Lời xin lỗi muộn
Tôi rất thích câu: “Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn/ Cái đích thực tình yêu duy có một”. Có lẽ vậy nên tôi cũng không biết mình sẽ thế nào nếu phải bắt đầu lại bằng một tình yêu mới.
Vậy nên trong suốt thời đại học và 2 năm ra trường đi làm, tôi vẫn chưa nhận lời yêu ai. Rồi trái tim tôi cũng chung chiêng khi cảm nhận được tình cảm chân thành anh dành cho tôi sau gần một năm quen nhau. Lúc đó tôi tròn 24 tuổi.
Gia đình anh làm nghề kinh doanh. Sau ngày anh đưa tôi về ra mắt cha mẹ chừng nửa năm, do công việc làm ăn thất bại nên kinh tế gia đình anh sa sút nghiêm trọng. Một lần, người em trai của anh hỏi tôi cho cậu ấy mượn chiếc xe máy để làm phương tiện đi lại trong thời gian dài.
Cơ quan tôi cách nhà hơn 20 cây số, tôi nghĩ mình có thể đi xe buýt nếu luôn chủ động về thời gian. Nhưng suy đi, nghĩ lại, tôi cũng có chút lưỡng lự. Lý do thì anh là người duy nhất trong gia đình hiểu được bởi tôi đã nói với anh tất cả những suy nghĩ và trăn trở của mình. Hiểu tâm tư của tôi, anh động viên rằng phải lo cho sức khoẻ của mình trước đã. Anh còn nói rằng sẽ giải thích cho mọi người trong gia đình hiểu và thông cảm.
Khi tôi bước sang tuổi 27, cha mẹ nóng lòng nên cũng có ý giục lấy chồng. Anh đưa tôi về nhà anh rồi thưa chuyện với bố mẹ, đề nghị họ tính chuyện đám cưới cho hai đứa. Nhưng đó là ngày thật tồi tệ, bởi tôi không nhận được sự đồng tình của gia đình. Trớ trêu hơn, lý do gia đình anh phản đối chính là chuyện tôi đã không cho em trai anh mượn xe máy. Cái lý mà mọi người đưa ra là qua việc đã rồi, chắc chắn tôi không thể làm tốt vai trò dâu trưởng vì thiếu đức hi sinh.
Thậm chí, người cô họ của anh còn nói rằng, tình yêu tôi dành cho anh không đủ lớn. Không hiểu sao, trước “tình ngay, lý gian” ấy, tôi chỉ biết mím chặt môi để tiếng khóc khỏi bật ra. Và đến bây giờ, nhiều lúc tôi cứ nghĩ, lúc đó nếu tôi giải thích, biết đâu tôi có thể giữ lại hạnh phúc cho mình.
Ngày ấy, gia đình tôi không có điều kiện mua những chiếc xe đắt tiền. Chiếc xe cup “đời 81″ của tôi phải mua lại của người chú họ nhưng đó là món quà đầy ý nghĩa mà cha mẹ chắt chiu mua tặng khi tôi đi làm. Từ bé, cha mẹ rất yêu thương nhưng cũng luôn nghiêm khắc với chị em tôi, nhất là khi chúng tôi đến tuổi trưởng thành.
Video đang HOT
Vậy nên, phần vì tôi sợ không biết sẽ trả lời thế nào nếu như cha mẹ hỏi về chiếc xe, phần vì tôi cũng không muốn xa chiếc xe vô cùng thân yêu của mình… Và tôi không biết cái lý do hợp tình, hợp lý ấy do anh nghĩ không cần phải nói với mọi người nên cứ để mãi trong lòng, hay là anh đã nói ra nhưng gia đình anh không thể hiểu và thông cảm cho tôi? Nhưng lý do gì đi nữa thì vì lòng tự ái quá cao nên tôi cũng không hỏi lại anh thêm một lần nữa… Để rồi cuối cùng, chính tôi phải đối mặt với những tổn thương và gặm nhấm nỗi buồn khi anh không thể cùng tôi vượt qua rào cản từ phía gia đình. Tôi từng hận anh và những người thân của anh vô cùng.
Thời gian thấm thoắt trôi. Đã hơn 10 năm rồi. Bây giờ anh đã có con bế, con bồng. Tôi vẫn một mình lẻ bóng. Tôi cũng không còn trách cứ gì ai nữa nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn nói lời thanh minh cho chính mình. Và cũng có thể, sẽ nói một lời xin lỗi đến gia đình anh.
Theo VNE
Chồng chiếm đoạt cô hàng xóm
Vì say bí tỉ, chồng tôi nhầm cô hàng xóm là vợ mình, chiếm đoạt người ta trong đêm.
"Đàn ông xoàng xĩnh chỉ đam mê tửu - sắc", ngay từ thời thiếu nữ, tôi đã đóng đinh suy nghĩ ấy trong đầu. Vì thế, đứa con gái kiêu kỳ và kén chọn là tôi chưa một lần rung động trước sự đeo đuổi của những anh chàng cùng ký túc. Trong mắt tôi, họ không thuộc hàng ma men thì cũng có thói háo sắc bừa bãi.
Tôi chọn Đức - một kỹ sư thành đạt và có lối sống nghiêm túc - làm một nửa của mình. Chúng tôi tình cờ quen nhau qua lời giới thiệu của một cô bạn cùng phòng. Tôi tuy là gái tỉnh lẻ nhưng nhan sắc hơn người, nên luôn coi mình là trung tâm vũ trụ. Lần đầu gặp Đức, tôi vẫn giữ thế cao ngạo vốn có của mình, trò chuyện hờ hững, xã giao và không mấy cảm tình với con người quá ư nghiêm túc ấy. Chúng tôi trao đổi số điện thoại, liên lạc vài lần nhưng không tiến triển gì thêm. Mãi tới khi cô bạn cùng phòng hé lộ gia cảnh nhà Đức, tôi mới giật mình. Hóa ra, anh thuộc hàng thiếu gia lắm tiền nhiều của. Bố mẹ Đức đều làm trong ngành xây dựng, ngay từ nhỏ, anh ta đã được sống trong nhung lụa.
Mơ đến cảnh được làm dâu nhà giàu, tôi bỗng mềm lòng. Sau đó ít lâu, chúng tôi gặp nhau và có bữa tối vô cùng lãng mạn. Tôi không còn giữ thái độ nhạt như nước ốc trước kia mà tỏ ra chủ động bắt chuyện với anh. Thật không ngờ, buổi tối hôm ấy tôi nhận được lời tỏ tình vụng về, dễ thương của Đức. Càng yêu lâu, tôi càng nhận ra anh quả thực là một nửa lý tưởng của mình. Không rượu chè, không thuốc lá, Đức luôn là mẫu hình chuẩn căng của đàn ông văn minh thời nay.
Sau khi ra trường, tôi hẹn hò với anh độ chừng một năm rồi tiến tới hôn nhân. Tuy không nói ra, nhưng bố mẹ chồng chẳng mấy cảm tình với nàng dâu tỉnh lẻ. Trong mắt hai cụ, Đức xứng đáng cưới được cô vợ nhà giàu, có quyền thế để dễ bề thăng tiến trong sự nghiệp. Hiểu chuyện, chồng tôi xin phép bố mẹ cho ra ở riêng, cốt giữ hòa khí gia đình. Chúng tôi được ông bà tặng cho căn chung cư 90 m2 với đầy đủ tiện nghi. Tuy chẳng cách nhà bố mẹ chồng bao xa, nhưng có được cuộc sống riêng thoải mái như vậy, với tôi chẳng khác thiên đường.
May thay, khi chuyển tới nhà mới, tôi tình cờ gặp Ngọc, cô bé đồng nghiệp, cũng đang hỳ hục dọn đồ về đây. Hóa ra, Ngọc được cha mẹ đang sống bên Canada tậu sẵn cho căn chung cư để làm vốn lấy chồng. Cô bé rất dễ thương, kém tôi 2 tuổi, là nhân sự triển vọng của phòng marketing tại công ty. Gặp Ngọc tại sảnh lớn của tòa nhà, tôi hớn hở ra mặt vì biết nơi ở mới sẽ không quá lạ lẫm vì có cô hàng xóm thân thuộc này.
Nhà tôi ở tầng 12, Ngọc ở tầng 9, nên chuyện lên xuống thăm nhau hết sức thuận tiện. Tôi hay rủ Ngọc sang nhà ăn cơm, thậm chí những hôm chồng đi công tác, hai chị em lại tíu tít ngủ cùng để thỏa thê buôn chuyện. Sự xuất hiện thường xuyên của Ngọc trong nhà cũng khiến Đức yên tâm, vì anh hay phải xa vợ dài ngày khi đảm trách các công trình tỉnh lẻ. Tôi có cảm giác, chồng mình xem Ngọc như em gái ruột thịt.
Mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ mãi tốt đẹp như vậy nếu không xảy ra một chuyện trớ trêu. Vào tuần trước, tôi thấy nhớ bố mẹ ở quê, nên quyết định ngồi xe 300 cây số về nhà. Chồng tôi đã đi công tác hơn một tuần trong Nam, dự định tới thứ ba tuần sau mới bay ra, nên tôi an tâm vắng nhà.
Đi tới thang máy, tôi tình cờ gặp Ngọc đang lững thững bước ra. Nhìn mặt cô bé hậm hực rất khó coi. Hỏi ra mới biết, cô chú ở quê nhà Ngọc cho con ra khám bệnh, nên ở nhờ vài ngày. Vì không chịu được nếp sinh hoạt bừa bãi của người nhà quê, Ngọc tỏ ra bực bội. Trông vẻ đáng thương của cô tiểu thư, tôi buột miệng hiến kế: "Hay em lên nhà chị ở tạm hai ngày cuối tuần. Chị về quê có việc. Nếu anh Đức từ Nam ra thì hẵng tính, còn không cứ ở đó cho tới lúc chị lên". Vừa nói, tôi vừa giao chìa khóa nhà cho Ngọc rồi tất tưởi ra bến xe cho kịp chuyến sớm.
Mọi sự vẫn diễn ra bình thường cho tới sáng chủ nhật. Khi tôi đang còn ngái ngủ trên giường đã nhận được điện thoại của Ngọc. Vừa mở máy, tôi nghe thấy tiếng cô bé mếu máo không ra hơi: "T ại chị, tất cả là tại chị nên em mới nhục nhã thế này!". Tôi sững người, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, gặng hỏi thì cô ta đã tắt phụp máy. Bồn chồn không yên, tôi đành xin lỗi bố mẹ rồi lật đật gọi taxi về thành phố. Vừa bước chân vào nhà, tôi đã giật mình khi thấy chồng đờ đẫn ngồi ngoài sofa.
Mây mưa xong, chồng tôi mới giật mình nhận ra "đối tác" chính là cô bé hàng xóm thân thiết hằng ngày (Ảnh minh họa)
"Anh về khi nào mà không báo cho em hay?", tôi hỏi.
Đức chẳng nói chẳng rằng, gục mặt xuống bàn rên lên đau khổ: " Xin lỗi em, anh bất cẩn quá...".
Vừa sáng đã bị dội bom bởi cú điện thoại của cô đồng nghiệp, giờ lại tới chồng, tôi thực sự hoang mang, bấn loạn. Nhìn vào phòng ngủ, thấy đống chăn ga nhàu nhĩ, tôi mới chột dạ, nhận thấy có chuyện chẳng lành. Chưa kịp hỏi, Đức đã đi tới từ đằng sau, ôm chặt lấy tôi thổn thức: " Em hãy bỏ qua mọi chuyện, được không vợ yêu?". Tôi phát cáu: " Là chuyện gì? Sao cứ úp mở như vậy? Anh nói đi!". "Tối qua, anh đã phạm phải lỗi lớn với em. Sao em lại giao nhà cho người ngoài cơ chứ!".Tôi cố nhịn cơn điên, bình tĩnh nghe chồng thú tội.
Thì ra, chiều qua, Đức bất ngờ bay ra Bắc sau một tuần công tác bận bịu và lý do anh không gọi điện thông báo là muốn tạo bất ngờ cho vợ. Anh và cả đoàn rủ nhau đi nhậu để xả hơi. Thời gian này, vì công việc xã giao, chồng tôi đã bắt đầu tập uống bia rượu, nhưng tửu lượng chẳng được là bao. Tối qua, anh về nhà lúc đã say bí tỉ, lảo đảo lao vào giường. Cứ ngỡ người con gái đang cuộn tròn cạnh bên là vợ, anh bỗng nổi cơn thèm thuồng, ra sức "hành sự", mặc cho đối phương kêu la thảm thiết. Lúc tỉnh táo trở lại, Đức mới giật mình nhận ra người vừa ân ái là cô bé hàng xóm thân thiết thường ngày. Nhục nhã, đau đớn, Ngọc bỏ về nhà mình rồi sáng nay gọi điện trách móc tôi.
Nghe xong chuyện, tôi chỉ còn biết hận mình. Chính tôi đã vô tình đẩy họ vào tình cảnh trớ trêu ấy. Người đáng trách hơn cả có lẽ là tôi. Đức dù đã làm chuyện tày trời, nhưng tôi không dám giận anh. Nhìn dáng vẻ ủ dột, đau khổ của chồng, tôi càng thêm ghét bản thân mình. Còn Ngọc, tôi phải làm sao để bù đắp nỗi mất mát về thể xác lẫn tinh thần cho cô ấy? Con bé còn quá trẻ. Nó đang ấp ủ nhiều hoài bão cho cuộc sống tương lai. Tôi đã vô tình giết chết vẻ ngây thơ, yêu đời trong con người Ngọc. Tôi phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh bức bí này?
Lời bàn
Trong chuyện này, không ai là người có lỗi. Bạn đừng nên tự dằn vặt, oán hận bản thân như vậy. Tất cả chỉ là sự vô tình trớ trêu của cuộc sống. Bạn đâu lường trước sẽ xảy ra chuyện oái oăm này. Cho Ngọc ở nhờ chỉ xuất phát từ ý tốt của bạn, muốn giúp đỡ hàng xóm thoát khỏi tâm trạng buồn bực. Có chăng chỉ trách bạn hơi thiếu cẩn trọng trong việc thông báo với chồng chuyện mình vắng nhà. Không goi điện, bạn cũng nên để lại tin nhắn, dặn dò cẩn thận anh ấy. Tâm lý chủ quan đã vô tình đẩy cả ba người vào tình cảnh trớ trêu này. Chồng bạn thì vì hơi men đã không nhận ra đâu là vợ mình, còn cô hàng xóm cũng thật bất cẩn khi không hay biết có người về nhà.
Hãy thoải mái tinh thần, rộng lượng tha thứ cho phút sai lầm đáng tiếc của chồng. Riêng với Ngọc, bạn nên chủ động gặp và trò chuyện thân tình, giải thích thực hư cho cô ấy hiểu. Nếu là người bao dung và nghĩ tới những tình cảm tốt đẹp trước kia, chắc chắn, cô ấy sẽ bỏ qua chuyện này. Đừng quá trách móc bản thân và xa lánh những người thương yêu của mình. Những gì đã xảy ra hãy gạt về quá khứ. Bạn vẫn là người phụ nữ hạnh phúc vì tình yêu của chồng rất sâu đậm và chân thành.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi gái già bị cấm lấy chồng Nhà nào có gái già thường chỉ lo ngay ngáy muốn "tống đi" cho xong. Ấy vậy mà Phương lại bị bố và các anh em tìm đủ cách giữ làm "bà cô". Phương 38 tuổi, cầm tinh con Hổ. Đã là gái tuổi Dần, lại còn không xinh đẹp, con nhà nghèo, nên cô ế. Đến khi đã an phận thì bỗng...