Lối thoát nào cho em?
Khi viết những dòng tâm sự này trong đầu em có không biết bao nhiêu là suy nghĩ, tiêu cực có và tích cực cũng có. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cuộc sống nơi thị thành này làm cho cuộc sống của sinh viên nghèo như người yêu em đi vào cám dỗ.
Những trận banh cùng với trò chơi cá độ chết người đã cuốn anh ấy vào vòng xoáy nợ nần. Lúc đầu là mấy chục, mấy trăm, rồi là mấy triệu và mấy chục triệu…
Em, một cô gái 21 tuổi, là sinh viên của một trường Đại học. Ngày em khăn gói lên đường vào thành phố nhập học mang theo niềm tin, sự tự hào của gia đình và họ hàng. Trong khi em đang vui sướng suy nghĩ về một cuộc sống nhộn nhịp nơi phố hội thì mẹ em lại càng lo lắng cho em. Mẹ sợ em ở với người ta không quen, sợ em không biết giặt đồ, không biết nấu ăn, không biết tự chăm lo cho bản thân mình và sợ những cám dỗ nơi đất khách kia sẽ khiến em gục ngã.
Năm đầu của Đại học cũng dần làm em bớt đi cái bỡ ngỡ của một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố. Em nhanh chóng yêu và quen một anh trong cùng dãy trọ, có lẽ vì cuộc sống xa gia đình bạn bè làm em cần một sự yêu thương nên em mới nhanh chóng nhận lời cùng người ta như vậy. Những ngày tháng mới yêu với em cứ như là giấc mơ vậy. Em có một người yêu thương em, quan tâm em và chăm sóc cho em. Trong mắt em, người con trai đó đủ để em tin cậy và có đủ một bờ vai vững chắc cho em dựa vào khi em gục ngã trong cuộc sống.
Video đang HOT
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cuộc sống nơi thị thành này làm cho cuộc sống của sinh viên nghèo như người yêu em đi vào cám dỗ. Những đêm thức trắng đêm vì những trận banh cùng với trò chơi cá độ chết người. Lúc đầu là mấy chục, mấy trăm, rồi là mấy triệu và mấy chục triệu từ chiếc xe máy gia đình anh mua cho anh đi học. Em biết và khuyên răn anh rất nhiều nhưng lúc đầu em nghĩ chỉ mấy trăm thì không sao và anh ấy cũng hứa là chỉ chơi cho vui chứ không lao sâu vào con đường đó. Chỉ đến khi anh ấy cầm xe và đánh thua em mới biết, có lẽ nếu lúc đó tụi em nói với gia đình thì bây giờ đã không như thế này.
Anh hứa với em chỉ cần lấy xe ra anh sẽ không bao giờ đụng vào banh bóng nữa, thế là em đưa nhẫn, dây chuyền, bông tai của em cho anh đánh để gỡ rồi cũng thua hết, cả chiếc xe của em cũng đi mất và tiền hàng của khách cũng bị ném vào đó (em bán hàng online). Đến lúc cả 2 bọn em đều thấy bế tắc và tìm đến cái chết, thế nhưng ông trời không cho tụi em chết mà bắt tụi em phải sống để sửa lỗi của mình. Tìm đến cái chết bằng những viên thuốc ngủ nhưng bọn em được phát hiện và cấp cứu kịp thời nên không sao cả. Thế rồi chuyện cũng đến tai gia đình anh ấy.
Ba mẹ anh ấy ra, không trách mắng gì tụi em mà còn an ủi động viên tụi em đi học lại. Vì gia đình chưa có đủ tiền nên tạm thời lấy xe cho anh trước, còn xe em thì hai tuần sau. Thế nhưng khi lấy được xe anh ra thì khách hàng của em đòi nợ. Lúc đó bọn em thực sự không biết phải làm cách gì, vì cả hai gia đình đều đã hết cách để xoay sở tiền. Nuốt nước mắt, bọn em lại phải lao vào con đường cũ, thế nhưng… tiền nợ không những không trả được mà còn mất luôn chiếc xe. Khi nhà anh đưa tiền để em lấy xe em ra, em đã lấy tiền đó để chuộc xe anh về… thế nhưng thời gian đó gần tết, bắt buộc em phải có xe để về nhà thế nên… mất nốt chiếc xe đó.
Vì hết cách em buộc nói thật cho chị gái em, chị em đã chuộc xe cho em, còn xe anh tụi em hứa với gia đình anh là ra tết sẽ lấy ra. Nhưng ra tết bọn em cũng không còn tiền để lấy xe, trong khi gia đình anh thì liên tục bắt phải đưa xe về, vì thế bắt buộc em phải một lần nữa lao vào con đường cũ và mất hết. Tụi em không thể nói với hai gia đình vì cả hai đều đã phải vay ngân hàng để trả nợ. Là sinh viên năm cuối, giai đoạn để tập trung vào học thế nhưng em không thể nào tập trung được.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là em ra trường thế nhưng em không thể. Tụi em đã đi làm nhưng cũng không đủ để trả tiền lãi hàng tháng. Với số nợ 20 triệu, tụi em không biết phải nhờ vả ai. Đã có lúc nghĩ quẩn em đã nghĩ hay là mình đi bán thân trả nợ, hay là mình phải làm gì đó phạm pháp, nhưng em không thể vì em không muốn nhìn thấy nước mắt mẹ em rơi nữa. Em phải làm gì đây? Xin hãy cho em một lối thoát…
Theo VNE
Lối thoát nào cho tôi?
Đang học lớp 12, tôi lấy chồng, một người bạn cùng lớp, vì lỡ dính bầu. Chồng tôi cũng là học sinh, vô công rỗi nghề, mỗi sáng ngửa tay xin tiền của mẹ.
ảnh minh họa
Sinh con ra, chồng tôi tiếp tục chơi bời lêu lổng. Cuối cùng, chúng tôi ly hôn khi con trai tôi chỉ mới 10 tháng tuổi.
Tôi về nhà mẹ ruột sống. Gia đình tôi thuộc dạng dân nghèo thành phố, tiếng là người Sài Gòn nhưng cả nhà sống trong căn nhà nhỏ của bà ngoại để lại, chỉ hơn 10m2. Ba tôi chết sớm, mẹ tôi nối nghề ngoại, bán trái cây ở chợ. Tôi về phụ mẹ buôn bán vừa nuôi con, vừa đỡ đần lo cho hai em gái ăn học. Năm năm sau, tôi gặp một người đàn ông giàu có, thường ghé sạp trái cây của mẹ con tôi mua hàng. Qua câu chuyện, tôi biết anh từng ly hôn, vợ con hiện định cư ở Mỹ.
Tôi đã bị bề ngoài lịch sự, giàu có của anh cuốn hút. Quen nhau bốn năm, anh cầu hôn tôi. Lúc về chào ba mẹ anh, tôi ngất ngây trước ngôi biệt thự lộng lẫy của gia đình anh tại Phú Nhuận. Ngôi biệt thự của ba mẹ anh nằm ở giữa, chung quanh là những khu nhà mà trước năm 1975 dành cho người giúp việc, giờ cắt ra chia cho các con, mỗi người một căn riêng biệt. Tôi nghĩ, từ nay mình đổi đời, thoát khỏi khu nhà ổ chuột để một bước vào biệt thự. Con trai tôi theo chú ruột của cháu phụ nghề sửa xe ngay khi tôi quyết định tái hôn và cháu cắt đứt liên hệ với tôi khi được 15 tuổi.
Sống với anh, tôi mới vỡ lẽ, các anh em của anh đều sống nhờ vào huê lợi những khu nhà cho thuê mà gia đình anh sở hữu từ rất lâu, nên cuộc sống nhàn nhã, thoải mái. Hằng tháng, các anh chị em anh nhận tiền từ ba anh cho gia đình mình. Ba anh tính các khoản như tiền học của các cháu, tiền ăn, điện nước...rồi cứ thế mà chi. Tôi hỏi sao cả nhà không ai đi làm, anh tình bơ: "Trình độ anh em nhà anh chỉ 12/12, không có chuyên môn, làm lớn thì không được, làm nhỏ thì chẳng xứng. Thế là cứ hằng tháng chờ tiền của ba mà xài!".
Ba anh tính rất sít sao, chẳng dư một đồng. Tôi có hai con gái với anh, tiền cũng chẳng thêm được bao nhiêu, ba anh cứ theo hóa đơn mà chi cho tiền nhà trẻ, tiền học... Tôi cần chút tiền để chi tiêu riêng mà không bao giờ có. Cả ngày ở không, anh chẳng làm gì ngoài chuyện đòi hỏi sinh lý và nhiếc mắng tôi. Anh không muốn tôi ra chợ phụ mẹ, tôi cứ đi, thế là anh mắng chửi, đánh đập tôi tàn nhẫn. Những lần anh đánh chửi tôi, các anh em và cả ba mẹ anh đều không lên tiếng. Họ quan niệm: "Việc ai nấy lo!". Có lần, anh đánh tôi đến nứt xương chậu, phải nằm viện mấy tháng liền. Vậy mà anh và gia đình anh không một lần thăm hỏi.
Bạn bè bảo tôi sao không bỏ anh, quay về nhà mẹ ruột mà sống? Tôi nghĩ, hai con sống với tôi chắc chắn sẽ không có được một cuộc sống đủ đầy như sống ở bên nội. Gia đình chồng tôi lại tuyên bố: "Nếu ly hôn, tôi phải ra khỏi nhà cùng hai đứa con". Thôi thì đành hy sinh cho con. Tôi dự tính đợi khi các con tôi thành đạt, ít ra vào đại học hoặc có thể tự lập được, tôi sẽ vào chùa quy y. Còn hiện nay, tôi luôn sống trong sợ hãi, không biết chồng sẽ giáng vào mình những trận đòn lúc nào...
Theo PNO
30 tuổi: Thất nghiệp, bị phản đối kết hôn vì mắc bệnh lạ - lối thoát nào cho tôi? 30 tuổi nhìn bạn bè đã kết hôn mà tôi thèm khát ứa nước mắt. Nghĩ đến bản thân mình tôi thấy thật không có lối thoát. ảnh minh họa 30 tuổi, nhìn bạn bè đã kết hôn có nhà cửa đàng hoàng khiến tôi thèm khát, nhiều đêm nằm ngủ mà chẳng thể nào chợp mắt được. Ban ngày đi làm thì...