Lời thì thầm của mẹ chồng khiến tôi xúc động bật khóc
Thay vì ghét giận, mẹ chồng chọn cách yêu thương và trân trọng tôi. Tôi kính trọng bà từ những điều giản đơn như thế.
Tôi vốn dĩ là đứa “khó ăn khó ở”, vừa kỹ tính, vừa bản năng. Bà nội khi xưa còn sống từng than thở: “Khó tính quá sau này lấy chồng thì khổ con ạ”.
Mẹ đẻ bổ sung thêm: “Lấy chồng không phải chỉ lấy một người đâu. Còn bố mẹ, anh chị em bên chồng, họ hàng làng xóm nhà người ta, mẹ lo lắm con ạ. Khéo rồi bố mẹ mang tiếng không biết dạy con”.
Nhưng rồi cái đứa khó ăn ở như tôi cũng vừa mắt một người – một người vô cùng yêu thương và kiên nhẫn với tôi. Nhưng lúc đó, tôi lại không thấy rung động. Tình cảm của tôi với anh đơn thuần chỉ là bạn cùng lớp.
Lần đầu tiên gặp mẹ chồng là ngày tôi cùng cả lớp đại học về nhà anh chơi, hoàn toàn không áp lực. Tôi mặc quần ngắn, áo phông, nói cười không có chút duyên dáng nào. Nhưng chính chuyến đi này, tôi bắt đầu để mắt đến anh.
Tôi yêu quý mẹ chồng vì đó là mẹ của người đàn ông tốt với tôi nhất trên đời (Ảnh: iStock).
Ở trên lớp, anh là người giản dị, hiền lành. Nhưng ở nhà, anh mới chính là anh – chàng trai ấm áp, dịu dàng và trưởng thành. Anh phụ giúp mẹ từ việc nhỏ đến việc lớn. Anh không giấu sự quan tâm dành cho tôi nên tôi đoán, tôi luôn nằm trong tầm quan sát của mẹ anh.
Suốt mấy ngày chúng tôi ở đó, mẹ anh dành hầu hết thời gian trong bếp để nấu nướng cho chúng tôi. Tôi vẫn nhớ ánh mắt bà nhìn tôi vui vẻ khi thấy tôi kêu đói, xin bà cho múc bát nước mỳ ăn trước.
Tôi không nhớ tôi và bà đã nói những chuyện gì. Nhưng đến lúc này khi nhớ lại, trái tim tôi vẫn tràn ngập sự ấm áp.
Lần thứ hai gặp bà là khi tôi chính thức nhận lời yêu anh. Anh rủ tôi về nhà chơi nhân dịp nghỉ hè. Vì lần gặp mặt trước đó khá thoải mái nên tôi không có cảm giác căng thẳng.
Video đang HOT
Vẫn quần ngắn, áo phông đi khắp nơi, vẫn nghĩ gì nói nấy. Mẹ anh đưa tôi đi các nhà giới thiệu “vợ thằng Hoàn”. Thấy mọi người khen tôi dễ thương, bà cười kiểu tự hào.
Cách đối xử của bố mẹ chồng với tôi là sự chiều chuộng đối với đ.ứa t.rẻ xa nhà mới về nên tôi thấy thoải mái giống như ở nhà mình.
Sau chuyến nghỉ hè đó, lâu lâu bà lại gọi điện hỏi thăm sức khỏe, tình hình học hành của tôi, hỏi tôi có thèm ăn gì không để bà gửi xe khách lên cho. Trước khi cúp máy, bà còn thì thầm: “Về chơi với mẹ đi. Các con đi, nhà vắng hẳn, mẹ nhớ lắm”.
Chỉ vì lời thì thầm này mà tôi mềm lòng, còn cảm thấy muốn khóc. Ngày chính thức về làm dâu, tôi vẫn sống thoải mái, vô tư như trước.
Mẹ dắt tôi đi chợ, khoe với các cô bán hàng tôi là con gái bà mất bao công sức mới tìm về được.
Bà còn dặn tôi: “Lúc nào thích thì sang ngủ với mẹ. Vì mẹ chỉ có hai thằng con trai nên nhìn con nằm cạnh, mẹ thích lắm”.
Chính buổi tối ngủ với mẹ, tôi mới biết hóa ra có đợt tôi giận hờn, đòi bỏ anh làm anh khóc lóc khổ sở. Nhưng thay vì ghét giận, bà lại chọn cách yêu thương và trân trọng tôi giống như con trai bà. Tôi kính trọng bà từ những điều giản đơn như thế.
Khi mang bầu lần đầu, tôi bị ngộ độc thai nghén, phải nằm viện suốt mấy tháng. Hai mẹ thay phiên chăm sóc tôi, chồng thì vừa đi làm, vừa tranh thủ chạy qua chạy lại.
Hai mẹ đều không một lời ca thán. Bác sĩ còn không biết đâu là mẹ đẻ, đâu là mẹ chồng. Bà xoa đầu vuốt tóc, hỏi tôi đau chỗ nào để xoa bóp. Hỏi tôi thèm ăn bất cứ thứ gì, bà sẽ tìm cho bằng được.
Sau này, tôi vẫn ốm yếu, con đẻ ra cũng yếu ớt. Bà cứ vậy, chăm sóc hai mẹ con tôi bất kể ngày đêm.
Khi cả nhà bàn kế hoạch đi đâu đó, bà luôn hỏi: “Chỗ đấy có xa không? Quyên đi có bị mệt không?”.
Nghe ai mách đồ gì bổ, bà cũng tìm mua, ép tôi ăn bằng được. Có khi tôi làm nũng, kêu khó ăn, bà lại vuốt lưng khích lệ: “Con cố ăn cho khỏe”.
Trải qua mười mấy năm sống chung với mẹ chồng, tôi vẫn vẹn nguyên cảm giác đi xa là nhớ.
Nhiều lần, tôi không kìm được ôm bà hỏi: “Mẹ ơi, con có ngoan lắm đâu, sao mẹ thương con quá vậy?”.
Mỗi ngày, tôi đều nghe nhiều câu chuyện mẹ chồng – nàng dâu, cũng có người bảo tôi đời còn dài, “mưa đến đâu, mát mặt đến đấy”. Nhưng tôi chỉ cười, bởi tôi tin dù ở đâu, trong mỗi người đều tồn tại tình yêu. Chỉ cần có tình yêu thương, cuộc đời vốn dĩ sẽ là hạnh phúc.
Tôi yêu mẹ chồng vì đó là mẹ của người đàn ông tốt với tôi nhất trên đời. Bà cũng giống như mẹ đẻ của tôi, luôn yêu thương tôi nhất trên đời.
Vợ 55 t.uổi bật khóc vì chồng hất văng đĩa cá chiên chưa vàng
Ở t.uổi 55, tôi nghĩ mình đã có thể an nhàn, vui vầy bên con cháu. Vậy mà, mỗi ngày trôi qua, tôi phải đối mặt, chịu đựng sự khó tính đến quá quắt của chồng.
Mọi người thường bảo người lớn t.uổi thay tính đổi nết, khó ăn khó ở. Thế nhưng, chồng tôi mới 58 t.uổi đã trở tính, hành vợ hành con.
Tôi bị bệnh đái tháo đường, sức khỏe giảm sút, cần được nghỉ ngơi, tránh làm việc quá sức. Tuy nhiên, chồng tôi lại đòi hỏi tôi phải phục vụ ngày 3 bữa cơm, canh, món mặn, món xào.
Dù có mệt đến mức nào, tôi cũng phải vào bếp nấu cơm. Nếu không phải cơm do chính tôi nấu thì ông ấy không ăn, giận dỗi tuyệt thực.
Con dâu của tôi cũng giỏi giang, nấu ăn thành thạo, nêm nếm vừa miệng. Vậy mà, chồng tôi không thích.
Lúc con dâu mới về sống chung, tôi nghĩ nên giao hết việc nhà cửa, bếp núc cho con cái chủ động. Tôi cũng lớn t.uổi, sẽ đến lúc phải nằm chờ cơm con dâu nấu. Thế nên, con dâu cần tập nấu theo khẩu vị bố mẹ chồng.
Sau thời gian được tôi hướng dẫn, con dâu hiểu được khẩu vị, luôn nấu món mà bố mẹ chồng yêu thích. Thế nhưng, ngay lần đầu tiên con dâu nấu cơm, chồng tôi đã tỏ thái độ không hài lòng.
Ảnh minh họa: Pexels
Ông ấy bảo tôi lười biếng, không lo cơm nước cho chồng. Ông còn nhấn mạnh: "Bà chưa đến 60 t.uổi mà đã thoái thác chuyện nhà, giao khoán cho con dâu. Ngày trước, mẹ tôi 80 t.uổi vẫn tự nấu cơm, phục vụ chồng không thiếu bữa nào".
Tôi quá quen với tính cách dị thường, khó khăn, cổ hủ của chồng nhưng lần này, cách hành xử của ông thật quá đáng. Thái độ của ông khiến con dâu tủi thân, xin phép vào phòng.
Để nhà cửa êm ấm, tôi hạ giọng xin lỗi và hứa sẽ nấu cơm cho ông ấy ăn. Kể từ hôm đó, sáng sớm, tôi phải đi chợ hoặc ghi chép từng món nhờ con dâu mua giúp. Biết chồng không thích ăn sáng bên ngoài, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Dùng xong bữa sáng, tôi lại loay hoay nhặt rau, thái thịt, chiên cá cho buổi trưa. Lo tròn bữa trưa, tôi xoay sang lo cơm tối. Mỗi ngày, tôi hầu như không có thời gian giải trí, không ra ngoài gặp gỡ bạn bè, không tham gia các hoạt động của hội phụ nữ địa phương...
Tôi tỉ mẩn phục vụ chồng từng bữa ăn giấc ngủ nhưng có vẻ ông ấy vẫn không hài lòng.
Hôm trước tôi làm món cá hường muối sả nhưng do mắt kém nên tôi chiên cá chưa vàng, chỉ mới chín tới. Khi t.ôi m.ang đĩa cá lên, chồng tôi nổi giận, hất văng xuống sàn nhà.
Ông ấy gào lên: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi mà sao bà vẫn chiên cá ẩu thế. Bà muốn tôi ăn cá sống để c.hết sớm, khỏi phải lo cơm nước nữa phải không? Mỗi việc chiên cá cho vàng cũng làm không xong, bởi vậy có dạy được con dâu đâu".
Mặc cho chồng la lối, tôi cúi người dọn dẹp, nhặt đồ ăn rơi vãi và mang xuống bếp, vứt vào thùng rác. Nước mắt tủi thân cứ vậy mà chảy dài.
Tôi tự hỏi sao mình lại bất hạnh đến thế, ở t.uổi này vẫn chưa được yên thân. Bao nhiêu năm qua, tôi tận tụy, hi sinh cho gia đình như thế chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ, ở t.uổi này, tôi phải ly hôn thì mới được yên thân?
Tôi lo lắng con dâu không chịu đựng được tính của bố chồng sẽ đòi ra ở riêng. Lúc đó, tôi phải chịu đựng bao tủi cực một mình. Liệu có cách nào khiến chồng tôi thay đổi, nghĩ thoáng, sống hiền hòa với người thân hơn không?
Vì lời hứa 2 năm trước của chồng mà giờ chúng tôi lâm cảnh lao đao Khi em chồng gọi điện nhắc lại về lời hứa của 2 năm trước, vợ chồng tôi điêu đứng nhìn nhau. Ảnh minh họa Bố chồng tôi mất sớm, khi đó em chồng tôi mới 3 t.uổi, còn chưa nhớ rõ mặt cha. Mẹ chồng là một người phụ nữ mạnh mẽ khi một mình gánh vác, nuôi dạy hai người con trai...