Lời xin lỗi chưa muộn
Giường bệnh của ông nằm sát cửa ra vào, nơi có lẽ là ồn ào và nhộn nhịp nhất. Thế nhưng, tôi luôn có cảm giác chỗ đó thật thanh bình và êm ấm.
ảnh minh họa
Bởi vì nơi đó ông – một người đàn ông già nằm thoi thóp, mệt nhọc và bà người phụ nữ mảnh dẻ, nhẹ nhàng, luôn cúi về phía nhau, rầm rì rầm rì dịu dàng, chậm rãi đầy thương yêu.
Ba tôi nhập viện được hơn một tuần. Con tôi đã lớn, có thể gửi qua nhà hàng xóm, nên tôi vào viện với ba. Những lúc trò chuyện, đút cơm đút cháo cho ba xong, ba ngủ hay lim dim, tôi chẳng biết làm gì lại vơ vẩn nhìn mọi người. Và tôi bắt đầu chú ý đến họ từ 4-5 ngày nay.
Cặp vợ chồng già trông thật đẹp đôi. Cả ông và bà đều áng chừng đã qua tuổi 70 nhưng nét đẹp từ thời còn trẻ vẫn lưu giữ trên khuôn mặt, dáng vóc của họ, nhất là ông. Vầng trán cao, những lọn tóc không còn dày lắm nhưng vẫn uốn lượn một cách lãng mạn, khuôn mặt xương xương thanh tú. Nhìn ông có thể đoán được ngày còn trẻ, ông là một người đàn ông rất hào hoa. Còn bà, bà cuốn hút tôi bởi sự dịu dàng, thanh lịch đến khó tin ở một phụ nữ tuổi như thế. Từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của bà đều toát lên một điều: bà từng là con gái một gia đình quyền quý, học thức. Trong cái xô bồ, gấp gáp, mệt mỏi của bệnh viện, hình ảnh người phụ nữ nhỏ nhẻ chăm sóc chồng và ánh mắt yêu thương đầy biết ơn của ông dành cho bà thật là một sự an ủi lớn cho những bực bội, mệt mỏi của tôi. Vì vậy mà tôi thường vô thức lắng nghe và quan sát họ.
Phòng bệnh chật chội, trưa trưa tối tối tôi trải chiếu nằm dưới chân giường ông để ngủ. Và vì thế, tôi thỉnh thoảng lại nghe được những câu chuyện nhỏ nhẹ của họ với nhau. Có một lần, buổi trưa, tôi chợt nghe ông nói với bà: “Bà ơi, tôi chắc mình chẳng còn sống bao lâu nữa, bà tha lỗi cho tôi những gì tôi làm cho bà buồn nghe bà”. Bà im lặng một chút, nắm tay ông: “Ông đừng có nghĩ lung tung. Phải ráng khỏe mạnh, sống thêm vài năm nữa mà còn nhìn mấy đứa cháu ra trường, lấy vợ lấy chồng chứ”. Ông dường như không để ý lới bà nói, vẫn cứ tiếp tục: “Ngày trước, tôi làm bà đau khổ nhiều lắm. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện bỏ bà…”. Bà lại gạt đi: “Tôi biết mà ông, ông đừng nghĩ nữa. Tôi có trách giận gì ông đâu. Chuyện thời tuổi trẻ, tôi quên hết rồi”.
Video đang HOT
Ông nằm yên, thở dài thật nặng rồi lầm bầm nói: “ Sao có lúc tôi lại ngu dại thế, cứ tưởng rằng có thể sống không cần bà, cứ tưởng rằng thay một người phụ nữ khác trong đời là điều dễ dàng và đơn giản. May mà bà đã luôn giữ tôi lại…”. Người phụ nữ cười thành tiếng, cái tiềng cười nghe thật trẻ trung: “Sao ông đến giờ vẫn chưa nghiệm ra nhỉ. Thật ra tôi đâu có giữ ông lại, chính là ông vẫn luôn muốn ở lại với tôi và các con. Chứ nếu lòng ông thật sự muốn đi, làm sao tôi giữ lại…”. Ông lại nằm yên, thật yên và rồi nói giọng thầm thì: “Hồi đó, có lúc chính tôi cũng không thể nào hình dung nổi sao bà kiên trì chịu đựng… tôi đến thế. Tôi biết, bạn bè, người thân đều nguyền rủa tôi, mắng chửi tôi. Chỉ có bà luôn mở rộng cửa chờ tôi về. Chỉ có bà vẫn nấu cơm cho tôi ăn. Chỉ có bà vẫn xót xa khi tôi đau bệnh. Vì thế… tôi biết nếu vào đường cùng tận, bà luôn luôn là nơi tôi có thể quay về”.
Giọng bà chợt nghẹn lại: “Ừ, ngày ấy cũng nhiều người nói tôi ngu, nói tôi dại dột. Ông trăng hoa trăm bề mà tôi cứ tha thứ, hết lần này tới lần khác. Cũng có lúc tôi cảm thấy mình bế tắc, đi vào con đường mịt mù. Không biết ngày mai rồi sẽ ra sao. Nếu không có mấy đứa nhỏ, chắc là tôi đã chết. Có lúc tôi cũng giận ông lắm….” “Bây giờ bà tha lỗi cho tôi nghe bà. Tôi cứ càng nghĩ, càng thương bà, càng ân hận…”. Bà gắt giọng dịu dàng: “Ơ hay, cái ông này, nằm hoài rồi nghĩ… lung tung. Có gì mà ân hận? Có phải bây giờ, tôi với ông vẫn ở cạnh nhau hay không? Có phải bây giờ điều đó mới là quan trọng hay không?” Ông im lặng lâu thật là lâu rồi mới nói lẩm bẩm: “Vậy… bà không cho tôi xin lỗi thì… bà cho tôi cám ơn bà, bà nhé”.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng khi cùng bà đi dạo dưới sân, tôi được nghe bà nhắc về ông với giọng yêu thương và trìu mến: “Ngày xưa bác trai đẹp trai lắm, mà cũng đào hoa lắm. Gia đình cũng bao nhiêu lần muốn tan vỡ vì những lần ổng có người này người kia”. Tôi hỏi bà: “Sao bác chịu đựng được, tha thứ được hả bác? Con bây giờ nè, con nghĩ chồng con mà có bồ, dù chỉ 1 lần thôi, con cũng bỏ ngay lập tức”. Bà cười hiền hậu bảo: “Bởi vì bác nghĩ chồng như thân thể, như tay chân, như tim óc của mình. Đâu phải cứ chặt đi là xong. Đâu thể kiếm cái khác ghép vào là được. Nên bác phải tùy lượng tình hình bịnh của những bộ phận đó mà chữa bịnh chứ con. Chừng nào chữa không khỏi thì hãy… tính. Cũng may mà bác đã luôn tìm ra bịnh để chữa, cũng không phải ai cũng may mắn vậy đâu, bác biết”.
Tôi không biết bà nói đến chữ may mắn ấy dành cho ai? Cho bà hay cho ông. Nhưng nhìn họ giờ ân cần và bình yên bên nhau, tôi thấy hết được giá trị của sự yêu thương, hy sinh, và hy vọng vào hạnh phúc lâu dài của tình vợ chồng.
Theo VNE
Đức thành công với cuộc giải cứu nạn nhân kẹt dưới động tốn kém nhất
Cuộc giải cứu nạn nhân mắc kẹt dưới lòng động sâu 1000m, được miêu tả là tốn kém nhất từ trước đến nay tại Đức, đã kết thúc tốt đẹp. Nạn nhân được đưa lên với sức khỏe tốt, sau khi 728 nhân viên cứu hộ từ 5 nước trải qua 11 ngày vất vả.
Trong một đoạn clip được quay từ giường bệnh, nạn nhân được giải cứu Johann Westhauser đã gửi lời cảm ơn tới các nhân viên cứu hộ. Còn bác sỹ điều trị cho ông Westhauser khẳng định ông đang trong "tình trạng sức khỏe tuyệt vời".
Nạn nhân dù gặp nhiều chấn thương nhưng được khẳng định sẽ phục hồi tốt
"Tôi muốn cảm ơn tất cả những người đã hỗ trợ cuộc giải cứu này. Đó là một hành động rất vĩ đại. Cho đến nay tất cả đều tốt. Tôi vẫn còn gặp chút ít khó khăn khi nói chuyện, những tình hình sẽ ổn cùng với thời gian. Tôi cần phải bình phục sau tai nạn", ông Westhauser, người cũng là một nhà khoa học về hang động nói.
Trước đó, người đàn ông 52 tuổi này đã mắc kẹt dưới lòng hang sâu 1000m suốt 11 ngày, sau khi bị thương do đá lở tại khu hang động Riesending. Tổng cộng 728 nhân viên cứu hộ từ 5 quốc gia đã được huy động để tiếp cận và đưa nạn nhân lên mặt đất.
Trong đoạn clip, ông Westhauser rõ ràng gặp khó khăn khi nói và không thể phát âm rõ ràng. Các bác sỹ cho biết đó là tác dụng phụ của việc có vết sưng trên não của ông, và họ kỳ vọng nhà khoa học này sẽ "phục hồi đáng kể".
"Bệnh nhân đã cực kỳ may mắn", giáo sư Volker Bhren, tại trung tâm sang chấn Murnau tại Bavaria, nơi bệnh nhân được điều trị cho biết. "Như những gì chúng tôi thấy, trong tình huống này thì đây là một trạng thái sức khỏe tuyệt vời".
Cuộc giải cứu đã tiêu tốn hơn 1 triệu USD
Trước đó ông đã bị một tảng đá rơi trúng người từ độ cao khoảng 15m. Ông đã bất tỉnh trong 2 phút và liên tục ngất đi trong vòng 36 giờ ssau đó.
Nó "không khác nào phép màu", giáo sư Buhrn nói về việc các bác sỹ đã có thể ổn định tình hình của nạn nhân trong một hang động sâu dưới mặt đất.
Ông Westhauser bị xuất huyết ở một khu vực trên não kiểm soát chức năng vận động, nhưng các bác sỹ tin rằng não của ông không bị tổn thương lâu dài. Ngoài ra ông còn bị rạn xương sọ, xương hốc mắt. "Ông ấy sẽ phục hồi được đáng kể", vị giáo sư tin tưởng.
Khi các bác sỹ hỏi để đảm bảo nhà khoa học này không bị mất trí nhớ, ông trả lời mình biết World Cup đang diễn ra, nhưng không muốn biết tỉ số các trận đấu bởi ông không thực sự quan tâm tới bóng đá.
Theo báo giới Đức, chi phí cho chiến dịch giải cứu này lên tới 1,3 triệu USD.
Theo Dantri
Đã giảm 40 phút một lượt khám bệnh Đây là thông tin được Bộ Y tế đưa ra tại buổi họp báo nhân kỷ niệm Ngày Thầy thuốc Việt Nam (27-2), diễn ra sáng qua, 20-2. GS.TS Nguyễn Thanh Long, Thứ trưởng Bộ Y tế cho biết, trong năm 2013, ngành y tế đã đạt được nhiều thành tựu nổi bật như hoàn thành vượt mức 2 chỉ tiêu do Quốc...