Lối thoát nào dành cho tôi?
Tôi hận cả chính đứa con mình đã dứt ruột đẻ ra! Tôi hận vì tình yêu tôi dành cho con lớn lao quá, khiến tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức cho tới ngày hôm nay mà tôi chưa tìm được lối thoát cho mình!
Hắn, một người mà tôi đã từng thương yêu, một người mà tôi đã từng kính trọng và tôn thờ như một thần tượng cho riêng mình! Tôi đã dành hết niềm tin và tình yêu cho hắn. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời đã ưu ái cho tôi khi được sánh bước cùng hắn trên đường đời!
Nhưng cuộc đời là thế! Không cho ai cái gì trọn vẹn, không cho con người có quyền lựa chọn đường đi của mình! Tôi cứ ngỡ hạnh phúc đã nằm trong tầm tay mình nhưng thực tế thì lai không phải vậy! Bốn năm, thời gian trôi đi nhanh quá khiến con người không phân biệt được đâu là thật giả trắng đen! Cũng ngày này của bốn năm trước tôi nhìn cuộc đời sao trong trẻo thế, toàn những màu hồng rực rỡ. Vậy mà cũng ngày ấy của bốn năm sau tôi nhìn cuộc đời chỉ toàn đau khổ, nước mắt với hận thù!
Bây giờ tôi hận hắn hơn bất cứ người nào trên thế gian này! Tôi hận hắn vì hắn là người chồng ích kỷ, người cha vô trách nhiệm. Tôi hận những người mà thường ngày tôi vẫn gọi họ là người thân! Vì sao họ lại sống bon chen và nhỏ nhoi như vậy? Tôi cũng hận chính bản thân mình… Tôi hận mình vì ngày ấy tôi ngây thơ quá! Tôi đã nhìn tình yêu bằng cái nhìn trong trẻo như thời thơ ấu có lời Mẹ ru, nó cho ta biết được sự ngọt ngào của tình yêu và khi ta lớn lên với biết bao dịu dàng của những rung động đầu đời… Tôi hận cả chính đứa con mình đã dứt ruột đẻ ra! Tôi hận vì tình yêu tôi dành cho con lớn lao quá, khiến tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức cho tới ngày hôm nay mà tôi chưa tìm được lối thoát cho mình!
Tôi sợ những trận đòn roi, sự sỉ nhục và chửi bới của hắn!
Tôi và hắn, hai con người cùng ăn chung một mâm cơm, cùng uống chung một ca nước, cùng ngủ chung trên một chiếc giường… vậy mà sao lại có những điều phân biệt lớn lao đến thế? Hắn có thể đi thâu đêm suốt sáng, vợ ốm , con đau cũng không ngó ngàng, chỉ cần biết chỗ nào vui là nơi đấy có hắn! Nếu hắn về nhà muộn, tôi có nói vài câu thì hắn chửi bới ,đánh đập tôi dã man thậm chí, còn đuổi tôi ra khỏi nhà thì vẫn luôn được coi là người tử tế. Còn tôi hết lòng vì chồng vì con, lúc con ốm, khi chồng say tôi chăm bẵm cả đêm mà không hề chợp mắt. Có những lúc hắn đi chơi cả đêm, tôi ngồi chờ trên nóc nhà tắm đến ba bốn giờ sáng mới vào giường, vậy mà hắn luôn coi tôi như thứ đồ chơi, lúc cần thì hắn nhặt vào, khi không cần thì hắn ném ngay ra đường! Tôi có đi đâu khoảng tầm 15 phút mà chưa kịp xin phép thì tôi lập tức trở thành “đồ mất dậy”, “đồ khốn nạn!”.
Video đang HOT
Mấy đêm nay, đêm nào tôi cũng mất ngủ vì phải suy nghĩ rất nhiều! Tôi buồn cho hạnh phúc và tương lai của mình, tôi và người đàn ông trong gia đình không còn một chút tình cảm nào với nhau nữa… nhưng vì đứa con, là tác phẩm của tôi và hắn vẫn mới tròn ba tuổi. Tôi muốn rời xa khỏi cái nơi đầy ắp những buồn tủi và đau khổ này để làm lại từ đầu… nhưng còn đứa con? Làm sao tôi có thể bù đắp được cho nó khi không có tình yêu thương của người bố? Dù hắn không yêu thương tôi nhưng hắn sẽ không rũ bỏ và đối xử tệ bạc với đứa con ruột thịt của mình!
Tôi hận vì tình yêu tôi dành cho con lớn lao quá, khiến tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ…
Nếu tôi bỏ con cho hắn và rời xa khỏi ngôi nhà này một mình thì rồi mai đây, khi lớn lên, con tôi liệu có tha thứ cho tôi không? Còn nếu như tôi tiếp tục sống như thế này thì tôi sợ rằng, mình không chịu đựng được những trận đòn roi, những lời sỉ nhục, chửi bới của hắn… trái tim tôi đã quặn lại bao lần vì quá đau đớn!
Tôi như một con thuyền đang lênh đênh trên biển sóng mà không biết dạt vào bến bờ nào để tìm được bình yên! Tôi phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống cơ cực này đây?
Theo VNE
Em đang lừa dối bạn trai mình ở quê
Em có quan hệ với người khác bị người yêu ở quê xa không biết, em cảm thấy rất day dứt lắm.
Mỗi lần gặp anh, em đều cảm thấy vô cùng đau khổ khi mình đang lừa dối anh. Em không biết phải nói với anh điều này như thế nào, thậm chí cũng không biết có nên nói cho anh hay không? Trong lòng em đấu tranh dữ dội nhưng không tìm ra cho mình lối thoát.
Em và anh là một đôi. Nhưng không phải là yêu nhau say đắm mà là do gia đình mai mối. Nhà anh ở gần nhà em, bố mẹ hai bên đều biết nhau cả. Hai bác bên nhà cũng rất quý mến em, coi em như con dâu. Bố mẹ em cũng ưng anh vì anh hiền lành, tốt tính, công việc lại ổn định. So với em thì anh yêu em nhiều hơn là em yêu anh. Vì nghĩ những điều kiện như vậy nên em nhận lời yêu anh và để hai gia đình tính chuyện lâu dài.
Hiện tại chúng em đã là người yêu của nhau được hơn 1 năm. Mọi người dự tính sang năm sẽ tổ chức đám cưới cho chúng em. Em vẫn còn đang học năm cuối ở thành phố, hàng tháng anh lên thăm em đều đặn 3 lần vào ngày cuối tuần. Anh rất tốt với em, lúc nào lên cũng mua quà, chăm sóc cho em từng ly từng tí. Mặc dù một tháng em mới về quê một lần nhưng anh vẫn qua nhà em thăm hỏi bố mẹ em luôn. Ai cũng nói anh sẽ là một chàng rể tốt, một người chồng tốt.
Em day dứt vì có quan hệ với người khác khi có người yêu (Ảnh minh họa)
Em cũng rât trân trọng anh và cảm thấy hài lòng với chuyện tình cảm của mình mặc dù yêu nhau xa em chưa bao giờ cảm thấy nhớ nhung. Cho tới khi em bắt đầu say nắng người đàn ông khác, em mới nhận ra tình cảm của em và anh không phải là tình yêu. Có lẽ em chỉ cảm thấy an toàn với mối quan hệ đó chứ hoàn toàn không phải là tình yêu.
Em và người mới nhanh chóng yêu nhau, chúng em si mê nhau rất nhiều. Em cũng không ngờ mình có thể thích một người nhanh đến như vậy. Chúng em thường xuyên hẹn hò, đi chơi, đi ăn với nhau và rồi em cũng đưa anh về phòng trọ. Chúng em đã làm chuyện đó, điều mà em chưa bao giờ cho phép người được gọi là người yêu em được làm chuyện đó.
Giờ em luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng, lúc nào cũng sợ sự việc bị bại lộ. Em còn cảm thấy có lỗi với người yêu của mình ở quê nhà nhiều lắm. (Ảnh minh họa)
Hai đứa em đã như vậy tới 3 tháng nay rồi và em cảm thấy rất hạnh phúc với tình cảm đó. Em biết điều ấy là không nên nhưng em không dừng lại được. Tuy vậy, em cũng biết tình cảm này không thể nào đi tới đâu được. Anh và em quê quán quá xa nhau. Anh nói rằng học xong anh ấy cũng sẽ về quê để làm việc. Còn em cũng không muốn đi đâu xa nhà cả, em muốn được sống ở quê mình, gần bố, gần mẹ.
Giờ em luôn phải sống trong tâm trạng lo lắng, lúc nào cũng sợ sự việc bị bại lộ. Em còn cảm thấy có lỗi với người yêu của mình ở quê nhà nhiều lắm. Em không biết mình phải làm gì nữa. Mong mọi người cho em một lời khuyên!
Theo VNE
Có nên níu kéo anh khi tôi ít có khả năng làm mẹ Tôi yêu anh, cần anh, không muốn mất anh. Tôi nên giữ anh làm của riêng mình, hay rời xa để anh có thể tìm hạnh phúc mà không cần áy náy với tôi? Tôi và anh yêu nhau được 2 năm, cùng vượt qua bao khó khăn thử thách trong tình yêu, từng có lúc anh mắc lỗi, tôi mắc lỗi và...