Lời thú nhận đáng sợ của chồng khiến vợ muốn hóa điên
Nhận được cuộc gọi của một người đàn ông lạ với những lời thách thức về chồng mình, chị không kìm nén được cảm xúc. Hóa ra, bao lâu nay, anh đã che giấu bí mật ghê sợ đó…
Chị và anh kết hôn được 5 năm, có với nhau một mặt con. Như bao người phụ nữ khác, kết hôn, sinh con rồi sau đó dành hết mọi thời gian và sự quan tâm cho con cái, chị không biết rằng, cuộc đời mình lại rơi vào ngõ cụt khi lấy một người đàn ông như anh.
Anh hơn chị 4 tuổ.i, làm giám một công ty kiến trúc lớn trong thành phố. Ngay từ lúc quen nhau và đi đến kết hôn, chị biết anh là người dành mọi tâm huyết cho công việc. Nhìn vẻ ngoài cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt sáng của anh, ít ai nghĩ anh lại chọn và lấy chị làm vợ.
Bởi chị vừa thấp béo, da ngăm đen lại là gái quê. Chỉ có một điều khác với mọi người là chị có công việc ổn định, thu nhập khá nhờ tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi.
Chị cũng thấy lạ lùng vì lúc được anh dẫn về nhà giới thiệu, bố mẹ anh không những không phản đối mà còn niềm nở ra mặt. Mẹ anh lúc nào cũng cười nói bảo mong anh lấy vợ sớm, sinh con để ông bà có cháu bế.
Rồi ngày vui cũng đến. Bạn bè thấy chị lấy được chồng giàu, điển trai lại giỏi giang, ai cũng khen số chị may mắn. Nhưng có ai ngờ được, sau đám cưới lộng lẫy đó là bi kịch cuộc đời chị bắt đầu.
Không giống như những người đàn ông khác, anh không mấy mặn mà với “chuyện ấy”. Anh thường lấy cớ bận việc để trốn tránh. 1 năm lấy nhau mà anh và chị chỉ gần gũi được đúng một lần duy nhất.
Và sau lần đó chị mang bầu, sinh con. Thời gian bầu bí, anh bảo sợ ảnh hưởng đến con nên thoái thác, chị nghĩ cũng hợp lý nên không đòi hỏi gì. Lúc mới sinh thì chị quá mệt với việc thức đêm chăm con nên cũng không để ý đến chuyện đó.
Chỉ đến khi quay lại đi làm, một lần tâm sự với người chị đồng nghiệp, cô ấy há hốc bảo vợ chồng chị có vấn đề, đặc biệt là anh. “Đàn ông mà không muốn gần gũi vợ thì chỉ có bồ nhí bên ngoài”, câu nói đó khiến chị lo lắng vô cùng.
Nhìn lại mình, đúng là chị quá béo, quá sồ sề, đầu tóc lúc nào cũng rối bời vì chăm con nhỏ. Còn anh cứ ra ngoài là quần là áo lượt, xức nước hoa thơm phức. Nhìn anh như thế, con gái không theo mới làm lạ.
Video đang HOT
Chị bắt đầu âm thầm theo dõi mọi hành vi của anh. Thế nhưng, lạ lùng là bên cạnh anh ngoài cô trợ lý hàng ngày cùng đi tiếp khách, mấy cô nhân viên ở cơ quan và mấy người bạn học ra nữa là nữ, chẳng có ai làm chị thấy khả nghi.
Chị bắt đầu tìm đến dịch vụ thám tử điều tra nhưng kết quả cũng chẳng thu được gì. Trong khi đó, con trai đã gần 3 tuổ.i nhưng từ lúc sinh đến bây giờ, anh cũng chưa một lần gần gũi chị. Hàng ngày về nhà, ngoài những lúc chơi với con ra, anh chẳng để ý gì đến chị. Thậm chí còn trốn tránh mỗi khi đi ngủ.
Anh thường ngủ luôn ở phòng làm việc hoặc lấy cớ con nhỏ quấy đêm mệt mỏi để không phải nằm cùng giường với mẹ con chị.
Đôi lúc chị tủi phận nghĩ, có lẽ vì mình xấu quá nên anh sợ đụng vào. Thế nhưng, có theo dõi cũng chẳng thấy anh cặp kè với cô nào, hay đơn giản là ra ngoài “bóc bánh trả tiề.n”, trong khi đàn ông ai chẳng có nhu cầu. Bao nhiêu câu hỏi khiến chị mệt mỏi, tiều tụy đi trông thấy.
Rồi đúng vào một buổi chiều cuối tuần, khi anh vẫn còn chưa về nhà, một số điện thoại lạ gọi đến. Khi nhấc máy, người đàn ông ở đầu dây bên kia bất ngờ hỏi: “Chị là vợ anh Bình? Tôi là Ninh, thường bên cạnh anh ấy”.
Chị cố lục tìm trí nhớ xem đã từng gặp người đàn ông đó chưa nhưng không thể. Rồi anh ta bảo: “Sống với anh ấy bao nhiêu năm mà chị không thấy anh có gì khác lạ sao? Anh ấy chỉ có tình cảm với đàn ông thôi…”
Từng lời nói như nghìn mũ.i da.o đâ.m vào tim chị. Đa.u đớ.n, tuyệ.t vọn.g, chị cố tìm cách nói chuyện với anh để được nghe lời chối bỏ, thanh minh nhưng anh luôn tìm cách lảng tránh.
Rồi tối qua, trong bộ dạng say khướt trở về, lần đầu tiên chị thấy anh khóc. Anh thú nhận việc lấy chị chỉ để che mắt thiên hạ. Và lần quan hệ để chị có thai đó là để hoàn thành trách nhiệm với bố mẹ. Anh không hề có tình cảm với chị. Người anh yêu chính là người đàn ông hôm trước gọi cho anh.
Anh cũng bảo chị có thể lựa chọn, hoặc l.y hô.n rồi ra ngoài sống nhưng không được đưa con đi, hoặc âm thầm sống tiếp và không được nói với ai hết.
Cùng lúc nhận bao nỗi đau, chị không biết phải sống tiếp như thế nào. Chị như muốn hóa điên khi sự lựa chọn nào cũng đồng nghĩa chị sẽ phải chịu đa.u đớ.n cả đời.
Theo Người đưa tin
Bủn rủn chân tay khi nhận được những cú điện thoại đáng sợ nửa đêm
Lần đầu tiên vào ngày mồng 2 Tết âm lịch, cứ độ 12 giờ đêm là điện thoại đổ chuông. Tôi bấm máy thì chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu lúc xa lúc gần nhưng không hề có tiếng người đáp.
Chào độc giả mục Tâm sự ,
Tôi năm nay 35 tuổ.i, đã kết hôn 8 năm và có hai đứa con, một b.é gá.i 7 tuổ.i và một b.é tra.i 2 tuổ.i.
Tôi và chồng cùng quê, đều sinh ra ở miền Trung, lớn lên trong nghèo khó nên khi đến với nhau, vợ chồng luôn xác định sẽ tự lực cánh sinh mà vươn lên. Chồng tôi làm xây dựng, còn tôi làm cho một nhà xuất bản.
Những năm mới kết hôn, hai đứa gặp rất nhiều khó khăn khi vừa phải thuê trọ, vừa phải cố kiế.m tiề.n để nuôi con nhỏ. Thế nhưng, nhờ năng lực mà chồng tôi đã kiếm được một khoản lớn và mua được một căn tập thể nhỏ để mẹ con chúng tôi sinh sống.
2 năm sau, nhờ những dự án thành công mà chúng tôi đã mua được một biệt thự ở trung tâm thành phố. Tôi bớt phải lo nghĩ đến tiề.n hơn và tập trung vào việc chăm sóc con cái. Còn chồng tôi vẫn đi biền biệt theo những công trình.
Có đợt anh ấy vào tận Cà Mau 5 tháng, sang Lào, Campuchia nửa năm mới về thăm vợ con. Biết chồng vất vả, làm lụng để nuôi gia đình nên chẳng bao giờ oán thán hay trách móc gì.
Dù cuộc sống đủ đầy hơn nhưng lúc nào tôi cũng tự nhắc nhở mình những khi còn khốn khó. Để chi tiêu tiết kiệm và dành ra được một khoản cho các con sau này, tôi đã lập sổ chi tiêu hàng ngày và quyết định không nói cho chồng biết.
Dù mỗi năm chồng gửi về cả tỷ đồng nhưng mỗi tháng, tôi chỉ cho phép chi 10 triệu cho 3 mẹ con, bao gồm tiề.n ăn, tiề.n học, tiề.n sinh hoạt phí. Chính vì thế mà cho đến thời điểm này, tôi đã tiết kiệm được hơn 5 tỷ đồng và chồng tôi không hay biết.
Thế nhưng, lần nào về nhà, thấy các con mặc đồ cũ, ăn uống đạm bạc toàn rau với cá là chồng tôi lại trách mắng, chất vấn tôi chi tiề.n và.o đâu mà để con sống khổ sống sở. Khi tôi bảo bây giờ ăn rau sạch, ăn cá còn tốt hơn ăn thịt tẩm hóa chất, chồng tôi mới hết cằn nhằn.
Rồi đến chuyện quần áo, chồng tôi cứ về Hà Nội là quần là áo lượt đi đây đi đó, thấy vợ con ăn mặc toàn đồ cũ, lại còn là đồ chợ, chồng tôi liền rẽ ngay vào một shop lớn bắt cả mẹ lẫn con vào chọn đồ và thay ngay.
Thực sự, nhiều lúc tôi muốn nhắc nhở anh ấy về những ngày khó khăn trước đây để liệu đường tiết kiệm phòng thân, thế nhưng, mỗi lúc mở lời là chồng tôi lại gạt phăng đi bảo tôi cứ hay lo xa.
Rồi đúng như tôi dự đoán, công ty anh ngày càng làm ăn thua lỗ, nợ lương công nhân hàng tháng trời. Tôi nghe bảo họ còn kéo đến tận công ty đòi tiề.n, chồng tôi và mấy người giám đốc phải trốn trong phòng không dám ra ngoài tiếp chuyện.
Tháng 9 năm 2014, chồng tôi nghỉ việc, về nhà không làm việc gì mà chỉ giam mình trong phòng. Có lẽ anh ấy bắt đầu thấm thía những điều tôi nói trước đây. Không một đồng nào trong túi để tiêu pha, anh ấy càng chán nản hơn.
Còn tôi vẫn dửng dưng như không vì lương hàng tháng của tôi cũng đã hơn chục triệu, đủ ba mẹ con chi tiêu. Khoản tiết kiệm và tiề.n lãi hàng tháng tôi vẫn bí mật để nguyên.
Còn chồng tôi thì khác. Anh suy nghĩ, lo lắng đến mức gầy rộc đi, chỉ trong 1 tháng mà tóc anh bạc trắng. Nằm nhà 3 tháng như vậy, anh ấy chán nản xách túi đi vào Nam bảo là tìm việc làm mới và gây dựng lại từ đầu, lúc nào thành công sẽ gọi điện về. Hôm ấy, đi làm về tôi chẳng thấy chồng đâu, chỉ có một lá thư vẻn vẹn mấy câu làm tôi chế.t điếng.
Từ đó, anh ấy không hề liên lạc về, hai đứa nhỏ vẫn luôn thắc mắc vì sao bố lại đi lâu như vậy mà tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào. Tôi tìm đủ cách liên hệ để xem chồng đang ở đâu nhưng tất cả đều vô vọng.
Rồi đến đầu năm nay, lần đầu tiên vào ngày mồng 2 tết âm lịch, cứ độ 12 giờ đêm là điện thoại đổ chuông. Tôi bấm máy thì chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu lúc xa lúc gần nhưng không hề có tiếng người đáp. Sợ hãi quá nên tôi cụp máy luôn.
Kể từ đó, cứ độ 1 tháng lại có một cú điện thoại như vậy gọi đến, mới đầu là sợ, sau 2, 3 lần tôi đoán chắc ai đó đang trêu chọc mình. Đôi lúc tôi mường tượng đến chuyện chẳng lành xảy ra với chồng mình nên càng lo lắng.
Rồi tối hôm qua, điện thoại lại đổ chuông. Đột nhiên, tôi hỏi "Anh à?", đầu giây bên kia im lặng trong giây lát, sau đó là tiếng khóc của anh ấy. Tôi hỏi anh ở đâu, sao không về với mẹ con tôi, anh ấy chỉ bảo đang cố gắng kiếm một ít tiề.n rồi sẽ về mở cửa hàng kinh doanh xây dựng. Anh đã tiết kiệm được hơn 100 triệu, chỉ cần cố thêm 1 năm nữa là đủ để mở một cửa hàng nho nhỏ. Lúc đó tôi đã òa khóc nức nở rồi nói hết sự thật về cuốn sổ tiết kiệm của mình.
Thế nhưng nghe tôi nói vậy, anh ấy lại im lặng và cúp máy luôn. Tôi gọi lại thì điện thoại báo thuê bao không liên lạc được. Thực sự tôi lo sợ vô cùng. Có khi nào anh ấy vì giận tôi mà không muốn liên lạc nữa, hay anh ấy tự ái khi nghe tôi nói vậy. Liệu rằng, anh ấy có đang mắc chứng bệnh tâm lý nào không?
Tôi phải làm sao để có thể gọi anh ấy về, cho các con tôi hết nhớ mong và không còn hỏi mẹ bố đi đâu nữa? Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Tuổ.i 21 lưng chừng đáng sợ "gần" nhất đó chính là... thất nghiệp! "21- Những chuyện ta trải qua đủ nhiều để thấy rằng cuộc sống này quá đáng sợ quá khắc nghiệt và không trải thảm hồng cho bất kỳ ai cũng chẳng dành sự ưu tiên cho bất cứ người nào. Để ta nhận ra rằng nếu không tự thương mình sẽ chẳng có ai thương ta cả". 21 - Ở cái tuổ.i suy...