Lời trái tim: Tình yêu 1.000 đồng của anh và em
Anh đến bên em như định mệnh nhưng giờ đây tại sao em phải nhận sự vô tâm quá lớn từ anh?
Tâm sự của bạn gái tên Hoài Thu ở số điện thoại: 0976.842.xxx gửi tới bạn Nguyễn Văn Tuấn ở số điện thoại: 01699.966.xxx.
Anh à, chỉ còn 1 ngày nữa thôi, em sẽ nghe được câu trả lời từ anh. Không bao giờ em tưởng tượng được rằng cũng có lúc mình lại đứng cận kề bên vực thẳm của sự chia ly như vậy…
Anh còn nhớ không?
Lần chúng ta quen nhau, thật tình cờ, có phải chăng định mệnh đã sắp đặt cho em gặp anh trong quán ốc Cô chủ nhỏ của em. Lúc đấy, anh còn đùa rằng em còn nợ anh 1.000 nhé và từ cái đêm khai trương tình cờ ấy, chúng ta đã là một cặp.
Giờ đây, mỗi lần đi qua quán ốc xưa, nước mắt em chợt rơi khi bóng dáng anh vẫn như mường tượng quanh đây. Một chàng trai đeo kính cận, nhanh nhẹn cắt sả, chặt ốc, rửa đĩa chén cho em, ngày nào cũng như ngày nào.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Những đêm mưa lạnh lác đác vài ba người, anh vẫn cạnh em, chúng ta ngồi ngắm mưa trong màn đêm yên tĩnh, em hạnh phúc biết nhường nào. Em đã trải qua một mối tình khá buồn, những tưởng mọi thứ như dần sụp đổ nhưng chính anh đã là người cho em niềm tin để tiếp tục, em tin rằng mình đã tìm thấy một nửa của đời mình.
Anh luôn bên cạnh em lúc em khó khăn nhất, lúc em ốm đau, lúc em buồn. Anh nhẹ nhàng quan tâm vỗ về như thế.
Nhưng tới hôm nay, đồng hồ như quay ngược. Mùa Valentine đầu tiên em khóc như mưa, lí trí và trái tim giằng xé nhau, tim em như thắt lại. Valentine không socola đắng, không hoa hồng. Nhìn dòng người tay trong tay, em nghẹn ngào vô cùng. Anh vẫn bên em nhưng xa lạ đến cả lúc nước mắt em tuôn rơi, cũng không lời an ủi.
Em lạc lõng, dường như ngày nào em cũng khóc, sự vô tâm mà anh trả cho em quá lớn. Em đã làm gì để phải như vậy hả anh.
Em yêu anh nhiều nhưng niềm tin vào em anh chưa có. Em vẫn nghe ở đâu đó câu nói ‘yêu nhau là phải hiểu nhau’, những thứ trước mắt nó tới rất tình cờ chỉ 1 lần trong cuộc đời mỗi người, nếu không trân trọng và nắm giữ thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Em luôn tôn trọng quyết định của anh, dù câu trả lời có như thế nào em vẫn mong anh hạnh phúc, tìm được người anh yêu chân thành…
Tâm sự của bạn Minh Phúc ở số điện thoại: 0913.586.xxx – tâm sự về người bạn gái cũ của một chàng trai Hà Nội:
Vậy là cuối cùng ấy cũng về nước. Vậy là… cuối cùng thì ấy cũng sẽ chẳng bao giờ bước chân vào phòng của tớ lần nữa để cùng nghe nhạc, cùng xem phim và chuyện trò như ngày xưa.
Tớ nhớ mùa xuân năm trước, ấy xa tớ. Có những hôm trời xuân tươi mát, tớ nhấc máy gọi cho ấy, chẳng cần wifi hay 3g và thao thao về những chuyện vui của ngày hôm đó cho ấy nghe cả con đường tới cơ quan. Tớ nhớ những buổi xem phim một mình mà bao giờ cũng trống chỗ ngồi bên cạnh, tình cờ mà như hữu ý.
Ảnh minh họa
Vậy là mùa xuân này… Vậy là tớ quanh đi quẩn lại vẫn chỉ một mình.. Tớ nghe người ta nói ấy đã có người khác. Trong quán café tớ đã sững người, rồi phải đứng lên về luôn.
Tớ sẽ chỉ buồn một chút thôi… Lên máy bay xa Hà Nội là tớ sẽ không thấy buồn nữa đâu. Tớ cũng đã quen một mình rồi mà. Trước mắt tớ con đường còn dài lắm. Nhưng tớ mong ấy sẽ luôn mỉm cười và hạnh phúc. Tớ sẽ mất bao lâu để quên nụ cười của ấy đây?!
Để tham gia chương trình, mời quý vị và các bạn cùng gửi tâm sự lời trái tim về địa chỉ email: tinngan@viettel.com.vn tiêu đề thư ghi rõ Gửi về Lời trái tim hoặc gửi về số hotline 0982.11.22.55.
Theo Đất Việt
Đừng để anh ăn một mình!
Cám ơn biết bao nhiêu cái giây phút bất chợt nhìn anh ngồi trệu trạo ăn một mình ấy, để chị và cả anh nữa đều hiểu ra giá trị quí báu của bữa cơm tối trong gia đình.
Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau. (ảnh minh họa)
Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau.
Từ ngày cả hai bé đi học, lịch sinh hoạt chị phải sắp xếp lại. Những chiều tan sở đón con về, chị phải vội vàng làm bữa tối. Đơn giản bởi hai đứa trẻ buổi tối cần ôn bài. Những tối xem hoạt hình thoải mái để chờ bố về ăn cơm như trước không còn nữa. Bố về muộn, đành về lúc nào ăn lúc đó một mình. Một mình? Dĩ nhiên rồi, bởi không thể để bọn trẻ 20h mới ăn tối được. Còn chị sẽ ăn luôn cùng lũ trẻ, sau đó còn kèm cặp chúng học. Chị nói với anh vậy. Và đương nhiên, con cái luôn được ưu tiên hàng đầu trong sự sắp xếp của mọi gia đình...
Thời gian biểu nhà chị điều chỉnh vậy. Và quen. Bữa tối gia đình hiếm hoi lắm mới có ngày đông đủ. Công việc, mưu toan cho cuộc sống cứ cuốn chị đi, không còn để ý. Cho tới một ngày từ phòng con học đi ra, nhìn anh ngồi nhai cơm uể oải, mắt dán lên màn hình ti vi. Hình như anh cũng chẳng buồn để ý mình đang ăn gì... Tự nhiên lòng chị cồn lên. Vì thương, vì một cái gì đó không định hình được rõ nét. "Cơm không ngon à anh?". Câu hỏi khẽ của chị khiến anh giật mình. Anh cười gượng gạo: "À không, ngon nhưng ăn một mình anh thấy khó nuốt"...
Một khoảng lặng trôi ngang qua hai người. Người ta vẫn nói là vợ chồng rồi không nên khách sáo, không nên câu nệ quá mức... nhưng nhìn anh ăn cơm tối một mình sao mà đơn độc. Từa tựa như là lạc lõng ngay trong chính nhà mình. Lòng chị tự nhiên thắt lại...Giả sử giờ có người mời anh ăn cơm cùng, chắc hẳn anh sẽ không từ chối. Hẳn là sẽ ngon hơn ăn một mình chứ? Nghĩ vậy và chị không dám nghĩ tiếp. Vậy mà chị đã để chồng ăn tối một mình trong suốt thời gian qua.
Hôm sau, chị dọn dẹp để hai con ăn tối trước. Còn chị nhất quyết đợi anh về. Bữa cơm dọn ra hơi muộn, các con đều đã ngồi vào bàn học được một lúc. Nhưng chị cho hai đứa giải lao ra ngồi cùng bố mẹ. Đứa lớn kể chuyện trường, đứa bé nói chuyện bạn. Vẫn là những câu chuyện chẳng đâu vào đâu của bọn trẻ. Cũng có thể chúng chành chọe, chí chóe, nhưng mâm cơm gia đình vui hẳn lên. Vẫn những món ăn hàng ngày nhưng chị thấy chồng hào hứng hẳn sau một ngày mệt nhọc bên ngoài. Chị ăn cũng có cảm giác ngon miệng hơn. Ngôi nhà ấm hẳn lại sau một ngày chủ nhân đóng im hơi.
"Cám ơn em đã sắp xếp lại bữa tối cho anh". Dòng tin nhắn có lẽ vào lúc anh ngơi việc. Chị đọc và mỉm cười. Lòng ấm áp hơn. Cuộc sống đã bao nhiêu bộn bề, lo toan, phía ngoài cuộc hôn nhân của một gia đình lại có vô vàn cám dỗ, nếu chị cứ mải mê chạy theo cái sự ưu tiên hàng đầu cho việc ôn bài buổi tối của các con thì anh sẽ đơn độc biết nhường nào trong chính ngôi nhà của mình. Cám ơn biết bao nhiêu cái giây phút bất chợt nhìn anh ngồi trệu trạo ăn tối một mình ấy, để chị và cả anh nữa đều hiểu ra giá trị quí báu của bữa cơm tối trong gia đình. Bữa cơm không phải chỉ để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày, mà bữa cơm còn là để con người thấy thực sự cần nhau.
Theo Eva
'Chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa' Và đỉnh điểm của &'cái sự lấy chồng xa' là việc đi đẻ một mình. Vâng là một mình. Đau đẻ thì biết rồi đấy vậy mà phải xách giỏ lên taxi vào cái lúc mưa bão. Ngày quyết định lấy chồng mẹ bảo: "Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai nhá". Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm chỉ...