Lời trái tim: Em từng muốn phá vỡ tổ ấm gia đình anh
Nhưng sau tất cả, em nghĩ nếu em làm thế, cả đời này em sẽ hối hận vì đã chia rẽ hạnh phúc của hai người.
Tâm sự và câu chuyện buồn về tình yêu ngang trái của bạn nữ quê ở Thanh Hóa có địa chỉ email là: visao.xxx@gmail.com:
Mùa lễ tình nhân vừa rồi, bạn bè của em ai cũng có người yêu còn em một mình lẻ loi, em còn nhận được nhiều câu hỏi với cùng nội dung: &’Có người yêu chưa’. Em không dám trả lời vì đã trót yêu anh – một người đã có vợ và con trai.
Ảnh minh họa
Mỗi khi nghĩ đến cảnh anh đang hạnh phúc bên tổ ấm của mình, lòng em lại quặn thắt, em lại ích kỷ chỉ muốn chia cắt anh khỏi họ thôi. Bởi vì những lúc đó em nghĩ tình yêu không có lỗi và khi anh chia tay vợ, em sẽ thay cô ấy chăm lo cho anh thật chu đáo, con trai của 2 người em sẽ coi như con mình sinh ra, em sẽ nuôi cháu lớn khôn.
Nhưng sau tất cả, em nghĩ nếu em làm thế, cả đời này em sẽ hối hận vì đã chia rẽ hạnh phúc của hai người. Và con trai anh dù có được em chăm sóc tốt thế nào vẫn không thể bằng mẹ đẻ được.
Anh ơi, em phải làm sao đây khi từng giây từng phút trôi qua em lại nghĩ về anh. Bằng lý trí, em luôn cố gắng để quên hình ảnh của anh nhưng cứ môi luc man đêm buông xuông, môt minh le bong em lai nghi vê anh ngươi ma em yêu rất nhiều…
Tâm sự chất chứa suy tư và nỗi buồn của bạn gái có tên Phương Anh có số điện thoại là: 01699.622.xxx:
Có những khi đã tự dặn lòng rằng không khóc, vì như thế sẽ khiến mình trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết…
Video đang HOT
Nhưng rồi… có làm được đâu! Khóc thì vẫn cứ khóc… nước mắt cứ chực trào ra thì biết làm sao?
Cuộc sống đôi lúc khiến tôi hạnh phúc nhiều lắm nhưng có lúc lại làm tim tôi đau thắt lại, chẳng phải vì tôi muốn mình yếu đuối để được người khác chăm sóc yêu thương mà chỉ vì nỗi đau không kìm nén được để rồi bật ra thành tiếng khóc…
Tôi khắc vào tâm tưởng mình dòng chữ: phải tập đứng dậy từ những nỗi đau!
Ảnh minh họa
Ấy thế mà khi buồn bã, cô đơn bủa vây, lòng tôi lại nặng trĩu, dường như bế tắc, không tìm thấy một hướng đi tốt đẹp hơn…
Cái tôi cần những lúc như vậy là một người bạn ở bên, chia sẻ cùng tôi nụ cười lẫn nước mắt.
Bạn thân tôi có rất nhiều nhưng mấy ai làm được như thế… Không ai quan tâm tôi như tôi từng quan tâm họ… rồi với áp lực gia đình, từ cha mẹ, từ những lời bàn tán xôn xao của họ hàng… Nỗi đau nâng lên gấp bội.
Nhưng tôi hiểu ra… phải chấp nhận, dù có trơ trọi thế nào cũng phải đi tiếp, dù cho không ai ở bên ủng hộ, dù cho cả thế giới này xem thường tôi thì tôi vẫn phải tiến lên phía trước con đường mà tôi chọn…
Kì lạ thay!
Quyết tâm là thế… nhưng thi thoảng… lòng buồn lắm… chỉ muốn như mây gió—trôi nổi lang thang, bỏ quên tất cả!
Để tham gia chương trình, mời quý vị và các bạn cùng gửi tâm sự lời trái tim về địa chỉ email: tinngan@viettel.com.vn tiêu đề thư ghi rõ Gửi về Lời trái tim hoặc gửi về số hotline 0982.11.22.55.
Theo Đất Việt
Choáng váng vì chồng muốn 'sang đổi vợ'
Ngày xưa anh đi biển gió bão cỡ nào cũng không cuốn nổi anh đi. Vậy mà giờ đây cuộc sống khá hơn bão từ đâu ập tới cuốn anh đi, cuốn luôn tổ ấm của tôi mất rồi.
Chúng tôi yêu nhau từ khi 2 đứa học năm 3 đại học. Tôi và Nam cùng ở Nghệ An, nhà anh làm nghề chài lưới, còn nhà tôi thì mở cửa hàng kinh doanh thực phẩm. Học cùng lớp, ở cùng quê, tính nết 2 đứa cũng nhiều nét tương đồng, cũng chính vì thế, tôi và Nam rất hòa hợp, tình yêu ngày càng khăng khít hơn.
Ra trường, chúng tôi cùng về quê lập nghiệp, cũng thời điểm đó, tôi phát hiện mình có thai. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, bởi lẽ bầu bí vào thời điểm này, cả 2 chúng tôi đều chưa xin được việc, tiền đâu mà nuôi con, lo cuộc sống gia đình. Nhưng rồi, Nam kiên quyết sẽ kết hôn với tôi, anh bảo trời sinh voi sinh cỏ, vất vả thời gian đầu, sau này sẽ đâu vào đấy hết. Anh động viên tôi không phải lo lắng gì nhiều. Thế rồi chúng tôi kết hôn.
Nhà Nam chỉ còn có bố, mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ. Lấy nhau về, tôi ở nhà lo cơm nước, còn Nam và bố thường ra khơi đánh lộng. Ở vùng biển quê tôi, đàn bà tuyệt đối không được ra khơi. Có những đêm chồng và bố vừa ra khơi, nửa đêm trời trở gió, mưa gió bão bùng, tôi nằm ở nhà mà rơi nước mắt, lo lắng thắt ruột thắt gan không ngủ nổi. Gần sáng, thấy 2 bố con anh về mà tôi òa nước mắt.
Những lúc như thế, Nam lại ôm tôi vào lòng an ủi, bảo rằng anh lớn lên với gió bão rồi, đừng có lo. Tuy nhiều khó khăn, nguy hiểm cận kề, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc, tôi luôn cảm nhận được tình yêu sâu đậm Nam dành cho tôi.
Rồi tôi sinh con, cũng thời điểm đó, Nam may mắn xin được việc làm. Anh không còn phải ra biển nữa. Công việc kinh doanh trong một công ty bảo hiểm tiến triển rất tốt, đến mức anh khuyên bố không cần đi làm gì nữa, mọi trang trải kinh tế cứ để anh lo. Nam cũng bảo tôi, nên ở nhà chăm con, con còn nhỏ, tôi không cần phải đi làm gì, anh là đàn ông, anh sẽ lo mọi thứ.
Nhiều năm sau đó, nhờ vào sự nỗ lực không biết mỏi mệt của mình, Nam được cất nhắc lên chức phó phòng kinh doanh, lương thưởng của anh tăng đáng kể. Anh mua một căn hộ chung cư sang trọng, cả gia đình tôi chuyển từ căn nhà cũ ngày xưa sang nhà mới, con tôi cũng chuyển lên thành phố học. Điều kiện kinh tế không còn gì phải lo nghĩ nữa.
Thế nhưng, công việc tốt, lương thưởng cao đồng nghĩa với thời gian dành cho gia đình của Nam ngày càng ít đi. Anh đi ngày, đi đêm, lúc nào cũng bận rộn. Nhưng bữa ăn cũng với gia đình ngày càng ít đi. Bố chồng tôi cũng đã có tuổi, cả ngày ông chỉ loanh quanh trên phòng. Hằng ngày tôi đưa con đi lớp, về nhà dọn dẹp, đón con, cuộc sống chỉ quẩn quanh từ trên nhà xuống bếp.
Nam hờ hững với tôi, không còn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương như trước nữa. Vợ chồng tôi lặng lẽ đi qua nhau như 2 chiếc bóng.
Hôm đó là sinh nhật Nam, trước lúc anh đi làm, tôi chuẩn bị áo cho anh rồi dặn dò, bảo anh tối nhớ về sớm. Nam chỉ nói anh bận lắm nên không hứa trước được gì đâu. Thế rồi anh ra khỏi nhà. Tôi ở nhà dọn dẹp rồi đi chợ, tôi sẽ làm những món ăn Nam thích, đã lâu lắm rồi chúng tôi không có một bữa ăn tối lãng mạn với nhau.
Gần 7h tối mà Nam vẫn chưa về, tôi gọi điện, Nam bắt máy bảo tôi cứ ăn đi, không phải chờ. Anh còn phải đi tiếp khách, rồi chưa đợi tôi nói hết câu. Nam cúp máy, bỏ mặc tôi thẫn thờ với những tiếng tút dài vô tận.
Tôi ngồi trước bàn ăn mà nước mắt đầm đìa. Dọn cho bố chồng và con ăn trước, tôi xin phép lên phòng trước. Vừa nằm xuống, điện thoại đổ chuông, là Linh, bạn tôi gọi. Vừa nghe máy, cô bạn gấp gáp hỏi: "Cậu có nhà không, anh Nam có ở đấy không cậu?". Tôi đáp: "Anh Nam chưa về, sao tự dưng cậu hỏi thế?". Linh tiếp lời: "Tớ vừa nhìn thấy một người giống chồng cậu lắm, khoác tay một cô gái rất tình cảm vào nhà hàng ăn, tớ sợ nhìn nhầm nên gọi ngay cho cậu. Cậu đến thử xem, tớ gửi địa chỉ cho cậu nhé".
Tôi vẫy taxi đến đúng địa chỉ Linh vừa gửi. Bước lên tầng 2, tôi cay đắng khi đập vào mắt mình là cảnh chồng đang ngồi ăn với một cô gái còn rất trẻ, anh còn vuốt tóc cô ta, nhìn họ như thể một đôi tình nhân đang hẹn hò.
Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi không lồng lộn mà ghen tuông hay lao vào cho 2 người kia 1 trận được, tôi chỉ thấy đau đớn và thấy mình thất bại ê chề. Tôi bưng mặt khóc, chạy nhanh khỏi chỗ đó. Đất trời xung quanh dường như sụp đổ, tất cả mọi thứ đã vụn vỡ rồi, chỉ có 2 chữ ly hôn mập mờ, nhập nhằng hiện lên trong suy nghĩ...
Ngày xưa anh đi biển gió bão cỡ nào cũng không cuốn nổi anh đi. Vậy mà giờ đây cụôc sống khá hơn, bão từ đâu ập tới cuốn anh đi, cuốn luôn tổ ấm của tôi mất rồi.
Theo Khỏe & Đẹp
Lâu rồi không nghe chồng nói lời yêu Anh thắc mắc vì sao mỗi khi anh nói chuyện điện thoại thì em lại nghiêng tai lắng nghe. Em chỉ cười mà không trả lời. Lần sau, em vẫn thế... Chẳng phải em nghi ngờ anh hoặc tò mò, hóng chuyện. Nếu em không nói thì sẽ chẳng bao giờ anh biết được em thèm được làm người ở phía bên kia...