Lời trái tim: Tình yêu và định mệnh
Một tình yêu đẹp hay một định mệnh đẹp có hiện hữu hay không là do mỗi chung ta quyết định.
Câu chuyện muôn thuở mà ai trong chúng ta cũng mang theo bên mình đó chính là câu chuyện của tình yêu và định mệnh. Một tình yêu đẹp hay một định mệnh đẹp có hiện hữu hay không là do mỗi chung ta quyết định.
Và đôi khi chủ động sự vụn vỡ trong tình yêu, những trớ trêu trong định mệnh lại khiến mỗi bản thân trưởng thành hơn, chiêm nghiệm hơn.
‘Nhẹ nhàng như lời chia tay của anh…’ đó chính là tâm sự của bạn Trần Thảo với số điện thoại 090382xxxx, mời các bạn cùng lắng nghe.
Ảnh minh họa
‘Anh đến với em với những cảm xúc rất trong lành. Anh là người nồng nhiệt trong công việc, trong các mối quan hệ và trong tình cảm. Chính sự ương ngạnh của anh trước những khó khăn, những câu nói ‘ngố’ trong những lần trò chuyện cùng cả phòng, hãy những quan tâm kín đáo của anh đã khiến cho con bé vốn chẳng bao giờ muốn mở lòng trước người khác cũng phải khẽ khàng mở trái tim mình ra một cách kín đáo.
Dường như em cảm anh toàn những ‘tật xấu’ của anh. Thời gian, chúng ta bên nhau là khoảng thời gian em không tin rằng mình có thể trải nghiệm những cảm xúc tình cảm dễ thương như thế.
Anh đã từng nói em đã rất can đảm khi chọn anh là ‘người thương’ vì anh là tuýp người ưa biến đổi, khó đoán. Em biết những điều đó, nhưng em vẫn chọn và dành tình cảm cho anh vì em biết tình cảm khi đến rất khó tránh né và em sống thật với cảm xúc của mình. Khi quyết định thực hiện ’sự can đảm’ này, em đã khóc, khóc vì mình đã mạnh dạn chọn, dù biết sẽ có lúc em ngồi viết những dòng này…
Anh hãy chậm lại, và lắng nghe những thanh âm cuộc sống nhẹ nhàng trôi qua.Chậm lại để lắng nghe trọn vẹn cảm xúc của người mà anh đã từng chia sẻ. Chậm lại để biết vẫn còn có người vẫn luôn trăn trở với những khó khăn của anh, những tiếng thở dài, nhăn mặt, những nụ cười, những lúc anh đau đầu,…
Video đang HOT
Em vẫn là em của ngày nào. Vẫn trọn vẹn và đong đầy tình cảm. Có lẽ, em sẽ quay về cái ‘vỏ ốc’ của riêng mình. Đã phiêu lưu quá lâu rồi, đây là lúc nên thu mình để lắng nghe, để lặng nhìn, để bảo vệ ‘cảm – xúc – tốt – đẹp – về – sự – chân – thành’.’
Ca khúc Em kể anh nghe của Linh Phi mà các bạn vừa nghe chính là cảm xúc của Trần Thảo muôn nhắn gửi đến người xưa, cũng như muốn nhắc nhở chính bản thân mình phải luôn mạnh mẽ.
Tiếp nối chương trình mời các bạn cùng lắng nghe tâm sự của bạn Minh Tâm về một chuyện tình với kết thúc tuy không trọn vẹn nhưng cũng sẽ là mở đầu của tương lai.
Ảnh minh họa
‘Em này, có bao giờ em nghĩ rằng chia tay là một sự bắt đầu mới, có bao giờ em nghĩ sẽ đi tiếp một đoạn nữa để tới ngày xưa. Cái lạnh trong một đêm mưa, đủ làm cho lòng xốn sang ít nhiều về những điều tưởng chừng như vụn vặt.
Phía ngoài kia sau ô cửa sổ ngã màu nhòe đi vì mưa, thành phố vẫn chưa hề chết, vậy mà bên trong cánh cửa ấy có một người đã mất hết lòng tin. Chúng ta đến bên nhau quá muộn trong đời vậy nên chỉ một lần dời đi là đã chia ly mãi mãi.
Ngày đó, anh mạnh mẽ và tự tin còn em vẫn giữ thói quen nép mình vào người anh mỗi lần mưa đến. Chắc là ngày xưa ấy giờ em cũng chẳng thể quên, bởi hình như em chưa bao giờ xếp điều đó vào nỗi nhớ.
Ngày – em – bước – đi, là ngày anh gói hết thẩy kỉ niệm đẩy vào ký ức, nơi duy nhất chỉ có em bước vào mà cho đến tận bây giờ khi anh bên cạnh một người con gái khác cố tỏ vẻ dại khờ như đang yêu lần đầu, vậy mà có được đâu.
Đi là chia ly, hai đứa giữ đúng lời đã hứa, nhưng em này, nếu sau này lỡ mình có gặp nhau, cũng đừng gọi nhau là người yêu cũ nhé, anh không muốn phải đậy che cảm xúc, trong giây phút vô tình lỡ có gặp nhau ấy…’
Theo Đất Việt
Định mệnh ta yêu nhau
Định mệnh ta yêu nhau. Hãy sống như ngày mai ta không còn nữa, hãy yêu khi còn có thể, dù mai này ta có là của nhau hay không thì hôm nay ta vẫn cứ yêu nhau em nhé!
Anh và em là hai người xa lạ ở hai phương trời không hề gần gũi, chúng ta đã gặp nhau vào một ngày mà em gọi đó là "ngày định mệnh". Ngày mà mọi thứ còn rất mới mẻ tinh khôi với bầu trời không trong xanh nhẹ nhàng đầy sức sống. Anh xuất hiện bên em giống như một sự sắp đặt của số phận, như chính là định mệnh của cuộc đời.
Em là một cô gái cá tính và ương bướng. Nhưng từ khi gặp anh, em đã thay đổi. Dường như có một động lực to lớn thôi thúc để em chịu khó để ý đến mọi người xung quanh hơn. Em cũng tập kiềm chế những lần ương bướng như trẻ con của mình. Mọi thứ diễn ra tự bao giờ đến em cũng chẳng nhận ra điều ấy.
Khoảng thời gian bên anh, những giây phút hạnh phúc anh dành cho em, và cả những bất ngờ thật - đáng - ghét anh dành cho em, có lẽ không bao giờ em quên được - mối tình đầu của em ạ!
Ai cũng nói rằng, tình yêu đầu đời rất trong sáng và khó quên. Lúc trước, em luôn phủ nhận nó, bởi vì em chưa yêu. Em chỉ hồn nhiên nghĩ rằng: Đã yêu thì tình nào cũng như tình nào, đều là tình cảm rung động quyến luyến giữa hai người khác giới dành cho nhau thôi. Lúc đó, em đã sai! Cho đến bây giờ, chúng ta không còn là của nhau nữa nhưng mọi thứ trong em vẫn luôn tồn tại. Em vẫn thấy như anh chưa từng rời xa em vậy.
Anh là một người đàn ông tốt, anh có sự nghiệp, lại sinh ra trong một gia đình gia giáo. Anh là người cho em cảm nhận được thế nào là tình yêu đích thực. Anh yêu em say đắm, nồng nhiệt, yêu như chưa bao giờ được yêu. Một tình yêu mãnh liệt như vậy sao lại không làm em hạnh phúc cơ chứ?
Dù khoảng cách hai ta lúc ấy xa nhau đến cả mấy trăm cây số nhưng chưa bao giờ em nghe anh than phiền một câu mỗi lúc đường xa vất vả đến thăm em. Em học xa nhà, xa nơi anh làm việc, xa luôn cả anh nữa. Em khác anh, em yêu anh bằng một tình yêu hồn nhiên, ngây thơ lắm. Em chỉ biết rằng, những việc anh làm, những lời anh nói, những tin nhắn của anh, những bài hát của anh... tất cả là động lực duy nhất và mạnh mẽ nhất cho em vượt qua tất cả.
Anh luôn nói với em rằng: Hãy sống như ngày mai ta không còn nữa, hãy yêu khi còn có thể, dù mai này ta có là của nhau hay không thì hôm nay ta vẫn cứ yêu nhau em nhé!
Những ngày tháng hạnh phúc ấy, những khoảng thời gian bên anh ấy trong cuộc đời em giống như những đường chạm trổ điêu khắc lên tấm gỗ mà các nhà nghệ thuật điêu khắc vẫn làm. Nó in sâu, in đậm, từng đường nét sắc sảo.
Những còn đường chúng ta từng đi qua, những góc phố chúng ta từng đi tới, và cả chiếc ghế đá quen thuộc trong công viên mỗi lần anh đến thăm em... Giờ nó vẫn vậy, con đường không dài thêm cũng chẳng ngắn đi, góc phố không rộng thêm và cũng chẳng chật hẹp, và ghế đá mình hay ngồi đó nữa, nó cũng chẳng hề thay đổi. Vậy mà chúng ta đã thay đổi rồi anh nhỉ?
Tình yêu chúng ta đã thay đổi. Em đã từng yêu anh, từng sống vì anh, từng nghĩ rằng sau này em sẽ ở bên anh mãi mãi. Để rồi giờ đây hai đứa hai phương trời cách biệt. Em cố quên anh để bắt đầu một cuộc sống khác hoàn toàn mới mẻ. Em luôn nghĩ rằng ngoài kia đại dương xanh còn nhiều cá lắm. Và rồi, em đã rời xa anh, trả lại anh trước ngày định mệnh ấy.
Giờ đây, ở nơi này, em đã thành công. Tình yêu vây quanh em không ít, em cũng nghĩ rằng mình không cần phải nhớ về anh về tình yêu đó. Nó chỉ là một kỷ niệm!
Thật ra, kỷ niệm nào cũng có hoài niệm. Chúng ta không bao giờ được phép lãng quên những kỷ niệm. Hoặc là chúng ta tự lừa dối mình rằng chúng ta đã quên nó. Càng cố tình quên thì lại càng nhớ. Em cũng đã từng muốn quên, nhưng không làm được. Và em sẽ vẫn giữ trọn tình cảm đó của anh. Em chưa bao giờ phủ nhận nó, bởi vì em đã rất hạnh phúc!
Hôm nay, em về lại nơi ấy, đặt chân lên con đường anh đã từng nắm tay em thật chặt nói với nhau bao lợi hứa hẹn. Em lang thang một mình và nhớ tới anh.
"Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa
Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa
Nếu bây giờ được chọn lựa điều em ước mơ
Thì em tin em vẫn mơ như em từng mơ...."
Và rồi tim em đập loạn nhịp....
Theo Ngọc Băng - blogradio.vn
Sự vô tình sẽ khiến chúng ta là định mệnh của nhau suốt đời "Tôi tin ai rời xa ai cũng đều có thể sống tốt, tình yêu không nặng nề như chúng ta vẫn tưởng tượng..." Tôi ở đây muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện: Có một cái vòng tròn, nó là cái vòng tròn bị sứt, là cái vòng tròn không hoàn hảo nên nó cứ đi tìm một thứ gì đó...