Lời thú nhận khủng khiếp của cô vợ xinh đẹp trước ngày ly hôn
Trước đây, khi đến với Đức là lúc Minh bị anh ta bỏ rơi, cô đã có thai được 3 tuần, vì muốn con có cha nên cô đã lên kế hoạch “bẫy” Đức.
Đức choáng váng nghe từng lời, từng lời một mà Minh nói. Anh không ngờ cuộc hôn nhân của anh lại kết thúc bi thảm như thế. Anh cũng không lường trước được Minh xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại đầy âm mưu và thủ đoạn khiến anh không kịp trở tay.
Đức và Minh quen nhau từ khi cả hai đang ngồi trên ghế nhà trường. Ngày đó, Đức rất thích Minh, nhưng vì biết Minh có người yêu rồi nên Đức đành ngậm ngùi chấp nhận làm một người bạn của Minh. Vì thế, mỗi lần Minh buồn, Minh đều chạy đến bên Đức để tâm sự, hàn huyên. Khi đó, nhìn Minh đau khổ, Đức xót lòng lắm.
Rồi khi ra trường cả hai vẫn rất thân nhau, đi đâu ai cũng nói “hai người đẹp đôi quá”, “người yêu cậu xinh quá” Đức nghe thế rất vui. Tuy nhiên Minh lại có phản ứng gay gắt “còn lâu nhé”, “anh ta mà là người yêu tôi á, không đời nào”…
Trước thái độ của Minh, Đức bỗng chạnh lòng. Anh thầm nghĩ, người yêu Minh ở xa, anh cũng đã rất cố gắng, nhưng sao anh vẫn không có được tình yêu của cô gái này. Nghĩ rồi, anh quyết định từ bỏ, anh tự hứa với bản thân sẽ thôi không yêu đơn phương Minh nữa, anh sẽ quên đi tất cả đề xem cô ấy là cô bạn bình thường không hơn, không kém.
“Có phải anh muốn em không? Có phải anh muốn thế này khồng? (Ảnh minh hoạ)
Bẵng đi 2 tháng không gặp, một ngày Minh xuất hiện trước mặt Đức với dáng vẻ tiều tuỵ. Không đợi Đức nói gì thêm, Minh đã sà vào lòng anh và áp đôi môi nồng nhiệt hơi thở gấp gáp…khiến Minh không cưỡng lại được. Khi đó, trong vòng tay Đức, Minh đã thì thầm “Có phải anh muốn em không? Có phải anh muốn thế này khồng?
Hôm đó, Minh đã khóc rất nhiều khi bộc bạch với anh chuyện cô đã chia tay tình cũ. Minh cũng nói, cô nhận ra cô không còn yêu anh ta nữa, mà bõng thấy “nhớ nhớ” tới Đức. Dù đã hạ quyết tâm, nhưng trước những lời nói ngọt ngào được thốt ra từ đôi môi Minh, Đức đã “đổ gục”. Khi đó, anh đã nguyện suốt đời sẽ che chở cho người con gái này.
Sau đó, Minh có thai và hai người đã sớm tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của gia đình hai bên. Những tưởng cả hai sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn, nhưng rồi sau tuần trăng mật 2 ngày, Đức nhận được quyết định vào Nam công tác. Theo dự tính Đức sẽ xa vợ con 3 năm.
Với Minh đó quả là một thời gian đằng đẵng, từ đây khi cô bụng mang dạ chửa sẽ không có chồng bên cạnh. Mọi sinh hoạt, chăm sóc cô đều do bố mẹ chồng hỗ trợ.
Trước khi đi Minh cũng đã dặn chồng rất nhiều, cô cũng hi vọng anh sẽ “chân cứng đá mềm” sớm ngày đoàn tụ. Còn Minh thì không tránh khỏi buồn rầu khi vừa cưới được vợ đẹp, hạnh phúc chẳng được bao lâu đã phải xa gia đình.
Chuyện đời quả là điều khó đoán, trước đây Đức chạy theo Minh để có được tình yêu thì hiện tại sau 4 năm kết hôn mọi chuyện hoàn toàn ngược lại.
Kể từ ngày vào Nam, Đức từ chàng trai đen nhẻm nay trở thành gã đàn ông phong độ, đẹp trai không kém chàng thanh niên nào. Khi Đức trở về sau cái Tết đầu tiên mọi người vô cùng ngạc nhiên, còn Minh lúc đó bỗng chột dạ. Ngày xưa cô luôn miệng chê chồng, nay không dám nói gì, chỉ im lặng tủm tỉm.
Video đang HOT
Nhận ra được giá trị của chồng, Minh đã quyết tâm thay đổi, thời gian chồng đi xa, ờ nhà cô đã trở thành người vợ hiền, dâu thảo. Từ chỗ một cô tiểu thư kiêu kỳ, nay Minh sống rất được lòng gia đình chống, mỗi quyết định của cô đều được bố mẹ chồng ủng hộ hết mực. Cô cũng hi vọng, công việc của chồng sẽ sớm thuận buồn xuôi gió, mong ngày đoàn tụ.
Nhưng rồi một ngày Minh như chết lặng khi nhận được cuộc điện thoại từ một người con gái tự xưng vợ Đức. Cô ta nói rất tường tận tỉ mỉ về mối quan hệ của cô ta và chồng Minh. Cô ta còn nói “em sẽ sinh con cho anh ấy. Hiện tại em đã mang bầu tháng thứ 2″.
Trái tim Minh vụn vỡ từng mảnh, cô không ngờ Đức lại đối xử với cô như thế. Minh đã từng linh cảm rồi chuyện “xa mặt cách lòng” sẽ xảy đến, nhưng cô không ngờ nó lại đau đớn như thế.
Minh đã cố gắng im lặng, nín nhịn tìm mọi cách để gọi chồng về Bắc làm việc, nhưng anh không chịu. Đôi lần Minh vờ vào miền Nam du lịch để hâm nóng tình cảm với chồng, để thuyết phục anh, nhưng đều bị chồng từ chối. Anh lấy cớ bận công việc muốn đuổi vợ về sớm. Và rồi, một ngày sức chịu đựng của Minh cũng có giới hạn khi cô “tố cáo” chồng với gia đình anh.
Tuy nhiên, Đức quá yêu nhân tình nên anh tuyên bố anh sẽ không về Bắc nữa. Anh quyết định ở lại miền Nam làm việc, anh cũng thú nhận “Trước đây tình cảm của con với Minh là do quá nông nổi, giờ con mới nhận ra người con yêu thật sự là ai, con không muốn sống cùng với Minh nữa”.
Rồi Minh đã yêu Đức thật lòng, nhưng cay đắng thay, tình yêu đó sớm tàn lụi vì người thứ 3… (Ảnh minh hoạ)
Trước thái độ của Đức, Minh đã quyết định ly hôn và cô yêu cầu được dành quyền nuôi con. Còn Đức anh chấp nhận hết mọi điều kiện của Minh trừ việc nuôi con. Và Đức càng trở nên quyết liệt hơn khi anh hay tin nhân tình của mình vừa “sảy thai”.
Ngày Đức về Bắc làm thủ tục ly hôn, bất chấp sự cản trở từ gia đình, anh chìa giấy ly hôn cho Minh. Hôm đó, anh cũng đã đưa Minh ra ngân hàng chuyển hết số tiền tiết kiệm đứng tên anh sang cho cô. Tối hôm đó, Đức đã dùng hết lời lẽ ngon ngọt để Minh nhượng quyền nuôi con cho anh, nhưng Minh vẫn không đồng ý.
Quá bực tức Đức đã dùng những lời lẽ nặng nề chỉ trích cô vợ cũ và đuổi cô ra khỏi nhà. Khi không còn giữ được bình tĩnh, Minh đã thú nhận một sự thật khiến Đức như chết lặng đi. Từng lời từng chữ Minh nói, như cứa sâu vào tim Đức.
Minh thú nhận đứa con trai của hai người không phải là con của Đức, mà là đứa con của cô và tình cũ. Trước đây, khi đến với Đức là lúc Minh bị anh ta bỏ rơi, cô đã có thai được 3 tuần, vì muốn con có cha nên cô đã lên kế hoạch “bẫy” Đức, chẳng ngờ anh yêu cô thật lòng.
Rồi Minh đã yêu Đức thật lòng, nhưng cay đắng thay, tình yêu đó sớm tàn lụi vì người thứ 3…Khi nghe đến đó tai Đức như ù đi, trong phút chốc anh cảm thấy mọi niềm tin trong anh vụn vỡ.
Theo Tintuc
Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên.
Em là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn.
Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em.
Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: "Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi". "Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ". Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn.
"Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ". (Ảnh minh họa)
Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận:
- Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi.
- Em có hứa là sẽ đợi anh không?
- Em đợi mà.
Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn.
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết.
Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. "Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều". Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa.
Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa.
Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: "Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này". Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác.
Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biết, khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản.
Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản. (Ảnh minh họa)
Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh và viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi.
Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt.
- Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây.
- Ông, ông biết tin tức của Mai sao?
- Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia.
Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật.
"Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa tiền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo "cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy", sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi".
Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi...
"Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình".
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đứa trẻ chừng 14 tuổi khóc lóc vật vã gọi mẹ. Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: "Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?".
Theo Motthegioi
Tôi sảy thai trong bệnh viện, còn anh đi về quê cưới vợ Tôi đau đớn mà không khóc nổi, vậy là trong lúc tôi đau đớn với nỗi đau mất con trong bệnh viện thì anh về quê tổ chức đám cưới. Tôi đau đớn vì người đàn ông bội bạc (Ảnh minh họa) Tôi và anh yêu nhau khi tôi vừa chân ướt chân ráo về thủ đô học đại học. Lúc đấy, anh...