Lời thú tội của vợ và cái kết đầy bất ngờ từ chồng
Gặp lại người đàn ông đó trong một bữa tiệc bạn bè, cô vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt. Bất ngờ vì không nghĩ anh ta lại đi cùng một người bạn, và cô có thể trùng hợp đụng mặt ở đây. Hoảng hốt vì anh ta vẫn đẹp trai, nổi bật như thế, nụ cười ánh mắt quen thuộc như vậy, thứ mà nhiều đêm sau này khi không còn gặp lại anh ta cô vẫn hay mơ về. Cô thấy tim mình run lên, ly rượu trên tay không tự chủ được sóng sánh muốn đổ.
Phải, đó là người đàn ông cô yêu thầm hồi Đại học. Hồi đó, anh ta là hotboy nổi bật trong trường, cô chỉ là một cô gái bình thường, có chút dễ thương. Anh ta có nhiều cô nàng xinh đẹp, nóng bỏng vây quanh, nên đứa con gái tầm thường như cô chỉ dám đứng từ xa dõi theo một cách vô vọng. Bây giờ, anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn đĩnh đạc và lịch lãm, lại càng thu hút hơn nữa.
Ảnh minh họa
Cô vô thức không thể rời mắt khỏi hình bóng của anh ta trong bữa tiệc. Và rồi anh cũng phát hiện ra ánh mắt của cô. Cô không ngờ anh ta lại nhận ra cô ngay lập tức. Anh ta tới gần chào hỏi, chuyện trò với cô về cuộc sống hiện tại, về cả những kỉ niệm xưa cũ. Có một lúc, anh ta dựa sát vào người cô, thì thầm bên tai cô: “Em càng ngày càng đẹp. Sao trước đây anh không biết là em đẹp như này nhỉ”. Mặt cô nóng bừng, cả người cô run lên, trái tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.
Lúc tàn tiệc, anh ta đưa cô về. Nhưng anh ta chưa cho cô về ngay mà đưa cô ra bờ sông hóng gió. Dưới trời đêm đầy sao, ngắm nhìn hình bóng cao ráo, phong độ và khuôn mặt đẹp trai nổi bật bên cạnh, tâm hồn cô phiêu diêu tận đẩu đâu, không còn ở hiện thực này nữa. Vì thế, cô để mặc cho anh ta ôm hôn rồi bế bổng cô vào trong xe để bắt đầu một cuộc ân ái. Giây phút đó, trước mặt cô chỉ có người đàn ông này và nỗi khát khao trong quá khứ không ngừng rực cháy.
Nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, cảm xúc bình lặng lại, cô kinh hoàng nhận ra, mình đã vừa phản bội chồng rồi. Chồng cô có lỗi gì chứ? Đối diện với khuôn mặt người đàn ông vừa làm tình với mình, cô bỗng thấy xa lạ và kinh hãi. Chưa nói tới giờ cô quan hệ với anh ta đã là sai trái, thì cô tự hỏi mình, cô còn yêu anh ta ư? Hay đó chỉ là sự đeo đuổi của cảm giác tiếc nuối vì không có được thứ mình muốn. Cô vùng bỏ chạy, mặc tiếng gọi thất thanh của anh ta ở sau lưng.
Ngồi trên taxi trở về nhà, cô sợ hãi và lo lắng tột độ. Cô phải làm thế nào bây giờ? Cô có thể chắc chắn 1 điều, những cảm xúc còn lại dành cho người đàn ông đó đã tắt ngấm sau chuyện ở bờ sông, nếu bây giờ gặp lại, cô hoàn toàn khẳng định mình sẽ không còn cảm giác gì với anh ta nữa. Nhưng cô phải đối mặt với chồng như nào? Sao cô có thể yếu lòng tới mức gây ra tai họa thế này?
Về tới nhà, nhìn chồng còn thức đợi mình, nhìn con gái đang ngủ say trên giường, cô bỗng bật khóc nức nở. Cô đã làm gì với những người yêu thương cạnh mình thế này? Anh quan tâm hỏi han cô, cô càng thấy lòng nhộn nhạo khó chịu, nước mắt càng rơi như mưa.
“Chồng ơi, em đã lên giường với người khác!”, cô nghẹn ngào, dàn dụa nước mắt nói với anh, dù lòng đau như cắt nhưng cô buộc phải nói ra. Cô không thể đã phản bội lại còn lừa dối anh. Anh nghe cô nói thì thảng thốt không thể tin rồi lặng người đi, không nói nên lời. Nhìn dáng vẻ thất thố, không thể bình tĩnh nổi của cô thì rõ ràng cô không nói dối.
Video đang HOT
Cô vừa khóc vừa kể cho anh mọi chuyện. Im lặng rất lâu nhưng vẫn không biết phải xử lí tình huống bất ngờ này thế nào, phải nói với cô ra sao, anh thẫn thờ buông cô ra, quay người vào phòng ngủ dành cho khách, đóng sầm cửa lại. Đêm ấy có 2 người cùng mất ngủ.
Sáng hôm sau, 2 người vẫn không ai nói với ai câu nào. Cô không có mặt mũi để xin lỗi anh nữa. Nhìn theo bóng anh ra khỏi nhà mà lòng cô quặn thắt. Tối ấy, cô hãi hùng khi anh không về nhà. Anh chỉ gửi cho cô một tin nhắn, nói anh xin nghỉ làm vài ngày, muốn ở một mình. Cô điếng người. Nhưng đây chẳng phải là hậu quả do cô gây nên sao? Dù anh có quyết định thế nào, cô cũng sẽ câm lặng chấp nhận không oán thán.
Một tuần sau, anh trở về. Nhìn anh râu ria lởm chởm, người gầy đi trông thấy, cô thương anh cũng tự trách mình vô vàn. Anh thấy cô phờ phạc, xanh xao, cũng không nỡ lòng. Anh nắm tay cô, chậm rãi nói: “Chỉ cần em từ nay toàn tâm toàn ý với gia đình, anh sẽ quên chuyện lần này”. Cô ngớ người, sững sờ nhìn anh chăm chăm, trong lòng không biết là cảm giác gì, vui mừng hay khổ sở nữa. Anh thấp giọng nói với cô, cũng như tự nhủ bản thân mình: “Ai chẳng có lúc phạm lỗi. Anh cũng không chắc mình sẽ không bao giờ làm sai”.
Cô bật khóc. Chắc anh phải dằn vặt bản thân lắm mới có thể đưa ra được quyết định đó, và để quên được như anh nói, cũng sẽ đầy khó khăn chật vật chứ không hề dễ dàng chút nào. Nhưng anh vẫn chấp nhận tha thứ cho cô lỗi lầm mà đến cô cũng khó có thể tự tha thứ cho bản thân mình. Tấm lòng của anh, sự bao dung rộng lượng của anh, cô nhất định sẽ báo đáp bằng cả đời này…
Theo Iblog
Cái kết đầy bất ngờ của cô gái bị người yêu 7 năm "đá"
Cô gái gọi điện về cho bố mẹ nhưng ông bà không đồng ý cho cô lấy thằng sửa xe đạp, thậm chí còn nói từ cô. Cô chán, vẫn quyết định về sống với Thái trước khi đám cưới diễn ra để rồi sốc nặng khi bước vào phòng tân hôn.
Tôi và Hải vốn là bạn học từ nhỏ, chơi rất thân với nhau vì hai nhà gần ngõ. Hồi bé đi đâu chúng tôi cũng có nhau. Hồi ấy trẻ con, nên có cảm mến nhau thì cũng chỉ thể hiện bằng sự quan tâm như có đồ ăn thức uống là để dành cho nhau ngay.
Hai đứa cứ thế lớn lên cùng nhau với tuổi thơ ngọt ngào không thể nào quên được. Mãi tới khi bọn tôi bước vào năm lớp 10 thì Hải đã mạnh dạn viết một bức thư tỏ tình kẹp trong cuốn vở trả cho tôi. Và cũng từ đó trở đi, hai đứa đã dành tình cảm thực sự cho nhau suốt quãng thời gian học phổ thông và 4 năm đại học sau đó.
Bố mẹ hai bên đều biết chuyện và rất ủng hộ chúng tôi. Mọi người chỉ chờ sau khi chúng tôi ra trường đi làm là tổ chức đám cưới. Do ở quê gia đình tôi có người nhà làm trên tỉnh nên đã hứa sẽ xin việc cho cả tôi và Hải ở tỉnh để sau này vợ chồng có thể gần nhau. Ai cũng nghĩ đám cưới của chúng tôi sớm muộn cũng sẽ đến và mọi người rất háo hức tới ngày nhận được tấm thiệp mừng.
Ai cũng nghĩ đám cưới của chúng tôi sớm muộn cũng sẽ đến và mọi người rất háo hức tới ngày nhận được tấm thiệp mừng. (ảnh minh họa).
Thế nhưng đúng đợt thực tập chuẩn bị ra trường thì tôi nhận thấy những dấu hiệu lạ ở người yêu. Tự dưng anh ít liên lạc và ít gặp tôi hẳn, cuối tuần tôi muốn tới phòng trọ anh chơi thì anh lại nói công ty chỗ anh thực tập rất bận nên anh phải tới đó cả ngày cuối tuần. Thấy Hải có những thay đổi bất thường nhưng vẫn tin tưởng một mực vào những lời anh nói, giống như 7 năm qua tôi vẫn tin anh nên cũng không thắc mắc hay kiểm tra gì người yêu cả. Sau này thì tôi mới hiểu, đó chính là những dấu hiệu rạn nứt đầu tiên trong mối tình mặn nồng 7 năm của chúng tôi.
Thì ra khi đi thực tập anh đã gặp con gái giám đốc công ty đó và họ đã phải lòng nhau. Cô ta đã bảo bố mình nhận luôn anh vào làm ở công ty của ông và hứa hẹn khi 2 người làm đám cưới vị trí trưởng phòng sẽ về tay anh. Vậy là ngày tốt nghiệp ra trường cũng là ngày anh nói lời chia tay với tôi.
Tôi bảo vệ tốt nghiệp trước nhưng anh vắng mặt, tôi vẫn tin do anh bận chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận của mình. Nhưng ngày hôm đó, tôi hớn hở ôm bó hoa tới chúc mừng anh thì đã thấy có cô gái khác, sành điệu vô cùng ôm một bó hoa lớn trao anh và họ còn trao nhau nụ hôn ngay trước mặt bao bạn bè. Điều mà anh chưa từng dám làm với tôi giữa chốn đông người dù đã 7 năm yêu nhau.
Tôi sững sờ, đánh rơi bó hoa rồi bỏ chạy. Anh chạy theo níu tôi lại, tôi tát anh một cái lòng đau thắt, anh chỉ biết nói lời xin lỗi. Anh nói anh không xứng đáng với tôi, hãy tìm một người đàn ông khác, họ sẽ yêu thương tôi nhiều hơn. Tôi òa khóc nức nở rồi chạy đi trong vô định. Tại sao, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy?
Tôi vừa đi vừa khóc, cả buổi chiều rồi trời tối mịt tôi vẫn lang thang ngoài đường đến lúc chân mỏi không thể đi thêm được nữa tôi mới về. Nhưng đúng lúc ấy thì tôi bị đám thanh niên đi ngoài đường trêu ghẹo. Trời tối, đường lại vắng, tôi tưởng mình lúc đó không thoát khỏi đám yêu râu xanh ấy.
Không ngờ trong lúc tôi la hét thì may mắn có quán sửa xe đạp cách đó hơn chục mét vẫn sáng đèn. Anh chủ quán thấy tiếng kêu chạy ra. "Mấy cậu định làm gì bạn gái tôi vậy? Anh đã bảo em gọi điện anh đến đón sao đêm hôm còn đi một mình". Nhờ câu nói đó của anh mà tôi đã thoát thân.
Sau khi lũ khốn nạn kia bỏ đi, tôi cảm ơn anh rồi về nhưng anh bảo để anh đóng quán lấy xe máy đưa tôi về cho an toàn. Tôi lưỡng lự nhưng rồi nghĩ người đã cứu mình chắc không hại mình đâu. Đi đường nói chuyện thì biết anh tên Thái.
Ai ở quê cũng nghĩ cô và người yêu sẽ cưới.
Chuyện tôi với Hải chưa cần tôi nói gì thì chính anh ta đã gọi điền về báo cho bố mẹ hai bên biết, khiến tôi hận vô cùng cũng không dám vác mặt về nhà nữa vì sợ mọi người ở làng nói nọ kia. Ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ cưới mà.
Vậy là tôi ở lại thành phố lang thang tìm việc, thời gian đó cũng vẫn thỉnh thoảng nhắn tin, đi chơi với anh sửa xe đạp để cảm ơn. Nhưng cả tháng rải hồ sơ tôi vẫn chưa có nơi nhận, bố mẹ bắt về quê tôi không chịu. Tôi cũng đã hết tiền rồi. Đúng lúc ấy anh sửa xe lại tếu táo bảo: "Chưa kiếm được việc thì về anh nuôi, anh sửa xe đạp nhưng dư sức bao em ăn ở". "Em về ở thì anh đừng hối hận nhá", tôi tếu táo trêu lại.
Chẳng ngờ sau đó Thái bộ lộ luôn tình cảm với tôi: "Nếu em không chê thì anh sẽ bảo bố mẹ về quê em nói chuyện với bố mẹ xin cưới đàng hoàng". Tôi giật bắn mình trước chuyện không ngờ, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu, có lẽ lúc đó tôi hận Hải vô cùng nên mới thế.
Tôi gọi điện về cho bố mẹ nhưng ông bà không đồng ý cho tôi lấy thằng sửa xe đạp. Thậm chí còn nói từ tôi. Tôi chán, vẫn quyết định về sống với Thái trước khi đám cưới diễn ra, lúc đó tôi vẫn chưa gặp bố mẹ chồng vì anh nói bố mẹ đang thu xếp về. Chờ bố mẹ về sẽ dẫn ông bà về quê tôi tạ lỗi với bố mẹ tôi.
Đêm đầu tiên, cứ nghĩ hai đứa sẽ chui rúc trong cái quán sửa xe đạp 10 m2 kia thì không ngờ Thái đã chở tôi tới một căn nhà khá lớn. Anh nói đêm nay sẽ ngủ lại đó, tôi nghĩ đây là nhà của họ hàng anh vì anh nói cũng mới từ Sài Gòn ra và đang ở nhờ nhà cậu họ. Ngôi biệt thự đẹp vô cùng, toàn nội thất đắt tiền mà không ai ở. Anh dẫn tôi đến căn phòng ngủ, cánh cửa mở ra, "Tối nay mình ngủ ở đây, coi như đêm động phòng nhé". Tuy nhiên đêm đó Thái cũng không hề động vào người tôi, tôi mệt cũng lăn ra ngủ lúc nào không biết. Sáng sau tỉnh dậy tôi lay Thái:
- Dậy đi thôi, nằm ì ở nhà người ta mãi sao, họ về đuổi đi bây giờ?
- Để anh ngủ thêm đi, nhà mình chứ nhà ai mà sợ đuổi?
Tất cả diễn ra cứ ngỡ như trong một giấc mơ vậy. (Ảnh minh họa).
Tôi ngớ người dựng Thái dậy bằng được. Lúc đó anh mới nói đây chính là nhà mình. Bố mẹ anh đang từ Mĩ về, tí hai người sẽ đi đón ông bà. Thế cái quán sửa xe đạp kia thì sao? Đó là của chú họ anh mà, chú về quê anh trông giúp chú mấy hôm thôi.
Tất cả diễn ra cứ ngỡ như trong một giấc mơ vậy. Bố mẹ Thái về nhìn thấy tôi ông bà mừng lắm, chẳng quản mệt ngay hôm sau đã bắt tôi đưa về quê rồi. Giờ thì tôi chuẩn bị làm đám cưới với người đàn ông giàu có nguyện cả đời yêu thương tôi. Hải cũng liên tục gọi điện xin tôi tha thứ, anh ta phát hiện mình chỉ là kẻ bị cô người yêu định lấy để đổ vỏ cho kẻ khác mà thôi. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, một kẻ như anh ta không xứng đáng để tôi quay lại. 7 năm trời, đau lắm nhưng rồi sẽ quên...
Theo PNVN
Cái kết nhớ đời cho gã chồng trăng hoa Cứ thế ả bồ càng kêu to hơn nữa, còn Hùng thì cuồng nhiệt trong chuyện ấy mà không hay biết gì bên vách tường bên kia vợ mình ngủ say thực sự không? Đang ân ái đến đoạn cao trào... Từ hồi vợ bị tai nạn mù cả 2 mắt, gương mặt thì biến dạng khó coi Hùng đã chán vợ đến...