Lời thú nhận của vợ khiến chồng muốn vỡ tim
Anh cũng để ý, trong có 1 tuần mà 3 lần liền chị Liên dẫn con gái bé năm nay 4 tuổi của vợ chồng anh ra ngoài chơi, lại chỉ có 2 mẹ con với nhau khiến anh thấy rất bất thường.
Cả tuần nay anh Thắng thấy vợ mình – chị Liên cứ bồn chồn, lo lắng không yên. Anh quan tâm hỏi han thì chị lắc đầu nói không có chuyện gì, tại trong người mền mệt mà thôi. Anh tâm lý bèn cố gắng đi làm về sớm, đỡ đần vợ việc nhà, tối lại dạy 2 con học cho vợ được nghỉ ngơi.
Nhưng đã qua cả tuần mà chẳng thấy tâm trạng vợ anh khá lên chút nào. Hơn nữa, theo quan sát của anh thì chị Liên phải có chuyện gì đó nghiêm trọng khiến chị sợ hãi, hoảng hốt, âu lo, day dứt không yên, chứ không chỉ đơn thuần là mệt mỏi về thể xác. Nhưng hỏi mấy lần mà chị vẫn kín như bưng, nhất định không hé lời.
Anh cũng để ý, trong có 1 tuần mà 3 lần liền chị Liên dẫn con gái bé năm nay 4 tuổi của vợ chồng anh ra ngoài chơi, lại chỉ có 2 mẹ con với nhau khiến anh thấy rất bất thường. Thường thường nếu nhà anh ra ngoài chơi thì cũng là cả nhà 4 người, hoặc mấy mẹ con chị Liên thêm cả thằng cu lớn năm nay lên 10 nhà anh nữa, chứ liên tiếp đem theo riêng con gái bé như thế, là chuyện xưa nay chưa từng có.
Tối chủ nhật, sau khi dẫn con gái ra ngoài mà chị bảo đi café với mẹ con cô bạn về, chị Liên ngập ngừng nói muốn bàn với chồng một chuyện. Anh Thắng linh cảm, hẳn đây là chuyện có liên quan tới sự thay đổi khác lạ của vợ mình mấy ngày nay, nên gật đầu lắng nghe chị nói. “Nhà em có một người họ hàng xa, vợ chồng họ hiếm muộn, cưới nhau gần chục năm rồi chưa có con. Giờ đi xem thì thầy bảo, phải nhận một đứa trẻ về làm con nuôi, chăm sóc nuôi nấng trong nhà, sau đó mới có thể có được đứa con của riêng mình. Họ đánh tiếng qua bố mẹ em, nói muốn… muốn… nhờ vợ chồng mình giúp đỡ…”, nói đến câu cuối, giọng chị Liên nhỏ dần.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Anh Thắng ngạc nhiên hết sức: “Mình thì giúp được gì cho họ? Chẳng phải họ nên tìm tới các trại trẻ mồ côi mà nhận con nuôi hay sao?”. Chị Liên vội xua tay: “Không phải thế, vì thầy bảo phải là nhận con nuôi từ anh em họ hàng mới linh nghiệm. Họ rất thích bé Na nhà mình…”, nửa câu sau mắc kẹt ở cổ họng chị, ánh mắt chị cũng lảng tránh cái nhìn của chồng.
Anh Thắng nghe tới đó thì nổi giận lôi đình. “Thật là nực cười! Vì lẽ gì mình phải giao con gái cho họ? Vì lời nói nhảm nhí của mấy gã thầy bói à? Hay vì mình có quan hệ họ hàng với họ nên phải giúp đỡ? Chưa nói tới con bé mới có 4 tuổi, kể cả nó 14 tuổi cũng đừng hòng! Chuyện gì không nói, nhưng rõ ràng chuyện này quá mức hoang đường, họ mở lời cũng không thấy ngượng à?”.
Trước cơn tức giận của chồng, chị Liên tái mét mặt mày, câm lặng không biết nói sao cho phải. Lớn tiếng xả giận xong, nhìn thái độ của vợ, anh Thắng mới phát hiện ra có điều gì không phải. Dường như vợ anh có phần đồng ý với lời đề nghị giúp đỡ ấy. Điều này quá mức không bình thường với 1 người mẹ dứt ruột đẻ ra, khổ công nuôi lớn đứa con gái 4 năm nay! Nếu người bị hiếm muộn là anh chị em ruột nhà chị Liên thì còn có thể tạm hiểu được, đằng này…
“Có chuyện gì giấu anh thì nói ra đi! Đừng để anh điều tra ra được, lúc ấy có trách thì cũng muộn rồi. Em tưởng anh không biết, cả tuần nay em khác lạ thế nào à? Chắc chắn chuyện có liên quan đến con bé Na. Chẳng qua anh muốn đợi em tự mình nói cho anh biết mà thôi”, anh Thắng thử cứng giọng thăm dò vợ. Ngờ đâu chị Liên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tưởng không thể giấu được chồng nữa nên đành cắn răng nói ra sự thật chị đã giấu giếm gần 5 năm nay, mà nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, chị cũng không muốn vén bức màn bí mật này chút nào.
“Cha đẻ… của… của… bé Na… về… đòi nó…”, chị Liên run rẩy, khó nhọc thốt ra. “Cái gì?”, anh Thắng hét lên thất thanh. Anh mở trừng mắt nhìn chằm chằm trước lời thú nhận của vợ, bao câu hỏi muốn hỏi đều tắc nghẽn ở cổ. Nhưng thực ra, cũng cần thiết hỏi gì nữa đâu, chính miệng chị Liên đã nhận rồi đấy thôi. Không khí trong phòng nặng nề như thể chịu đựng sức nặng ngàn cân ép xuống. Anh Thắng cảm thấy lồng ngực mình như muốn vỡ tung, lá phổi bị ai bóp chặt làm anh chỉ hít thở cũng thấy khó khăn vô vàn.
Đứa con gái anh nâng niu, chăm bẵm từ khi nó còn trong bụng mẹ, gần 5 năm nay, lại không phải giọt máu của anh! Và giờ, bố đẻ con bé, vì 1 lí do nào đó đã quay lại đòi con. Cũng nhờ đó anh mới biết sự thật này, nếu không thì chắc đến chết anh vẫn nghĩ mình có một cậu con trai, một cô con gái máu mủ ruột rà.
Lí do để hợp thức hóa việc trả con bé về với bố đẻ nó vụng về thế mà vợ anh cũng nghĩ ra được, có lẽ chị cũng đã đến bước đường cùng, sẵn sàng đối mặt với tình cảnh sự thật bị phanh phui. Nhìn vợ đang cúi đầu khóc, cam chịu chờ đợi phán quyết của mình, anh Thắng trong lòng dội lên từng cơn đau nhói, chỉ thấy trước mắt mông lung rối mù, chẳng biết phải làm sao nữa…
Theo Afamily
'Âm thanh kỳ thú' trong nhà tắm tố cáo bí mật của chồng 10 năm chưa bao giờ mặc đồ đi ngủ
Mới tỉnh dậy đã không thấy chồng đâu, tôi đi ra tìm thì nghe những âm thanh lạ phát ra từ trong nhà tắm. Cái âm thanh đó khiến tôi sởn cả da gà vì nghe như tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Tôi và chồng lấy nhau đã được 10 năm, khoảng thời gian ấy cũng đủ chứng minh phần nào cho mối tình của tôi và anh. Quen nhau từ thời còn học đại học, trải qua 3 năm yêu đương đầy trắc trở tôi và anh mới đến được với nhau.
Ngày chúng tôi lấy nhau, tôi thấy mẹ anh cứ buồn buồn rồi chép miệng bảo: "Giá như cái Ngọc còn ở Việt Nam". Tôi biết Ngọc là tình đầu của anh, Ngọc đã theo bố mẹ sang định cư ở nước ngoài. Tôi biết Ngọc và anh yêu nhau tha thiết, nên nghe xong những lời đó, dĩ nhiên tôi rất buồn. Tuy nhiên tôi yêu chồng, tôi nghĩ điều quan trọng nhất vẫn là việc vợ chồng tôi đến được với nhau.
Chồng tôi cái gì cũng giỏi, anh khiến tôi khâm phục vì cách sống rất khoa học của mình. Và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là khi nào đi ngủ anh cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân. Anh bảo khoa học chứng minh rồi, ngủ mà không mặc quần áo sẽ rất tốt. Tôi cười nói thêm: "Ừ, đúng rồi, lại còn tiện cho một số chuyện nữa".
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi cứ sống với nhau yên bình như vậy 10 năm. Chúng tôi có một đứa con gái 4 tuổi. Sau khi sinh nó xong tôi không thể sinh thêm con nữa mặc dù chồng tôi rất muốn. Trừ một vài lúc tôi cằn nhằn chồng sao mùa đông mà cứ không mặc gì đi ngủ thì cuộc sống của chúng tôi rất bình yên.
Đêm hôm đó là một đêm mùa hè, trời rất nóng mà điều hòa nhà tôi lại hỏng. Tôi ngủ không được bèn định vào nhà tắm tắm một cái cho mát. Mới tỉnh dậy đã không thấy chồng đâu, tôi đi ra tìm thì nghe những âm thanh lạ phát ra từ trong nhà tắm. Cái âm thanh đó khiến tôi sởn cả da gà vì nghe như tiếng rên rỉ của người phụ nữ. Trong nhà tôi làm gì có ai. Con gái thì đang còn nhỏ, vẫn ngủ ở phòng bên, tôi chạy đến nhà tắm, mở cửa he hé ra và thấy chồng tôi đang cầm chiếc điện thoại giống kiểu như đang chụp ảnh, khuôn mặt anh nhăn nhó và tay anh thì đang làm cái việc khiến tôi đỏ mặt. Tôi đứng đơ một lúc ở sau cánh cửa nhà tắm, đang định bước vào hỏi chồng thì nghe tiếng anh hổn hển: "Ngọc, bao giờ thì em về? Anh đã đợi em hơn 10 năm nay rồi, đêm nào anh cũng làm thế này vì em anh kiệt sức mất. Em hãy về nhanh lên, anh không muốn cứ sống mãi với người anh không yêu".
(Ảnh minh họa)
Tôi chết ngất khi nghe những lời thú nhận của chồng. Thì ra tất cả những việc làm của anh đều vì tình cũ. Thì ra chồng tôi không mặc đồ đi ngủ cũng là để dễ dàng hành sự với Ngọc.
Khoảng 20 phút sau, tôi lại thấy chồng mình tiếp tục cười rồi đứng dậy tạo dáng các kiểu. Họ nói chuyện với nhau đến gần 2h sáng thì chồng tôi mới bước ra.
Anh hoảng hồn khi thấy tôi đứng trước cửa nhà tắm. chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống, anh quay đi để tôi không nhìn thấy toàn bộ thân thể trần truồng của anh. Tôi không nói gì cả, vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Vài ngày sau vợ chồng tôi ra tòa. Ai cũng ngạc nhiên hỏi lý do. Tôi chỉ cười nhạt rồi bảo rằng: "Em không yêu chồng em, em sẽ tìm một người đàn ông khác em thực sự yêu hơn để chung sống nốt phần đời còn lại".
Theo PNVN
Ba ham nhậu, quên đón con học mẫu giáo và cái kết khiến ai cũng muốn vỡ tim! Bài học cho các ông chồng nè, hôm nào đón con thì từ chối hết các cuộc nhậu với bạn bè đi nha! Em bực quá các mẹ ạ! ảnh minh họa Tuy là chuyện nhà hàng xóm của em thôi, nhưng em bực mình thay. Cũng là một người mẹ có con nhỏ, nên khi nghe chuyện của hàng xóm em bức...