờ, không biết phải xử lý thế nào cả. Anh một người thông minh, không đẹp trai lắm nhưng đủ để có nhiều người theo đuổi, hay ít ra anh cũng yêu được ai đó hơn em. Ngược lại, em là một cô bé bình thường, không xinh, không thông minh, không đảm đang, không hài hước… Anh yêu em ở điểm gì chứ? Có nhiều lý do để em không dám đón nhận tình cảm của anh hay nói cách khác là em không muốn.
Anh vẫn cứ quan tâm em là vậy, nhưng em không tin anh có tình cảm với em thật. Cho đến một ngày anh nói “nếu yêu nhau hãy đến với nhau bằng sự chân thành”, có lẽ chính câu nói đó là nút gỡ cho niềm tin trong em. Em chưa chính thức nhận lời nhưng coi như là cũng có một chút gì đó đủ để khiến em quan tâm đến anh hơn, chờ tin nhắn của anh…
Em hiểu rằng mình không nên níu giữ những gì không thuộc về mình…
Yêu xa, tin nhau động viên nhau là điều quan trọng nhưng cũng từ cái ngày em chấp nhận với cách gọi thương thương của anh là “ông xã, bà xã” thì em cũng dần dần nhận ra một điều anh đang dần xa em mà không một lý do. Em nhớ đã có ngày anh hỏi em vì sao yêu anh? Em trả lời tình yêu liệu có cần một lý do! Nếu có lý do để biết mình yêu vì cái gì thì khi lý do đấy không tồn tại nữa mình cũng sẽ không yêu nhau nữa, em nghĩ vậy!
Khi nhận ra điều này, em không hỏi anh vì sao? Em cũng không níu kéo nữa, nhưng em buồn, tự gặm nhấm nỗi buồn của mình và tìm cách để vượt qua nó trước khi anh nói không còn yêu em nữa. Có lẽ em đã bị chai sạn vì những đau khổ rồi nên em cũng thấy nó giống với những nỗi đau khổ mà em đã từng chịu.
Thực sự em không trách anh cũng vì em biết rằng lỗi là ở em, yêu anh mà không quan tâm được anh nhiều. Đành rằng không có ngày nào em không nhớ tới anh nhưng em không thể hiện nó ra, thỉnh thoảng thì em mới gửi cho anh một tin nhắn, gọi cho anh một cuộc điện thoại và em cũng không nói với anh một lời bóng gió yêu thương nào trong khi đó em hiểu rằng anh cần được khẳng định vị trí trong trái tim em, cần chia sẻ… Có lẽ vì thế mà em tự giết tình yêu của mình.
Anh biết không, lý do cho những điều em vừa nói mà em biết anh không thể nào hiểu được đó là em phải cố gắng thật nhiều cho tương lai, có thể anh sẽ hỏi em rằng ai mà chẳng thế. Em lại khác, sinh ra và lớn lên, rồi đi học em không có gì ngoài tình yêu thương của gia đình, điều đó đã vun đắp cho em một nghị lực để phấn đấu, với em nhiệm vụ học tập, đi làm giúp gia đình bây giờ là quan trọng hơn hết thảy. Em đã bảo với mình là chưa yêu ai vội, tất cả là tại vì em đã không đủ dũng khí để từ chối anh.
Chúng mình chưa có nhiều kỷ niệm anh nhỉ, nhưng em vẫn nợ anh một lời xin lỗi rằng em đã không làm tốt vai trò của hai chữ “bạn gái”.
Em hiểu anh, vì vậy em không níu kéo anh, không trách anh. Em cũng hi vọng anh sớm tìm được thật sự nửa kia của mình, yêu anh và anh yêu họ. Đối với em thế là đủ.
Em chợt nhớ rằng mình chưa hề nói với anh một lời “em yêu anh” nào cả, giờ em đã nói rồi đó, chỉ có điều khi em nói lên câu đó thì cũng là lúc em nói lời xa anh. Cám ơn anh đã làm con tim em biết rung động, yêu thương, cám ơn anh vì đã cho em được làm bạn gái, cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã mang lại cho em. Hãy sống vui vẻ và hạnh phúc anh nhé.
Mickey của anh!
trannguyenthuydung@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)