Lời trái tim: Trong mắt nhiều người, mẹ thật lạc hậu và buồn cười
Mẹ tôi không biết đi xe máy, cũng không nhớ nổi tên phố dù ở thành phố mấy chục năm…
Tâm sự đầu tiên là của bạn Hải Tú ở số điện thoại: 0972.558.xxx về mẹ của mình:
Mẹ tôi không biết đi xe máy. Vì ngày bụng mang dạ chửa anh trai tôi, đi xe trên con đường đất, mẹ bị ngã. Từ ngày đó, mẹ không dám đi xe máy. Ngồi sau xe, mẹ cũng run. Đi xe đạp, đèo ai, tay mẹ cũng run. Sang đường, mẹ cũng phải xuống xe dắt. Trong mắt nhiều người, như thế cũng thật lạc hậu.
Tôi bao nhiêu tuổi thì mẹ tôi sống ở thành phố bấy nhiêu năm. Ấy thế mà cho đến giờ đi trên nhiều con đường quen trong phố, mẹ vẫn không nhớ nổi tên, thậm chí bị lạc. Trong mắt nhiều người, như thế cũng thật buồn cười.
Mẹ dạy trường quê. Môi trường ở làng khiến bộ quần áo mẹ mặc cũng phải kín cổng cao tường. Bao nhiêu lần tôi chọn cho mẹ những chiếc áo ren thật là đẹp, nhưng mẹ nhất định không mặc, tôi cũng nản.
Ảnh minh họa
Đã lâu lắm rồi, những ngày 20/11, 8/3, không có học sinh đến nhà tặng hoa mẹ. Vì mẹ quy định học sinh trong trường những ngày đó không được rủ nhau đi chơi nhà thầy cô ở phố sợ tai nạn.
Khi anh em tôi đã trưởng thành, mẹ tranh thủ dịp nghỉ hè, lên Hà Nội chơi với 2 con 1 tuần (mà thực chất là lên làm osin tạm thời cho 2 con). Hai anh em tôi cứ đi tít mít từ sáng sớm đến tối mịt. Buổi tối, chưa lần nào mẹ chịu đi với các con đi chơi Hà Nội hay ăn nhà hàng. Đơn giản, vì sợ tốn kém cho các con. Nhiều người bảo như thế là không biết hưởng thụ.
Nhưng…
Video đang HOT
Mẹ đã ngày ngày đạp xe gần 20 cây số đi đi về về mải miết trên con đường quốc lộ. Đơn giản, vì mẹ tôi là cô giáo. Đơn giản, cũng vì miếng cơm manh áo cho gia đình.
Mẹ thuộc tên từng thôn, xóm, hoàn cảnh đặc biệt của từng học sinh.
Khi xưa, tôi oán trách vì mẹ ép tôi theo nghề giáo. Giờ tôi hạnh phúc vì mẹ là người thấu hiểu, ủng hộ và tạo điều kiện cho công việc của tôi nhất. Ngay cả trong công việc gia đình, quan điểm nuôi dạy trẻ hay chuyện hôn nhân của con cái, mẹ cũng luôn tâm lí.
Bàn tay mẹ trước đây vừa cầm viên phấn giảng bài, vừa xoay đủ nghề để anh em tôi được học hành và thành đạt. Bàn tay ấy giờ lại chăm sóc cháu mình khéo léo. Tôi biết rằng mọi lời lẽ bây giờ là khách sáo, mọi đền bù về vật chất cũng không đền đáp nổi. Tôi chỉ mong bố mẹ được KHỎE MẠNH.
Tâm sự lời trái tim gửi tới người mẹ cha yêu dấu của bạn Hoàng Hải quê ở huyện Anh Sơn, Nghệ An:
Năm nay con 25 tuổi, 25 năm con chưa biết tặng hoa cho mẹ là gì, không phải con không biết mua tặng mẹ mà vì mẹ từng bảo ‘tiết kiệm tiền đó mà tiêu, đồng tiền kiếm ra khó nhọc lắm con ạ’.
25 năm qua con sống, so với bao người thì chẳng đáng gì nhưng so với biết bao người khác thì con đã sung sướng hạnh phúc hơn nhiều rồi. Bố mẹ đã luôn phải vất vả hơn nhiều người, chỉ mong con luôn được học hành tốt, có công việc tốt.
Con yêu bố mẹ nhiều lắm (Ảnh minh họa)
Hiện tại, nhiều khi con thấy mọi thứ đều mờ mịt mẹ ạ. Con đã gắng học tốt, ra trường cũng cố xin việc nhưng sao mọi thứ thật lận đận. Tình yêu cũng lận đận nữa.
Nhưng mẹ ạ, con sẽ cố gắng, cố thêm chút nữa để bố mẹ vui… Con muốn bố mẹ luôn vui vẻ, hạnh phúc và thật nhiều sức khỏe để bên chúng con! Con yêu gia đình mình nhiều lắm!
Để tham gia chương trình, mời quý vị và các bạn cùng gửi tâm sự lời trái tim về địa chỉ email: tinngan@viettel.com.vn tiêu đề thư ghi rõ Gửi về Lời trái tim hoặc gửi về số hotline 0982.11.22.55.
Theo Đất Việt
"Con lấy gái về làm vợ còn hơn nhiều người lấy vợ về làm gái!"
"Tất cả với cô ấy đã là quá khứ. Cô ấy đang làm lại cuộc đời mình và con sẽ ở bên giúp đỡ cô ấy. Con lấy gái về làm vợ còn hơn nhiều người lấy vợ về làm gái. Con sẽ không bao giờ bỏ cô ấy đâu".
Chị đã từng là gái bán hoa. Vì gia đình quá nghèo, mẹ đau ốm liên tục bố thì đã bỏ đi từ khi mẹ sinh đôi 2 đứa em dưới chị, chị là chỗ dựa chính của gia đình khi mới 16 tuổi. Khi đó chị theo người ta đi rửa bạn, rồi dọn dẹp thuê, chẳng việc gì là chị từ chối, kể cả là phụ hồ, miễn là có tiền gửi về cho mẹ nuôi em.
Năm 18 tuổi chị được nhận vào làm nhân viên cho một quán karaoke, số tiền chị gửi về nhà cho mẹ được nhiều hơn, các em chị có cơ hội học cao lên theo ước mơ của chúng... nhưng đây cũng là chính là chỗ đã đẩy chị tới cái nghề mà cả xã hội này khinh rẻ. Và suốt những năm làm cái nghề nhơ nhớp ấy chị giấu mẹ, giấu các em.
Mỗi ngày trôi qua với chị là sự lo âu nặng trĩu, chị biết đời chị coi như đã hết. Chẳng bao giờ có thể mơ tới một mái ấm hạnh phúc mà bao cô gái bình thường khác có thể dễ dàng có được. Những cô gái bước vào nghề như chị yêu chẳng dám chứ nói gì tới chuyện lấy chồng, mà làm gì có ai chịu lấy đĩ về làm vợ cơ chứ.
Thế nhưng cái điều mà chị tưởng như trong mơ lại ấy lại xảy ra với chính chị. Làm nghề gần 4 năm chị gặp anh. Anh cũng chính là khách hàng của chị. Bình thường sau cái việc mua bán trao đổi ấy, những gã đàn ông khác sẽ ném lại cho chị số tiền thỏa thuận trước đó rồi kéo khóa quần đứng dậy đi luôn. Anh thì khác, lần đầu tiên chị gặp một người đàn ông nằm lại bên chị sau khi đã được thỏa mãn và nói chuyện với chị rất lâu.
Chị đã kể cho anh nghe về hoàn cảnh của mình. Khi kể, chị đã khóc rất nhiều. Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm chị vào lòng. Lần đầu tiên, chị cảm nhận được cái ôm đó đầy ấm áp và chia sẻ. Sau đó anh tìm đến chị nhiều hơn, vẫn để được chị đáp ứng nhu cầu, nhưng sau những lần ấy anh đưa chị đi chơi, đi ăn. Rồi một ngày anh hỏi chị có muốn từ bỏ cái nghề này để làm lại cuộc đời không, anh sẽ giúp. Chị bất ngờ nghĩ anh chỉ nói chơi thôi.
Nhưng không anh đã giữ lời, chính chị cũng không biết bằng khả năng nào mà anh chuộc được chị ra khỏi đó và còn tìm cho chị một công việc tử tế. Đúng năm ấy 2 đứa em sinh đôi của chị đỗ đại học và chị vẫn có tiền nuôi em, chị không còn phải lo em mình sẽ xấu hổ, sẽ khinh rẻ chị nó nữa.
Rồi một bất ngờ lớn hơn khi anh ngỏ lời yêu với chị. Chị vừa mừng, vừa lo lắng. Anh bảo chị cứ suy nghĩ thật kỹ. Chị đắn đo rất nhiều, chị biết anh yêu chị và chị cũng yêu anh. Nhưng quá khứ của chị... mấy ai chấp nhận, còn gia đình anh nữa chứ. Vậy là chị từ chối, chị dần dần lảng tránh anh. Nhưng không ngờ anh vẫn đợi, vẫn tìm mọi cách được ở bên chăm sóc cho chị...
Nhưng không ngờ anh vẫn đợi, vẫn tìm mọi cách được ở bên chăm sóc cho chị... (Ảnh minh họa)
1 năm sau chị thì chị nhận lời yêu anh. Anh vừa là ân nhân, vừa là người đầu tiên trân trọng chị. Nửa năm sau anh đưa chị về ra mắt bố mẹ, lần đầu tiên ông bà tiếp đón chị rất nhiệt tình nhưng khi biết rõ thân phận của người yêu con trai mình thì không bà một mực phản đối. Ông bà đuổi chị, mắng chửi anh thậm tệ. Thậm chí họ còn thuê cả người đến nhà trọ cảnh cáo chị và bảo phải buông tha cho con trai ông bà.
Chị đã muốn bỏ cuộc, nhưng anh thì kiên quyết không. Chị mệt mỏi, bảo anh hãy đi tìm người con gái khác nhưng anh lắc đầu. Rồi một lần anh lại bảo chị đến nhà. Chỉ nghĩ đến căn nhà đó thôi chị đã thấy rùng mình, chị sợ đã muốn bỏ chạy ngay khi xe đỗ trước cánh cổng cao nhưng anh nắm chặt tay chị dắt vào.
Thấy bóng dáng hai người bố mẹ anh đã không tiếc lời mắng nhiếc nhưng hôm ấy có lẽ không một ai ngờ rằng anh đã có hành động đó: "Tất cả với cô ấy đã là quá khứ. Cô ấy đang làm lại cuộc đời mình và con sẽ ở bên giúp đỡ cô ấy. Con lấy gái về làm vợ còn hơn nhiều người lấy vợ về làm gái. Con sẽ không bao giờ bỏ cô ấy đâu".
Chị đã khóc, khóc rất nhiều khi nghe những lời nói đó của anh. Bố mẹ anh cuối cùng cũng chịu chấp nhận chị sau lần đó. Về làm dâu đến nay cũng hơn 5 năm, anh chị đã có một cậu con trai kháu khỉnh. Bố mẹ chồng đối với chị không vồn vã nhưng cũng chẳng lạnh nhạt nhưng với cháu thì thương yêu hết mực. Chị luôn luôn cố gắng sống tốt để báo đáp cái ơn nghĩ mà chồng mà cả gia đình chồng đã dành cho chị.
Theo Một Thế Giới
Qua tay nhiều người, tôi vẫn trong trắng trong mắt anh Dù đã trải qua bao nhiêu mối tình lên xuống, dang dở, tôi vẫn là một bông hoa tinh khiết và trong trắng trong mắt mọi người. Tôi vốn là xuất trong một gia đình tử tế, gia giáo, truyền thống. Thế nên, với bề ngoài luôn khuôn phép và đúng mực cùng với gia cảnh và nề nếp gia phong sẵn có...