Lời tỏ tình của…vợ
Chị loay hoay suốt buổi sáng, toát cả mồ hôi vẫn không thể nào nhớ ra khi đăng ký với Yahoo, chị đã “cho” vợ chồng đi trăng mật ở đâu! Giờ tự nhiên nhà mạng hỏi, chị trả lời lung tung, thế là nó khóa.
Sau hai ngày vật lộn với trang mạng, chị gọi điện cho chồng: “Anh coi cứu hộp thư lại giùm em, nó nói khóa trong 12 tiếng”. Anh nói tỉnh bơ: “Thì đợi đến giờ đó mở ra”. Nhưng anh không biết rằng hôm qua đến giờ chị đã 3 lần đợi chờ như vậy! “Vô vọng rồi, chị mở hộp thư mới đi!”. Cậu nhân viên IT của công ty khẳng định, chị thẫn thờ ngồi xuống ghế: “Chết rồi, trong đó biết bao nhiêu dữ liệu!”.
Khi chắc là mình đã hết hy vọng, chị mới bắt đầu lôi mớ name card ra, truy cập vào hộp thư mới, nhắn tin chào mời bạn bè và đối tác. Hai ngày liên tục bận bịu tự giới thiệu mình với những người thân quen, xong việc, lẽ ra thở phào nhẹ nhõm, chị lại cảm giác nặng trĩu lòng. Như vậy là chị đã chính thức mất hết những trang thư mang đầy kỷ niệm một thời…
Chị và chồng không có kỳ trăng mật, phần vì ngày đó quá nghèo, phần cũng vì tham công, tiếc việc… Từ khi lấy nhau, anh chị thoả thuận: cơ quan ai tổ chức đi nghỉ mát, người đó tự đi một mình cho đỡ tốn kém. Vậy là tự nhiên anh chị chẳng bao giờ được “tay trong tay” đến khắp mọi nơi như ngày yêu nhau vẫn hứa. Rồi thì anh chị có con, đi đâu, làm gì cũng phải đồng hành cùng con.
Mười năm chung sống, chị thương nhất là quãng thời gian anh đi học ở Hà Nội. Chị ở nhà, vừa đi làm, vừa tất tả đưa đón hai con. Cứ tầm trưa, anh tan học, hai người lại “hẹn hò” trên mạng… Những lời yêu thương, nhung nhớ lâu ngày không nói, giờ có dịp tỏ bày. Ngày nào chị bận việc quá, nhắn vội cho anh qua điện thoại, chắc chắn, đêm đó, hộp thư email của chị sẽ có một lá thư của anh. Lá thư ngắn ngủi chừng năm bảy dòng, chỉ nói về những công việc của anh trong ngày, những bài tập hôm nay anh phải làm, rồi thăm hỏi tình hình con cái. Nhưng chị trông chờ thư đó lắm. Bởi lá thư nào anh cũng bắt đầu bằng hai chữ: “Vợ yêu!”…Thảng lâu, anh viết vội; “Anh nhớ em và hai con nhiều lắm!”.
Video đang HOT
Thời gian hai năm rồi cũng hết. Anh hoàn thành khoá học và trở về, lại cùng chị chung vai gánh vác gia đình. Hai đứa con ngày một lớn khôn, thông minh, ngoan ngoãn. Nhưng anh vốn kiệm lời, chưa bao giờ anh khen vợ một câu, cũng chẳng bao giờ anh nói lại hai chữ “yêu em” như những ngày xưa cũ.
Chạnh lòng, nhưng rồi chị tự an ủi mình: “Chồng như vậy là quá tốt rồi!”. Xong, chị lại len lén mở email, tra lại những email của quãng thời gian hai năm “trăng mật”. Mỗi lá thư đều làm cho chị nhoẻn cười. Khi thì anh nói hôm nay dắt tay chị đi ở vườn hoa Đà lạt, lúc anh bảo để anh chèo xuồng cho chị hái trái cây ở sông Tiền… Những lá thư an ủi chị, giúp chị vui vẻ hơn khi đứng hàng tiếng đồng hồ để nấu nướng, dọn dẹp hay ủi áo quần cho chồng con.
Nhưng, nay cả những lá thư ấy cũng đã không còn tồn tại! Chị hụt hẫng nhận ra hôn nhân của mình đã quá cũ mòn. Suốt cả đêm không ngủ, chị viết một lá thư “tỏ tình” với anh: …Em muốn nhận lời yêu mỗi ngày để có đủ sức lực tiếp tục những công việc cũ mòn, mệt mỏi ở góc bếp nhà mình; nên anh hãy làm ơn viết lại giúp em vài lá thư với những lời yêu xưa cũ, em sẽ save nó vào hộp thư, chép nó vào usb, cất nó vào ổ cứng di động… Để từng ngày, em vẫn có cõi của mình mà mơ mộng…
Theo VNE
Vợ chết vì cố sinh con trai, chồng "gà trống nuôi con"
Hơn 2 tháng nay người dân thôn Vò Gạo, xã Minh trí (Sóc Sơn, Hà Nội) cứ mỗi khi nhắc đến câu chuyện của gia đình anh Bùi Trung Kiên là ai nấy lại mủi lòng. Người thì thương cho bà mẹ trẻ bạc phận, người thì thương cho cháu bé vừa mới sinh ra đã phải chịu cảnh mồ côi...
Mất mạng vì không thể bỏ con
Trong niềm tiếc thương, anh Bùi Trung Kiên (sinh năm 1985) kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của gia đình mình. Anh và chị Hồng lấy nhau từ năm 2011. Đến đầu năm 2012, chị Hồng "có tin vui", cả gia đình càng vui vẻ hơn nữa khi bác sĩ thông báo đứa bé trong bụng chị Hồng là con trai.
Nhưng "niềm vui ngắn chẳng tày gang" khi chị Hồng mang thai đến tháng thứ 5, vào một ngày, chị thấy bụng mình đau dữ dội. Anh Kiên vội đưa vợ lên Bệnh viện Đa khoa Sóc Sơn khám thì được bác sĩ thông báo vợ anh bị "nhiễm trùng một phần của một bên buồng trứng, vợ chồng nên bỏ đứa con đi nhằm bảo đảm sức khỏe cho chị nhà".
Anh Kiên đem lời khuyên của bác sĩ đến thuyết phục vợ mình, nhưng lúc đó chị Hồng đã không đồng ý vì nghĩ chồng mình là con cả (dưới anh Kiên còn 2 người em gái đều đã lập gia đình - PV) và cũng là con trai duy nhất trong gia đình nên sinh được đứa con trai đầu lòng phần nào cũng cảm thấy yên tâm cho anh về sau vì có đứa "nối dõi tông đường" và hơn hết đứa trẻ trong bụng mình là "giọt máu" và là kết quả của một tình yêu tình yêu đẹp giữa hai anh chị. Chị Hồng đã nhất quyêt không từ bỏ đứa con mặc dù sau đó, bác sĩ hết lời khuyên can.
Đến tháng 8/2012, khi mang thai đến tháng thứ 7, chị Hồng lại tiếp tục bị đau bụng. Khi lên bệnh viện, các bác sĩ kết luận chị bị viêm buồng trứng và viêm ruột thừa cấp tính.
Riêng bệnh viêm buồng trứng đã vào giai đoạn cuối khi nó bị hoại tử lan sang gây viêm ruột thừa nên chỉ có thể cứu được con hoặc mẹ. Không để cho bác sĩ phải nói đến lần thứ 2, chị Hồng đã nói ngay với bác sĩ, bằng giá nào cũng phải cứu được đứa con trong bụng mình. Khi đứa bé trong bụng chị cất tiếng khóc chào đời, chị chỉ kịp ôm con mình vào lòng, cười và tử vong ngay trên bàn mổ.
Xót xa cảnh "gà trống nuôi con"
Chưa kịp vui mừng vì mình được "lên chức" bố, thì anh Kiên đã mất đi người vợ xinh đẹp, ngoan hiền.
Anh Kiên nhớ lại: "Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ tôi đã vui mừng mà chạy đến để được nghe "điều hạnh phúc", nhưng thật đau buồn thay khi bác sĩ bảo vợ tôi đã qua đời và chỉ cứu được cháu bé. Tôi như không tin vào mắt mình, chạy vào thì vợ mình đang bế con trên tay nhưng mắt thì không mở ra nữa. Trong phút giây đó, tôi biết cô ấy đã mãi bỏ tôi mà đi. Cái cảnh con trai tôi sinh ra khóc thét lên vì không được bú sữa mẹ, còn người vợ thì nằm lại đó mãi hằn in trong đầu tôi, khiến 2 tháng nay, chưa lúc nào tôi quên được". Cố gắng gạt nỗi đau mất vợ sang một bên, anh phải gượng dậy chăm đứa con trai của mình.
Anh Kiên bảo: "Cảnh gà trống nuôi con đã khổ nay con tôi là con đầu lòng lại sinh thiếu tháng, sức khỏe yếu nên càng khó chăm hơn. Hàng ngày, cháu phải ăn hoàn toàn bằng sữa bột. Mấy ngày đầu do chưa quen sữa, tôi phải bế cháu sang nhà chị cùng làng cũng vừa mới sinh để xin cho cháu bú nhờ, đến bây giờ thì cháu cũng quen hơn, nhưng thi thoảng vẫn không chịu ăn sữa ngoài. Khó nhất là những lúc cháu khóc về đêm, tôi không có cách nào mà dỗ cháu nín được bèn lấy vú của mình cho cháu nó ngậm nhưng cũng chỉ được một lúc, cháu nó không thấy sữa lại khóc".
Hiện tại, anh Kiên đang làm công nhân tại khu công nghiệp Bắc Thăng Long, khi vợ mất, anh được nghỉ 3 tháng theo chế độ, vì thế hàng ngày, anh chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc cho đứa con mới chào đời của mình. Là người bố, nay anh kiêm luôn cả là "người mẹ nuôi con so", nhiều lúc anh làm các công việc của một bà mẹ mà lúng túng, tay chân ngượng nghịu. Bố mẹ anh thì ở xa, hai em gái đã đi lấy chồng nên không thể thường xuyên đến giúp đỡ anh được. Thấy hoàn cảnh anh khó khăn, những người hàng xóm thường xuyên sang bế con giúp anh rồi chỉ anh làm các công việc của một người mẹ chăm con thơ.
Đang trò chuyện với tôi, cháu bé lại khóc ré lên trong bàn tay của người hàng xóm. Anh phải bỏ dở câu chuyện, xin phép tôi để được ra dỗ cháu. Hình ảnh người thanh niên trẻ bế đứa con của mình trên tay và hát những câu hát ru quen thuộc của các bà mẹ thời xưa khiến tâm trạng tôi nặng trĩu và không thể nào quên.
Theo VNE
'Chồng chị đang ngủ với em đấy' Đêm cuối cùng trong chuyến công tác kéo dài 5 ngày của chồng, 2h đêm, tôi nhận được tin nhắn từ số máy điện thoại lạ: "Chồng chị đang ngủ với em". Ảnh minh họa Tôi hốt hoảng chồm dậy, gọi vào số máy nhắn tin đến nhưng không có tiếng đổ chuông, có lẽ họ đã tắt máy. Tôi bấm vào số...