Lời xin lỗi cha muộn màng của người con vô tâm
Vừa bật máy, Thái nghe mẹ khóc: “Con về đi, ba con bị ung thư, bác sĩ trả về con à”. Khi đó, Thái không nói gì, nước mắt anh tuôn rơi.
Sau khi ra trường, Thái vào làm cho một công ty liên doanh. Từ ngày đó, anh dành ít thời gian cho ba mẹ hơn. Thậm chí, nhiều hôm, ba gọi điện, anh bận quá, nên không có thời gian nói chuyện với ông. Cũng chính vì phấn đấu cho sự nghiệp mà anh quên đi những bữa cơm ấm áp cùng gia đình.
Dù nhà cách cơ quan 40km, nhưng sau khi lập gia đình, Thái chuyển hẳn xuống Hà Nội, thuê nhà ở riêng. Lúc đầu, anh nói với ba mẹ: “Ba mẹ yên tâm, cuối tuần con về ăn cơm cùng nhà mình một bữa”. Khi đó, ba anh quay mặt đi, không nói thêm lời nào.
Thời gian trôi đi, Thái dần quên đi lời hứa. Có khi mỗi tháng anh về thăm nhà một lần, nhưng rồi cũng chỉ được một lúc, anh trở lại Hà Nội.
Hơn 3 năm trôi qua, Thái dồn hết thời gian cho sự nghiệp. Anh từ một nhân viên xuất sắc trở thành trưởng phòng kinh doanh trẻ tuổi nhất.
Anh và ba mình dường như không có cuộc nói chuyện nào với nhau quá 10 phút. Đôi lần, Thái hiểu được sự lo lắng của ba, anh định gọi điện, nhưng lại quên.
Thái ân hận vì đã vô tâm với ba trong suốt 3 năm qua (Ảnh minh họa).
Cho tới một buổi chiều, Thái thấy mẹ anh gọi điện. Vừa bật máy, Thái nghe mẹ khóc: “Con về đi, ba con bị ung thư, bác sĩ trả về con à”. Khi đó, Thái không nói gì, nước mắt anh tuôn rơi.
Chiều hôm đó, ngồi bên ba Thái nhận ra, suốt 3 năm qua, anh quá vô tâm. Anh đã để ba anh chịu đau đớn một mình.
“Ba con bị ung thư từ một năm trước. Vì thương các con công việc, con cái nên ba bắt mẹ giấu. Tuần nào, mẹ cũng đưa ba con xuống viện K kiểm tra. Hôm tết con hỏi vì sao ba cứ đội mũ len suốt, thực ra, đợt đó, ba con xạ trị, tóc rụng hết… Không muốn các con biết nên ba mới giấu kín”, mẹ Thái không giấu được sự xúc động.
Anh ân hận vô cùng, anh quá vô tâm, quá đam mê công việc mà quên đi gia đình mình. Giờ đây, ba anh không còn nhiều thời gian nữa, anh không biết phải làm thế nào để thời gian quay trở lại. Anh chỉ ước… giá như thời gian ngừng trôi.
Theo Ban Mai (Người đưa tin)
'Mặc đồ vô đi chị, khỏa thân nằm gầm giường lạnh lắm!'
Tôi biết con chị cần cha, chị cũng cần chồng. Nhưng đời có nhiều người đàn ông xứng đáng hơn kẻ ngoại tình lắm chị à!
Phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, điều mà hiếm người đàn ông nào có được, đặc biệt là với người đàn ông mà phụ nữ yêu. Có phải vì phụ nữ tinh tế nên họ nhạy cảm hơn chăng?
Tôi không biết là bắt nguồn từ nguyên do gì, nhưng chuyện người phụ nữ nhạy cảm với người đàn ông họ yêu thương thì điều đó chắc chắn là có thật. Tôi đã từng yêu một chàng trai với tất cả thanh xuân của mình. Tôi luôn dành tất cả mọi điều tốt đẹp cho anh ấy. Và như một lẽ tất nhiên, chúng tôi cưới nhau như mọi cái kết khác cho một tình yêu tuyệt vời. Kể cả chuyện ngoại tình, cũng như một yếu tố trong tất cả những yếu tố tất nhiên ấy.
Ngày anh bắt đầu ngoại tình, tôi đã có được linh cảm trong lòng. Không biết có phải tôi quá ngạo mạn hay do anh che giấu giỏi. Nhưng tôi cảm nhận được anh và cô ấy có cảm tình với nhau khi anh vừa chuyển vào công ty mới làm. Anh kể với tôi về đồng nghiệp mới khá nhiều, chúng tôi vẫn quan tâm về công việc của nhau trong mỗi bữa cơm. Anh không hề dành nhiều lời để kể về cô ấy nhưng với trực giác của một người phụ nữ, tôi biết có điều bất ổn.
Ngày anh bắt đầu ngoại tình, tôi đã có được linh cảm trong lòng. Không biết có phải tôi quá ngạo mạn hay do anh che giấu giỏi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi một ngày anh về trễ, nói đi tiệc công ty. Không hề có dấu son nào in trên áo anh như trong các bộ phim thường thấy. Chỉ có mùi lạ. Mùi nữ tính in lên người anh thoảng nhẹ như có như không. Dù vậy, tôi vẫn đủ biết anh có hành động thân mật, gần gũi với một cô gái nào đó mà không phải tôi. Rồi dần dần, sự việc ngày càng tiến xa hơn với những điều rõ ràng hơn.
Tôi biết tất cả nhưng vẫn giấu trong lòng, âm thầm tìm hiểu. Biết được người phụ nữ đó là ai nhưng tôi chưa đủ chứng cứ thuyết phục để gặp cô ấy thì hôm đấy, họ đã tự dâng bằng chứng lên cho tôi. Tôi có chuyến đi công tác một tuần, nhưng vì ở công ty có việc gấp hơn nên tôi phải đẩy nhanh tiến trình. Mọi việc quá bận rộn tôi cũng chẳng kịp báo cho chồng mình biết.
Với lại, dạo ấy anh cũng chẳng mấy quan tâm tôi vì thời gian lo cho nhân tình còn không đủ. Vì cần chút tài liệu tôi để ở nhà, tranh thủ cất hành lý nên tôi về nhà luôn. Bước vô cửa, mở tủ dép tôi thấy đôi giày cao gót lạ. Biết là ai nên tôi cũng bình thản. Để đồ xuống, gọi với lên:
- Em về rồi. Nay anh không đi làm à?
Im lặng mất mấy giây, kèm thêm vài tiếng lục đục, tiếng chân vội vã tôi mới nghe tiếng đáp lại:
- Nay thứ bảy mà em. Công ty mới của anh đâu làm thứ bảy.
*cạch* tiếng cửa phòng mở, chồng tôi khoác áo ngủ ngó xuống bếp:
- Sao em về sớm thế, không phải thứ ba mới về sao?
- Ừ, em có việc cần xử lý nên về gấp.
Tôi lấy nước trong tủ lạnh ra rót uống. Thấy tôi lấy ba ly, chồng tôi mới hỏi:
- Sao nay em uống nước lạ vậy? Rót chi tới ba ly?
- Ủa? Em thấy dép lạ ngoài tủ nên nghĩ nhà mình có khách. Anh xuống xách đồ lên giúp em đi. Em phải đi gấp rồi.
Nghe tôi nói đi gấp, vẻ mặt đức ông chồng nhà tôi có vẻ giãn ra đôi chút. Chồng tôi xuống xách vali lên thì tôi cũng leo lên cầu thang, thấy vậy anh lại hốt hoảng:
- Ủa? Không phải em đi gấp hả? Sao còn lên phòng?
- Em lên lấy tài liệu.
Chồng tôi chạy nhanh lên cầu thang với cái vali. Tôi đẩy cửa phòng đi vào. Chà, có vẻ dọn sạch sẽ. Mở cửa tủ lấy quần áo thay. Thấy cái gương ngay cánh cửa phản chiếu người nằm dưới gầm giường, còn chưa kịp mặc quần áo. Tôi chỉ cười nhẹ. Quay sang chồng, ôm nhẹ:
- Xa em mấy ngày, chồng có nhớ em không?
- Nhớ chứ em.
- Sao mồ hôi anh chảy nhiều vậy? Nóng quá hả?
Tôi cầm bấm điều hòa lên định chỉnh nhiệt độ giảm nhiệt.
- 17 độ rồi mà anh vẫn nóng vậy à? Có khi nào anh bị bệnh không?
- Không... không đâu em. Anh có bệnh gì đâu.
- Vậy mình hâm nóng tình cảm nhé.
Tôi chủ động vuốt ve anh. Anh cũng đáp lại gượng gạo. Lúc anh đẩy tôi lên giường, tôi ngừng lại hỏi anh
- Nhà đang có khách, lại nằm dưới gầm giường. Có khán giả như thế, anh có ngại không?
Chồng tôi run bần bật. Lắp bắp:
- Khách nào em? Sao nãy giờ em nói chuyện gì anh không hiểu?
- Thôi lật bài đi. Không kịp mặc đồ, khỏa thân nằm dưới sàn nhà chắc là lạnh lắm. Quần lót còn ở cuối giường thế này mà phải làm khán giả bất đắc dĩ thì tội. Em cũng không thích diễn cho kẻ khác xem cảnh mình ái ân. Anh gọi khác xuống nhà nói chuyện. Mặc đồ cho tử tế vào.
Tôi bước xuống giường rồi ra khỏi phòng. Xuống bàn đợi sẵn. Một lúc sau hai người líu ríu dắt nhau bước xuống, cúi gằm mặt.
Tôi cười chào dù miệng chát đắng.
- Em chào chị. Dẫu gì chị cũng bằng tuổi chồng em, nên em gọi chị một tiếng chị cho phải phép. Chứ lòng em, chẳng có lời nào lịch sự cho chị đâu.
Tôi biết con chị cần cha, chị cũng cần chồng. Nhưng đời có nhiều người đàn ông xứng đáng hơn kẻ ngoại tình lắm chị à. (ảnh minh hoạ)
Cả hai người họ vẫn im lặng.
- Chị uống tạm nước lọc. Nhà vắng người phụ nữ mấy hôm chỉ có nước lọc thế này thôi. Chị thông cảm.
- ....
- Chị có con trai 6 tuổi rồi đúng không?
Cô ấy ngước mặt lên sửng sốt
- Tôi biết con chị cần cha, chị cũng cần chồng. Nhưng đời có nhiều người đàn ông xứng đáng hơn kẻ ngoại tình lắm chị à. Liệu chồng tôi bỏ tôi rồi lấy chị, con chị có cha, liệu nó có tự hào nổi khi cha nó bỏ đứa con còn trong bụng mẹ mới 3 tháng và theo mẹ nó về làm cha nó không? Nó có tự hào khi mẹ nó đi giật chồng, giật cha người khác về cho nó không?
Cả hai cùng ngạc nhiên.Chồng tôi lắp bắp
- Em... em có thai?
- Anh im đi. Tôi chưa cho anh nói. Chị trả lời tôi đi.
- Tôi... tôi xin lỗi.
- Nếu xin lỗi mà xong hết thì cuộc đời này không cần pháp luật đâu. Còn anh, bây giờ anh có bỏ mẹ con tôi theo chị ấy không? Nếu anh muốn, mình làm luôn.
Chồng tôi rối rít
- Không. Không đời nào anh bỏ em, chỉ là một phút nông nổi thôi em à.
- Một phút nông nổi? Chuyện đã ba tháng rồi mà anh bảo là một phút? Đưa chị ta về nằm trên giường tôi mà anh bảo là một phút?
- Anh xin em. Cho anh một lần làm lại đi em. Vì con mình đi em.
Nói rồi anh ta quỳ rạp xuống chân tôi. Người phụ nữ kia mắt cũng ngơ ngác nhìn anh. Tôi cười chua chát
- Chị cũng thấy bộ mặt của anh ta rồi. Giờ chị còn muốn giành giựt không? Tôi nhường.
- Chị xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Chị sẽ không bao giờ làm phiền đến gia đình em nữa.
- Anh thì thế nào?
- Anh thề sẽ không bao giờ để em phải tổn thương nữa...
- Vì đứa con này, tôi cho anh một cơ hội. Cũng là duy nhất. Anh liệu hồn đấy.
Sau hôm đó, chồng tôi chuyển công ty, chị kia cũng chuyển nhà, chuyển chỗ làm. Tôi tha thứ không phải vì còn yêu nữa mà vì đứa con còn chưa kịp chào đời của tôi. Vì con, tôi chấp nhận tha thứ một lần....
Theo Hạ Dy /Phununews
Trước ngày bố mẹ đưa nhau ra tòa, con gái cầu xin cả nhà ngủ với nhau lần cuối Ngày nghe tiếng bố mẹ cãi nhau, cô bé đã linh tính gia đình có chuyện không bình thường. Cho đến hôm đứng ở phòng nghe bố mẹ bàn nhau chuyện ra tòa, nó buồn rười rượi. Cô bé 10 tuổi nhưng thông minh xinh xắn, chuyện gì cũng biết. Bởi thế mà mọi người hay bảo nó là bà cụ non. Suy...