Lời thú tội của kẻ sát hại người tình mang họ “Vẫn”
Tôi lần giở tập hồ sơ vụ án giết người, cướp tài sản và bỗng ngạc nhiên vì bị can có cái tên rất lạ: Vẫn Anh Hoài – người mang một cái họ chắc chắn là rất hiếm trên đời này.
Vị thẩm phán giao tập hồ sơ cho tôi nói vui: Chỉ có người mẹ đặt tên cho con mới biết đầy đủ ý nghĩa sâu sa của tên này, có thể là Vẫn Nhớ Anh Hoài, Vẫn Thương Anh Hoài, thậm chí Vẫn Giận Anh Hoài. Cái tên mềm mại như vậy mà người mang tên đó lại có thể thực hiện một tội ác không ai có thể ngờ tới. Ngạc nhiên nữa là khi phạm tội, Hoài chưa tròn 18 tuổi và trong tờ giấy khai sinh của mình, phần họ tên cha để trống. Cái sự “để trống” tên cha trong giấy khai sinh cứ ám ảnh tôi suốt thời gian nghiên cứu hồ sơ bởi tôi hiểu, trong sự sa ngã của kẻ có khuôn mặt khôi ngô ấy có một phần trách nhiệm của những người làm cha, làm mẹ.
Tại cơ quan điều tra, khi được hỏi về tên cha, Hoài chỉ biết là Lương Sơn Mỹ. Đó là do mẹ kể lại chứ từ khi sinh ra tới giờ, Hoài chưa một lần nhìn thấy mặt cha. 26 tuổi, người đàn bà không chồng mà có con ấy hẳn đã phải chịu nhiều cay đắng của miệng lưỡi người đời. Cho đến bây giờ, Hoài cũng không biết bố làm gì, sống với ai và ở đâu.
Tuổi thơ cay đắng ấy được Hoài khai rất thật trong lý lịch của mình: Từ nhỏ, tôi sống với mẹ. Đến năm 2004, mẹ đưa tôi sang Quảng Đông, Trung Quốc. Mẹ làm công nhân cho một xí nghiệp sản xuất giày da ở đó. Năm 2010, tôi về nước, sống tại nhà bác ở cụm 3, Thọ Lộc, Phúc Thọ, Hà Nội, nhưng tôi thích chơi bời, lêu lổng nên thường xuyên bỏ nhà đi lang thang. Tôi không biết làm gì cả. Trước khi phạm tội, tôi vào làm thợ sơn bả tại Khu du lịch làng văn hóa các dân tộc Việt Nam.
Nhìn vẻ ngoài, Hoài có khuôn mặt khá sáng sủa với dáng người cao ráo, đôi mắt luôn mở to và dễ dàng bắt chuyện với người khác. Thế nhưng, khi biết tường tận về tội ác Hoài đã gây ra cho người bạn gái của mình, nhiều người không khỏi rùng mình.
… Vẫn Anh Hoài sinh ngày 8-8-1994, độ tuổi còn quá trẻ, dễ tiêm nhiễm thói xấu và sẵn sàng thực hiện những hành vi khiến người ta phải bàng hoàng. Sau khi trở về Việt Nam, Hoài đã quen và yêu chị Nguyễn Thu Hương (SN 1991), nhà ở thị xã Sơn Tây. Biết chuyện, bố mẹ Hương ngăn cản vì Hoài kém Hương 3 tuổi, lại không có công việc ổn định gì. Về nước một thời gian lại chán, Hoài có ý định quay sang Trung Quốc với mẹ. Nhưng muốn sang phải có tiền. Một ý nghĩ đen tối lóe lên. Hoài sẽ lừa chị Hương để lấy chiếc xe máy của chị.
Đối tượng Vẫn Anh Hoài.
Khoảng 6h ngày 16-4-2011, Hoài gọi điện bảo Hương đến cây xăng ở xã Thọ Lộc, Phúc Thọ đón Hoài. Sau đó, Hoài sẽ chở Hương đến công ty may nơi Hương làm việc. Tới nơi, Hoài viện cớ cần xe để thăm một người bạn vừa bị gãy chân nhưng Hương không đồng ý cho Hoài đi một mình mà bảo sẽ đi cùng. Sợ Hương biết mình nói dối nên Hoài nói là phải đi 13, 14km vào tận Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam ở xã Sơn Đông, thị xã Sơn Tây nhận tiền công xong mới đi thăm bạn được, nhưng Hương vẫn… nằng nặc muốn đi cùng.
Hoài đành chấp nhận và đưa Hương vào khu vực đảo Vải thuộc xã Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Nội. Đang dạo chơi vui vẻ, Hoài bỗng hốt hoảng nói là bị mất chìa khóa xe máy nên bảo Hương ngồi lại một mình, còn Hoài giả vờ đi tìm. Lang thang một lúc, chợt Hoài nhìn thấy một cái giếng hoang không có nước, Hoài nảy ý định sẽ đẩy Hương xuống giếng rồi cướp chiếc xe máy. Màn kịch tiếp theo, Hoài chạy lại chỗ Hương ngồi tâm sự rất tình cảm và đòi quan hệ tình dục với cô để cô không mảy may suy nghĩ bất cứ điều gì. Quan hệ xong, Hoài choàng vai Hương, hai người lững thững đi bộ trong khu rừng vắng vẻ, tiến lại gần cái giếng hoang.
Như để chứng tỏ với người tình biết cơn hưng phấn sau cuộc ái ân vẫn còn, Hoài nhiều lần bế thốc Hương lên, phủ những nụ hôn nóng bỏng lên khuôn mặt cô. Trong khi Hương ngây ngất với hạnh phúc thì Hoài lại nghĩ khác. Y nhiều lần định thả cô xuống giếng nhưng rồi lại băn khoăn: Nếu đẩy Hương xuống giếng, Hương không chết thì chắc chắn Hương sẽ gọi điện về cho gia đình và lúc đó y sẽ không thoát khỏi lưới pháp luật. Rất nhanh, y tìm mọi cách để lấy chiếc điện thoại của Hương. Lần cuối cùng, y bế thốc Hương lên khiến cô gái trẻ vui sướng. Y đặt Hương lên thành giếng rồi áp người mình xuống người Hương. Trong khi Hương chưa hiểu được việc làm của Hoài thì y đã luồn tay vào túi quần Hương để lấy điện thoại rồi vứt ra cạnh giếng. Công việc cuối cùng, y đẩy mạnh để Hương rơi tự do xuống giếng.
Từ trên nhìn xuống, thấy Hương nằm bất động dưới giếng, nghĩ là Hương đã chết, Hoài lấy mũ bảo hiểm cùng đôi giầy Hương đi ném xuống giếng rồi lấy chiếc điện thoại cùng xe máy của cô.
Hơn một ngày sau, chiều tối 17-4-2011, ông Nguyễn Văn Luyến (bố đẻ Hương) không thấy con về đã làm đơn trình báo đến Công an thị xã Sơn Tây. Cùng ngày, Công an thị xã Sơn Tây đã tổ chức xác minh, bắt giữ Hoài và cứu được Hương lên khỏi giếng, đưa Hương vào Bệnh viện 105 Bộ Quốc phòng. Đến hôm nay, cô đã dần hồi phục nhưng những việc làm mà kẻ giết người họ Vẫn gây ra với cô vẫn là một cơn ác mộng.
Video đang HOT
Trong lời khai của mình tại cơ quan điều tra ngày 17-4-2011, Hương nhớ lại: Hoài đưa tôi vào một khu rừng có nhiều cây cối rậm rạp, không thấy một ai qua lại. Hai người tới gần chiếc giếng nhỏ, thành giếng cao khoảng 1m, miệng giếng nhỏ và sâu. Sau một lúc đùa nghịch thì Hoài đã đẩy tôi xuống giếng làm tôi bị va đập vào thành giếng rồi rơi xuống đáy, độ sâu khoảng 10m. Tôi gắng sức kêu cứu đến khản tiếng với hy vọng ai biết đến cứu nhưng không có ai. Tôi nhìn lên, cũng không thấy Hoài ngó xuống một lần nào. Tôi mệt mỏi, đau đớn, ngất và tỉnh nhiều lần nên chỉ biết ngồi im dưới đáy giếng cho đến khi được mọi người đến cứu rồi đưa vào bệnh viện. Hiện tôi đang bị choáng, chân tay không thể cử động được…
Có thể nói, sau 33 giờ dưới giếng sâu, Hương vẫn sống và điều đó thật kỳ diệu. Bởi nếu sự việc không được phát hiện, có thể cô sẽ chết bởi đói, khát và dưới độ sâu như vậy có rất nhiều khí độc hại. Hơn một ngày trời với ánh sáng và bóng đêm đã trôi qua trên miệng giếng. Trong những giờ phút tuyệt vọng ấy, Hương đã nghĩ gì? Chắc chắn một điều, cô không thể ngờ gã trai vừa ân ái với cô lại có thể ra tay giết hại mình một cách dã man như thế. Và cô đã khóc, buồn đau, bất lực và căm giận.
Còn vị thẩm phán chủ tọa phiên tòa sẽ diễn ra vào tháng 12-2011 tại TAND TP Hà Nội tâm sự với tôi giọng xót xa: Từng xử nhiều bị cáo chưa thành niên nhưng khi đọc hồ sơ vụ án này, tôi thấy lạnh người. Kẻ giết người và cô gái vừa trải qua những giây phút hạnh phúc, vậy mà y đã giết hại cô hết sức hèn hạ. Vụ án xảy ra đúng thời điểm cô gái thấy mãn nguyện nhất bởi sự nâng niu, chăm sóc của người tình đối với mình mà không mảy may đắn đo hay cảnh giác.
Có thể lý giải phần nào sự lạnh lùng của Vẫn Anh Hoài khi ra tay giết người tình từ góc độ gia đình. Thiếu vắng bàn tay chăm sóc của cha mẹ cùng với lối sống buông thả, tự do đã nhanh chóng biến y thành người vô cảm và y thực hiện tội ác một cách giản đơn như thế. Có hai điều may mắn xảy ra trong vụ án này: Nạn nhân không chết và kẻ giết người chưa đủ 18 tuổi. Nếu không, bản án nghiêm khắc nhất với y là điều khó tránh.
Những trang cuối cùng của tập hồ sơ khép lại nhưng cảm giác nặng trĩu bắt đầu dâng lên trong tôi. Tôi hiểu, vết thương lòng của cô gái trẻ đến hôm nay vẫn còn chưa kín miệng và kẻ giết người sẽ còn phải qua một hành trình dằng dặc để gột rửa tội lỗi. Và trên hành trình đó, sự ám ảnh về buổi sáng định mệnh ấy sẽ còn đeo bám y trong nhiều tháng, nhiều năm.
Một mưu đồ hèn hạ
… Tôi dìu Hương ra bờ hồ gần đó ngồi tâm sự. Chỗ này rất vắng vẻ, chỉ có hai chúng tôi. Như mọi lần, hai đứa nói hết chuyện này đến chuyện khác. Được gần một giờ, tôi bảo Hương ngồi lại một mình rồi lấy xe máy lượn vài vòng quanh trạm biến thế. Tôi dừng xe, đi bộ ra phía sau trạm biến thế. Tôi ngồi xuống, gom lá đốt lửa.
Lá khô gặp lửa bùng lên. Tôi ngồi một mình, nhìn ngọn lửa cháy mỗi lúc một to. Mục đích của tôi lúc đó là suy nghĩ xem dùng cách nào để lấy được xe máy của Hương mang đi cắm lấy tiền sang Trung Quốc với mẹ. Tôi nghĩ rất nhiều cách. 15 phút trôi qua. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hợp lý để lấy xe máy nhanh gọn nhất vì dù là cách nào đi nữa thì cũng không thể để Hương ở lại chỗ này một mình được. Tất cả đều khiến tôi thấy bất an.
Tôi không nghĩ nữa mà đi bộ ra chỗ Hương ngồi, rủ Hương vào trạm biến thế tâm sự, nhưng Hương không đồng ý. Thế là tôi bế Hương vào. Hai đứa tiếp tục tâm sự. Trong lúc ôm hôn Hương, một kế hoạch về chiếm đoạt chiếc xe máy mới lóe lên trong đầu tôi. Kế hoạch đó chưa định hình rõ ràng, cụ thể, nhưng một ý nghĩ cứ thôi thúc trong đầu tôi, rằng kéo Hương vào sâu trong rừng. Mọi chuyện sau đó tính tiếp.
Tôi bảo Hương vào rừng, Hương thủng thẳng: Không vào! Tôi cười: Cứ vào chơi đi, anh không làm gì em đâu! Hương nói vẻ không dứt khoát: Em không vào! Tôi nhìn vào mắt Hương: Em không vào thì anh bế em vào vậy! Lúc này Hương mới nhìn tôi cười: Anh bế em thì em sẽ vào với anh!
Thế là tôi bế Hương đi vào sâu trong rừng. Một lúc sau đặt Hương xuống. Chúng tôi dắt tay nhau, vừa đi vừa trò truyện. Đi được một đoạn, hai đứa dừng lại. Chúng tôi lại ôm choàng lấy nhau. Mục đích của tôi lúc đó là kéo dài thời gian hai đứa ở trong rừng để tôi nghĩ ra cách lấy xe hiệu quả nhất. Tôi ôm Hương, nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Hương. Cơn ham hố trong tôi bỗng bùng lên. Tôi muốn được thỏa mãn, và cũng đúng vào lúc đó, kế hoạch giết Hương rồi chiếm đoạt chiếc xe máy hình thành rõ nét trong tôi…
(Trích biên bản ghi lời khai của Vẫn Anh Hoài tại Công an Thị xã Sơn Tây vào hồi 17h ngày 17-4-2011).
Theo ANTD
Lai lịch đắng cay của tên sát nhân tuổi teen
Vu án một thanh niên 17 tuổi thản nhiên ném bạn gái xuống giếng ngay khi vừa mặn nồng khiến dư luận kinh sợ nhưng không khỏi xót xa, băn khoăn.
Xót xa và băn khoăn bởi sát thủ tuổi teen này có khuôn mặt khá sáng sủa và có họ tên thuộc loại "độc nhất vô nhị" - Vẫn Anh Hoài. Đặc biệt, trong "gia phả" các dòng họ Việt Nam chưa từng có tộc người nào có họ "Vẫn".
Kẻ sát nhân có trái tim của thú dữ
Gần 6h sáng ngày 16/4/2011, chuẩn bị dắt xe máy ra khỏi nhà để đi làm như thường lệ, thì Nguyễn Thị H (SN 1991, HKTT xóm Giữa, xã Tùng Thiện, Thị xã Sơn Tây, TP Hà Nội), nhận được điện thoại của Vẫn Hoài Anh- một người bạn trai mới quen. Bạn trai nói rằng sáng nay muốn đi nhờ xe máy của H đến thăm một người bạn bị tai nạn giao thông. H đồng ý ngay và đến công ty may Sơn Hà - nơi cô làm việc để xin nghỉ làm buổi sáng.
Gặp nhau ở điểm hẹn, Vẫn Anh Hoài có lời mượn xe máy của H đi thăm bạn một lát, rồi quay lại ngay. Vì mới quen nhau được ít hôm, nên H không đồng ý cho mượn. Mượn xe không được, Hoài xoay sang rủ H ra Làng văn hóa - Du lịch các dân tộc Việt Nam ở xã Cổ Đông, Thị trấn Sơn Tây chơi. Là cô gái trầm tính, ít giao du với bạn bè, nên khi nghe lời mời hấp dẫn này, H đồng ý ngay. Cô đâu có biết rằng, kẻ đang đèo cô đi chơi chỉ dã tâm muốn chiếm đoạt chiếc xe máy của cô, bán lấy tiền làm lộ phí sang Trung Quốc thăm mẹ hắn.
Trước đó vài tháng, Hoài từng làm bả sơn ở một số công trình trong làng văn hoá nên thông thạo đường đi trong khu vực này. Đây là địa bàn tương đối rộng lớn, có đồi núi, sông hồ, nhiều cây cối rậm rạp. Đến trưa, Hoài đưa H đến một nơi khá yên tĩnh ngồi tâm sự.
Mặc dù H không đồng ý, nhưng Hoà đã ép để chiếm đoạt thân xác bạn gái hai lần (ghi theo lời khai của thủ phạm tại cơ quan điều tra - PV). Thoả mãn xong thú tính, Hoài nửa đùa, nửa thật nhiều lần nhấc bổng bạn gái để lên một miệng giếng ngay gần chỗ hai người ngồi tâm sự. H tưởng bạn trai đùa nên không có phản kháng gì, thậm chí còn tỏ ra thích thú.
Cuối cùng, phần "con" trong hắn lấn át, Hoài bất ngờ ném người tình cắm đầu xuống giếng sâu, nhảy lên xe máy của nạn nhân, rồ ga lao nhanh ra khỏi hiện trường. Hành động của gã thanh niên chẳng khác gì một con thú ác, sau khi lấy nạn nhân ra làm trò chơi chán chê rồi lấy mạng họ một cách tàn độc.
Người cha nông dân hạ gục sát thủ bằng đòn tâm lý
Trời nhá nhem tối, trông chờ mãi không thấy con gái về, cũng không có tin tức gì, ông Luyến vô cùng lo lắng. Thông thường, khoảng 19h30 là con gái ông đã có mặt tại nhà, lo cơm nước cho gia đình. Nếu bận việc gì đột xuất, H đều điện thoại xin phép bố mẹ.
Ông Luyến lùng sục khắp nơi quen nhưng mãi đến 1h sáng ngày 17/4 vẫn không tìm thấy con. Sáng sớm hôm sau, ông Luyến vội đến nơi H làm việc. Bảo vệ công ty cho ông biết, hôm qua (16/4), H xin nghỉ làm buổi sáng, nhưng cả ngày không thấy H đến công ty làm việc. Ông Luyến càng thêm lo lắng.
Nguyễn Thị H. đang phai điêu tri tai bênh viên
Trao đổi với PV, bà Đỗ Thị Nhâm (mẹ nạn nhân) bùi ngùi: "Cháu H nhà tôi học hết cấp 2 thì nghỉ, ở nhà đồng áng giúp bố mẹ. Cháu thấp bé, nặng khoảng 40 kg, sống khép mình, ít giao du với bạn bè và hiện chưa có người yêu. Mấy tháng trước, nhà chị hàng xóm cạnh nhà tôi có một đứa cháu trai tên là Vẫn Anh Hoài (SN 1994), mới từ Trung Quốc về Việt Nam được hơn 1 năm, hay qua lại. Hai đứa có chút tình cảm với nhau, nhưng vì nó (Vẫn Hoài Anh) không có nghề nghiệp ổn định, bố mẹ bỏ nhau nên cả nhà tôi không đồng ý cho cháu qua lại. Vì vậy, nhiều người trong nhà tôi cho rằng việc cháu H mất tích có liên quan đến Vẫn Anh Hoài".
Ngay sau khi con gái mất tích, ông Luyến nhiều lần gặp trực tiếp Hoài hỏi về tung tích của H nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Từng giờ trôi đi trong vô vọng, cuộc tìm kiếm con gái của vợ chồng ông Luyến tưởng chừng đi vào ngõ cụt. Chỉ đến khi ông Luyến đưa chồng người hàng xóm (là chú của Hoài) đến thuyết phục, dỗ dành, thì hắn chỉ thú nhận đặt xe máy của H tại một nơi cầm đồ. Từ chi tiết này, qua các biện pháp nghiệp vụ, cơ quan công an đã buộc Vẫn Anh Hoài phải cúi đầu nhận tội.
Từ thông tin do hung thủ cung cấp, ngay trong đêm 17/4, các chiến sỹ công an Thị xã Sơn Tây đã tìm đến cái giếng - nơi hung thủ gây án. "Lúc đó gần 23h, chúng tôi vừa chiếu đèn pin xuống giếng, bỗng nghe thấy tiếng người từ dưới vọng lên được mấy câu thì tắt lịm", trung tá Nguyễn Anh Tuấn- Đội phó Đội CSĐTTP về TTXH (công an Thị xã Sơn Tây) nhớ lại. Phán đoán nạn nhân còn sống, trung tá Tuấn chỉ đạo anh em tìm kiếm dây để đưa nạn nhân lên khỏi mặt đất. Rất may, làng văn hoá hôm đó có tổ chức lễ hội nên công an mượn được một tấm vải trải sàn đất dài khoảng 10m, rộng 1,5 m. Chính tấm vải này đã đưa 1 người xuống dưới giếng và kéo H. lên khỏi mặt đất, cứu sống cô gái sau 33h bị người yêu ném xuống giếng.
Lai lịch đau khổ của cái tên chẳng giống ai
Một chiến sỹ công an Thị xã Sơn Tây là hàng xóm ở của Hoài (ở Phúc Việt, Phúc Thọ, TP Hà Nội) khẳng định: Bố mẹ Hoài không ai mang họ Vẫn. Khi Hoài mới được 3 ngày tuổi, bố hắn bỏ đi biệt tăm. Chẳng hiểu vì giận hay vì vẫn còn nhớ mong người người chồng, bà mẹ trẻ quyết định đặt cho đứa con trai đầu lòng của mình một cái tên chẳng giống ai. Lớn lên không biết mặt cha, Hoài sống trong sự đùm bọc của họ hàng bên ngoại. Khốn nỗi, bên ngoại của Hoài có nhiều người lâm vào con đường phạm pháp, tù tội (buôn bán phụ nữ, cướp tài sản...).
Sát thủ Vẫn Hoài Anh có khuôn mặt khá dễ nhìn và tuổi thơ bất hạnh.
Sống ở Việt Nam không lâu, Hoài theo mẹ sang Trung Quốc sinh sống. Là học sinh người Việt, học hành không được tốt, lại hay đánh nhau nên Hoài không có nhiều bạn thân thiết. Vì "thành tích" hay gây gổ đánh nhau, học hành quá kém, mẹ Hoài đã không thể chịu đựng thêm nên buộc hắn phải về Việt Nam sinh sống với các bác. Về Việt Nam được hơn 1 năm, Hoài sống với một người bà con bên ngoại có hoàn cảnh nghèo khổ nhưng tốt bụng.
Ở tuổi 17, hắn sống lang bạt kỳ hồ, làm đủ mọi nghề để kiếm sống, nhưng vẫn không đủ nuôi nổi bản thân. Tình cờ, một lần đến làm việc cho nhà một người dì (hàng xóm của Nguyễn Thị H), Hoài đã phải lòng H, mặc dù cô lớn hơn hắn 3 tuổi nhưng bị gia đình H ngăn cấm.
Đúng hôm gây án (16/4), phía bên nhà ngoại của Hoài có đám giỗ, người bác gái của hắn đã dẫn theo một người Trung Quốc về quê ăn giỗ và rủ hắn về Trung Quốc ngay chiều hôm đó. Nhưng vì chưa lấy được xe máy của H vào buổi sáng để lấy tiền làm lộ phí đi đường, Hoài ngấm ngầm thực hiện hành vi phạm tội đến cùng là ném bạn gái xuống giếng để chiếm đoạt chiếc xe máy Mio Classic cũ và chiếc điện thoại di động của nạn nhân giá vài trăm nghìn.
Ngồi đối diện với PV, Vẫn Anh Hoài trông chẳng có gì vẻ sợ sệt hay hối lỗi của một kẻ giết người, cướp của. Hắn nói tỉnh bơ: "Ném H xuống giếng xong, cháu ném nốt mũ bảo hiểm, giày của cô ấy xuống giếng, rồi phóng xe máy đi. Mục đích cháu giết cô ấy là nhằm lấy chiếc xe máy và điện thoại di động. Cháu rất ân hận về hành vi của mình gây ra cho H, cháu mong cô cấy nhanh chóng bình phục và tha lỗi cho cháu".
Nói đến đây, Hoài tủm tỉm cười, dường như kẻ phạm trọng tội này vẫn chưa ý thức được hành vi phạm tội của mình.
Theo Người Đưa Tin
Tên dâm tặc hoảng sợ Ngày 20-4-2011, 4 ngày sau khi đối tượng Hoài gây ra vụ án làm chấn động dư luận tại thị xã Sơn Tây, Cơ quan CSĐT - CATP Hà Nội đã tiếp nhận hồ sơ vụ án đặc biệt nghiêm trọng này để củng cố tài liệu, chứng cứ, nhằm xử lý nghiêm đối tượng theo quy định của pháp luật. Mẹ Hoài...