Lời xin lỗi muộn dành cho người không cùng thời điểm
Chỉ đến sau này, trải qua nhiều sóng gió, tôi mới nhận ra người từng yêu thương mình đã khổ sở nhiều đến mức nào…
Tôi yêu thích những chuyện tình. Tôi tìm thấy chúng trong sách vở, trong phim ảnh, trong những câu chuyện của bạn bè mỗi ngày… Tôi vẫn hằng ngày nghe người ta nói về những chuyện tình đẹp, và cả những chuyện tình dang dở nhưng đáng nhớ. Tôi đọc về thứ tình yêu ngọt ngào nhất là thời thanh xuân, thứ tình yêu bền vững nhất là cùng nhau già đi… và thứ tình yêu nuối tiếc nhất là không cùng thời điểm.
“Anh biết không? Chúng ta bây giờ, chính là đã sai thời điểm rồi – một người quá sớm, còn một người lại quá muộn”. Câu nói của ai đấy vẫn làm tôi ám ảnh. Câu nói ấy làm tôi nhớ tới Summer và Tom trong bộ phim 500 days of Summer: hai người với hai tâm hồn trưởng thành hoàn toàn khác nhau, cũng là không còn chung thời điểm nữa.
Tôi đã không biết đau lòng là gì, đã không biết sự nuối tiếc đến xó.t x.a đó là gì? Cho đến ngày, tôi buông lời xin lỗi muộn màng với người từng hết lòng vì mình.
Tình yêu là thứ kỳ diệu và cũng khó hiểu không kém. Chúng ta nhọc công đi tìm nó, nhưng lại chẳng mảy may bắt gặp. Khi chúng ta hờ hững và không phòng bị nhất, nó lại tìm tới. Đôi khi nhẹ nhàng tới mức, ta chẳng thể tin nổi đó là tình yêu.
Tình yêu của tôi cũng từng nhẹ nhàng như thế, và rất đỗi bình yên đến mức tôi không tin được, cảm giác thật không an toàn. Một người bỗng nhiên bước vào cuộc đời tôi, nói rằng anh yêu tôi. Khi tôi chưa kịp định thần và thấu hiểu, tôi chỉ muốn biết tại sao? Tôi vốn không nhận ra rằng, tình yêu đôi khi chỉ ở một khoảnh khắc mà không có lý do rõ ràng. Quả thực, nếu trả lời rằng lúc ai đó cười dưới ánh đèn vàng của quán café thì ta đã đem lòng yêu họ, có vẻ lại vô lý hơn cả. Nên đành để sự im lặng cùng những hành động yêu thương dịu dàng thế chỗ.
Thứ tình yêu nhẹ nhàng mà không cần cố gắng vẫn có được, dễ khiến người ta sinh hư. Tôi chỉ biết chú mục vào bản thân mình, hưởng thụ tất cả sự yêu chiều và chăm nom. Rất nhiều khi, chẳng biết quý trọng. Tôi chỉ nghĩ cho cảm giác của mình, nhìn người kia nỗ lực hết lần này đến lần khác mà chẳng mảy may cảm động. Có lẽ sâu thẳm trong tim, người được yêu nghĩ rằng tình yêu đó sẽ mãi mãi ở lại bên mình. Và rằng, họ yêu mình kia mà, hãy để họ thoải mái thể hiện tình yêu đó…
Tôi để lại cho họ những tin nhắn “đã đọc” mà thật lâu sau mới trả lời. Vì tôi bận. Tôi xếp họ sau cả những cuộc hẹn với những người mà hầu như ngày nào tôi cũng gặp. Tôi e ngại việc mình là người lên tiếng trước, là người chủ động hẹn họ một buổi gặp. Tôi cảm thấy mất tự do nếu như ngày nào họ cũng muốn ở cạnh mình. Sự vắng mặt đột ngột của họ, chỉ làm tôi thắc mắc một chút nhưng lại thôi, vì cho rằng bản thân đã cho họ thoải mái với cuộc sống riêng của mình rồi… Tôi không chia sẻ với họ cuộc sống cá nhân của mình, nghĩ rằng điều đó quả thực không cần thiết. Tôi thờ ơ khi họ gửi tôi một bản tình ca, hay ngỏ ý muốn cùng tôi xem một bộ phim ý nghĩa…
Video đang HOT
Người ta hay nói rằng, tình yêu là sợi dây hai người cùng kéo. Yêu một người thờ ơ với mình, vốn là việc rất can đảm. Hơn nữa, không phải ai cũng chờ đợi được mình. Cuối cùng, họ ra đi.
Chỉ khi, bước vào chính xác vị trí của một người, ta mới hiểu được họ từng trải qua những gì. Tôi vẫn không tiếc nuối gì mối tình thoáng qua, hay cảm nhận được mình đã tổn thương họ nhiều đến thế nào. Cho đến khi, tôi ở vào đúng vị trí của họ.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên vốn không phải là việc tốt, vì người đó thường sẽ không yêu lại bạn. Tôi đã yêu và đã theo đuổi tình yêu. Tôi đã đối tốt, đã dùng những cử chỉ và lời nói dịu dàng nhất để trao cho họ. Tôi đã nghĩ mình yêu và tình nguyện cho đi trái tim mình. Tôi mong chờ và nhớ thương. Tôi mỗi ngày đều nói yêu họ nhiều đến thế, họ quan trọng đến thế… Đổi lại, những gì tôi nhận cũng là sự thờ ơ và lịch thiệp đến buồn lòng. Giống như việc, họ là những người tử tế không muốn người khác tổn thương, nhưng chính khoảng cách và sự tốt bụng đến bình thản đó, mới là sự tổn thương.
Tôi không tin và vốn không nghĩ, tất cả những gì mình nhận lại, là kết quả mình từng đối xử với người khác. Tôi chợt nhận ra, chính mình trước kia đã tệ và tàn nhẫn đến mức nào. Tôi nhận ra, mỗi người có một tật xấu đó là tự cho bản thân là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, tốt đẹp và luôn đúng. Giờ đây, tôi không ưa nổi chính bản thân mình trong câu chuyện khi xưa.
Dù muộn màng, tôi đã nói với họ một câu tôi xin lỗi, từ tận đáy lòng. Đi qua những đau thương và tuyệ.t vọn.g, đi qua những thất bại ê chề… thì mới nhận ra được giá trị của thứ mình từng có. Mỗi kí ức lại là một bài học, một câu chuyện đủ màu sắc buồn vui chất chứa. Người ấy trả lời tôi rằng: “Trong tình yêu không gì là có lỗi cả. Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là chúng ta không đúng thời điểm”.
Đúng vậy, quả thật là đáng tiếc. Nhưng có phải vì thế mà tôi học được cách trân trọng thứ hạnh phúc giản dị. Đó là việc có một người tình nguyện vì mình mà quan tâm, trao đi yêu thương, tình nguyện chăm sóc người kia từng chút một, lắng nghe, chờ đợi mình dưới cơn mưa với chiếc dù trong tay… Thứ hạnh phúc cùng nhau làm việc gì đó, cùng nhau chia sẻ cuộc sống… Thứ hạnh phúc quý giá hơn là được đáp lại tình yêu.
Nếu lần sau người có xuất hiện trong đời tôi, hứa rằng, sẽ chẳng bao giờ để người phải hối tiếc, ra đi vì chúng ta “không cùng thời điểm” nữa. Bởi một người, khi đã thực sự trưởng thành, thời điểm sẽ do chính bản thân họ tạo ra.
Theo Trí Thức Trẻ
Với mình, hạnh phúc giản dị vô cùng khi ngắm chiếc khăn hơn 20 năm của bố tặng mẹ
Đêm hôm rét căm căm, bố mình đạp xe đạp suốt 30km đi mua thuố.c về cho mẹ. Khi bố về đến nhà, tay chân đã tím tái và run lẩy bẩy vì quá mệt.
Quen nhau 1 năm, bố mình dẫn mẹ về thành phố ra mắt ông bà nội. (Ảnh minh họa)
Mình là độc giả quen thuộc của mục. Hàng ngày vào đọc những dòng tâm sự của các bạn, mình cảm thấy có những tâm sự khiến mình rất đồng cảm và cũng có những bài viết thật sự khiến mình xúc động. Hôm nay, nhân dịp ngày đặc biệt kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bố mẹ, mình cũng muốn với các bạn câu chuyện tình yêu giản dị nhưng rất ý nghĩa của bố mẹ mình.
Bố mẹ mình kết hôn cách đây 30 năm. Mình từng nghe bố kể về chuyện tình cảm của bố mẹ. Ngày ấy mẹ mình là cô giáo vùng quê nghèo, còn bố là bác sĩ giỏi từ thành phố về nông thôn làm việc với ước muốn chữa bệnh cho người nghèo.
Vùng quê của mình cách đây 30 năm còn thiếu thốn vật chất rất nhiều. Học sinh đi học không có được ăn no, mặc ấm nên thường xuyên bị những trận sốt rét hay dịch bệnh tấ.n côn.g. Nhiều lần đến trường học phát thuố.c miễn phí, bố mẹ mình gặp nhau và 2 người đã nảy sinh tình cảm từ những lần đầu tiên gặp gỡ.
Lúc đầu, ông bà không đồng ý để bố mình lấy vợ miền quê. Nhưng rồi sự chân chất của mẹ đã khiến ông bà gật đầu. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời mà.
Mình may mắn vì sinh ra trong gia đình đầy tình yêu và tiếng cười. Suốt 30 năm gắn bó bên nhau, bố mẹ mình chưa từng xảy ra xích mích lớn. Mình còn nhớ ngày ấy mẹ bị ốm nặng, thuố.c để truyền cho mẹ lại thiếu và phải lên bệnh viện tỉnh mới có.
Đêm hôm rét căm căm, bố mình đạp xe đạp suốt 30km đi mua thuố.c về cho mẹ. Khi bố về đến nhà, tay chân đã tím tái và run lẩy bẩy vì quá mệt. Vậy nhưng nhìn thấy mẹ, bố vẫn lao vào lấy nước nóng để mẹ uống thuố.c. Có lẽ nhờ thuố.c bố mang về và cả tình yêu của bố mà mẹ mình rất nhanh khỏi bệnh.
Mẹ mình có chiếc khăn đã sờn cũ nhưng mình để ý, mùa đông năm nào mẹ cũng lôi ra để quàng dù bố và mình mua cho mẹ chiếc khác mới hơn. Thủ thỉ mãi, mẹ mới kể đó là món quà kỷ niệm 10 năm ngày cưới của bố. Khi ấy bố mẹ vẫn còn nghèo lắm, chiếc khăn bố mua về có giá đắt bằng cả tháng gạo ăn. Mẹ tiếc nhưng không nỡ trả lại, từ đó cũng không cho bố mình tặng bất cứ món quà nào khác.
Vậy mà về sau mình mới biết, chiếc khăn ấy đắt gấp 3 lần so với số tiề.n mẹ biết. Mẹ mình làm nghề giáo nên thường viêm họng vào mùa đông, vì thế bố đã đi làm thêm để dồn tiề.n mua cho mẹ chiếc khăn thật ấm và bền như thế.
Sống với nhau 30 năm, bố mẹ mình đã hiểu và yêu thương nhau như thế. (Ảnh minh họa)
Hôm trước trời trở lạnh, mình và bố giấu chiếc khăn ấy đi vì nó đã không còn ấm như trước và cũng muốn mẹ dùng khăn mới. Nhưng khi mẹ mình trở về, mở tủ ra và không còn thấy chiếc khăn cũ nữa, mẹ rơm rớm nước mắt. Không nỡ để mẹ buồn lâu, mình giả vờ thấy chiếc khăn và đưa cho mẹ. Nhìn thấy chiếc khăn, mẹ mình quàng ngay vào cổ và nói mình tuyệt đối không được bỏ chiếc khăn ấy. Đó là món quà mà bố đã giấu mẹ đi làm thêm và tốn rất nhiều tiề.n mới mua được.
Thì ra mẹ biết bố đã vất vả thế nào nhưng lại không nỡ nói vì sợ đụng đến lòng tự trọng của bố. Sống với nhau 30 năm, bố mẹ mình đã hiểu và yêu thương nhau như thế. Được chứng kiến bố mẹ khỏe mạnh và vui vẻ với ngôi nhà nhỏ, mình thấy hạnh phúc giản dị vô cùng. Có lẽ trên đời này còn rất nhiều hoàn cảnh éo le, khó khăn. Nhưng cũng không thiếu những tình yêu vẫn luôn bền vững theo năm tháng giống như bố mẹ mình phải không các bạn?
Theo Afamily
Hạnh phúc giản dị của người vợ bình thường lấy anh chồng tâm thần Là người phụ nữ bình thường nhưng chị lại quyết định lấy một người tâm thần, nguyện cả đời chăm sóc anh, làm chỗ dựa tinh thần cho anh. Ba đứa con của chị Hằng. Câu chuyện đầy nhân văn giữa chị Nguyễn Thị Hằng và anh Nguyễn Đức Đăng (thôn Văn Hội, xã Văn Bình, Thường Tín, Hà Nội) khiến không ít...