Lời thề cỏ may
Tôi thấy mắt em ngân ngấn lệ giấu trong nụ cười buồn. Em cũng lặng im. Chỉ có dòng sông vẫn không ngừng cuộn sóng..
Bữa đó em đưa tôi về thăm quê em. Em vẫn bảo quê em nghèo lắm, mẹ suốt đời lam lũ với bãi ngô, nong tằm. Rồi em rụt rè gỡ bàn tay mình ra khỏi tay tôi. Có lẽ em ngại cái khoảng cách giữa tôi và em…
Gia đình tôi vốn là gốc Hà Nội đã bao đời nay. Nhưng với tôi, tình yêu chẳng có khoảng cách nào. Cô bé ngốc nghếch! Tôi gõ nhẹ vào cái trán bướng bỉnh của em. Em vẫn lắc đầu từ chối dù tôi biết là em cũng yêu tôi. Tôi đọc được điều đó trong ánh mắt em dịu dàng mỗi khi nhìn tôi. Tôi hỏi vì sao? Em chỉ im lặng không nói. Sự trầm tư của em làm tôi sợ. Tôi biết chắc chắn phải có một lý do nào đó mà em không tiện nói ra.
Quê em nghèo thật. Vẫn còn phải đi đò để qua sông. Lần đầu tiên tôi đi trên con đò bé tí xíu, tròng trành, nước mấp mé mạn thuyền. Em nhìn tôi cười: – Anh không biết bơi đúng không? Tôi ngượng ngùng: – Có, nhưng sông lớn thế này anh bơi không nổi. Ở quê em, trẻ con đứa nào cũng phải học bài học đầu tiên đó là bơi bởi xung quanh bốn bề là nước.
Tôi theo em đi dọc triền đê. Gió quê vi vút qua những rặng tre rì rào. Bỗng em đứng sững lại nhìn xuống chân tôi. Lúc này tôi mới giật mình chẳng hiểu cái gì bám đầy vào hai bên ống quần. Tôi vội lấy tay phủi thật mạnh mà không ra. Em bật cười. Tôi ngây người nhìn em trong nụ cười trong trẻo, “Anh nhẹ tay thôi, là em đấy“. Câu nói của em kéo tôi trở lại, tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì. Em hỏi tiếp, “Thế em tên là gì?”. Tôi đáp lại ngay vì tôi đã biết rõ mười mươi. Nhưng không, em trêu tôi thì có. Tên em là gì, chẳng phải không có ai biết rõ hơn em và tôi sao. Vậy sao em còn phải hỏi? “May”…” Vậy anh có biết đây chính là Cỏ May không mà sao anh mạnh tay thế?”. Vừa nói em vừa cúi xuống nhẹ nhàng gỡ những bông cỏ may bám vào quần tôi. Rồi em còn ngắt một nắm hoa cỏ may đưa cho tôi.
Em đã lớn lên bên dòng sông này và cũng chứng kiến biết bao khổ đau, vất vả lẫn tủi nhục của mẹ… (Ảnh minh họa)
Thì ra em mang tên một loài hoa rất giản dị, mộc mạc, không hương, không sắc và chỉ miền quê mới có. Em bảo em thuộc về nơi này. Tôi băn khoăn không biết tại sao ngày xưa bố mẹ lại lấy hoa cỏ may để đặt tên cho em. “Đó chính là một câu chuyện rất dài mà em muốn kể anh nghe“.
Hai chúng tôi ngồi lại dưới chân đê. Nắng thu nhè nhẹ và em kể tôi nghe. Ngày mẹ sinh ra em cũng chính tại chân đê này. Đêm nước lên, quạnh quẽ hoang vắng, chỉ có mẹ và em. Nhà ông bà ngoại cách đó không xa, chỉ ngay bên kia con đê này, nhưng mẹ không được về nhà vì mang tội không có chồng mà đã có con. Ông ngoại từ mẹ, đuổi mẹ ra khỏi nhà bảo, “ không có đứa con hư như thế!”.Bà ngoại ngày ngày dấm dúi lúc nắm xôi, khi thì bắp ngô để mẹ có sữa.
Video đang HOT
Em đã lớn lên bên dòng sông này và cũng chứng kiến biết bao khổ đau, vất vả lẫn tủi nhục của mẹ. Mãi đến năm ông ngoại ốm nặng sắp gần đất xa trời mới cho gọi mẹ con em về. Mẹ quỳ xuống khóc nức nở. Đời người sao lắm nỗi truân chuyên. Từ đó, mẹ con em không phải sống ngoài đê nữa, nhưng chiều nào mẹ cũng dắt em lên đê.
Khi em đủ lớn để hiểu, mẹ đã kể cho em nghe về bố . “Năm đó có một nhóm kỹ sư về khảo sát để xây cầu. Mẹ đã quen và đem lòng yêu người thanh niên có dáng người nhỏ nhắn, hiền lành ấy. Hai người đã dự tính sẽ về thưa chuyện với gia đình. Cũng những bông cỏ may giắt đầy gấu quần. Mẹ bảo: “Sau này nếu sinh con gái sẽ đặt tên là May”. Chỉ vài ngày sau đó cơn lũ bất ngờ tràn về dữ dội. Làng phải huy động tất cả thanh niên lên đắp đê để ngăn lũ. Tham gia hôm đó còn có cả toán kỹ sư. Nhưng thật không may, một kỹ sư đã bị lũ quật ngã, cuốn đi. Mẹ choáng váng khi không tìm thấy người ấy.
Rồi người ta cũng tìm được xác và đưa đi. Từ đó không còn ai gặp lại tổ kỹ sư đó nữa và đến giờ vẫn chẳng có chiếc cầu nào được xây nên. Chỉ có mẹ ở lại với bao tủi nhục. Nhưng mẹ vẫn quyết tâm đổi cả cuộc đời mình để giữ lại đứa con như đã từng hứa với người ấy” – Em rơm rớm nước mắt. Tôi biết em rất thương mẹ.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao em bảo em thuộc về nơi này, vì sao em không thể nói em yêu tôi và vì sao em bảo giữa em và tôi là cả một sự cách biệt rất lớn. Đúng, em có rất nhiều lý do để không đến được với tôi nhưng em có biết tôi sẽ chẳng dễ dàng chấp nhận đâu trừ khi em không yêu tôi.
Chiều đó tôi đi, em tiễn tôi ra bến đò ngang. Tôi im lặng không nói gì vờ như tôi chấp nhận những điều em nói. Tôi thấy mắt em ngân ngấn lệ giấu trong nụ cười buồn. Em cũng lặng im. Chỉ có dòng sông vẫn không ngừng cuộn sóng.
Phải rồi tất cả các dòng sông đều chảy! Con đò đưa tôi sang bên kia sông. Giữa chúng tôi lúc này là dòng sông. Tôi bấm điện thoại gọi cho em, “Hãy đợi anh về nghe, Cỏ May!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc thoáng qua em
Có những lúc nói chuyện với anh, em vẫn cảm nhận được rằng còn có một cơ hội nào đó dành cho em, nhưng hy vọng đó mỏng manh quá...
Anh thân yêu! Không biết em có được gọi anh như vậy không? Bởi vì hình bóng anh in sâu trong tim em từ khi mới gặp anh. Em nói vậy có quá không anh, nhưng thật là thế đấy anh à.
Em quen anh qua lời giới thiệu của bạn anh và em. Anh biết không, lúc đầu em không chịu làm quen anh đâu, vì nguyên tắc của em là em không thích quen người lớn hơn em một tuổi hoặc bằng tuổi, vì em nghĩ quen những người như vậy sẽ không được hạnh phúc vì nghĩ rằng lứa tuổi đó còn ăn chơi, còn chưa biết suy nghĩ, sợ sẽ làm khổ mình. Nhưng ở đời ai biết trước được chuyện gì phải không anh? Lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói ấm áp và trầm lắng của anh, em đã nghĩ rằng mình có một cảm giác nào đó về anh rồi, anh à. Thế là nguyên tắc của em đã bị anh phá vỡ mất rồi. Mỗi lần được nói chuyện với anh em tìm thấy được sự đồng cảm giữa hai ta và thấy dường như có cái gì đó xích ta lại gần nhau hơn vậy. Có lần anh bảo em hát cho anh nghe, em đã lấy hết can đảm và lựa bài hát hay, có ý nghĩa nhất để hát cho anh nghe, em hạnh phúc vì anh cảm nhận được lời bài hát đấy anh à. Mỗi tối em lại mong được nói chuyện với anh, đúng là anh ít nói thật nhưng em lại thích cái tính ít nói đó của anh.
Rồi một ngày mong mỏi đã đến em được gặp anh, một nụ cười duyên thật là duyên của anh làm em xao động nhiều hơn, lúc đó em tự hỏi không biết anh có ấn tượng gì về em không nữa? Rồi mình cùng đi dạo, trong đó có nhóm bạn em nữa nên mình cũng không nói chuyện được nhiều, em ước chi lần đầu được gặp anh trong một không gian chỉ có hai ta và bên một dòng sông ngắm hoàng hôn. Em có sức tưởng tượng lãng mạn quá phải không anh, nhưng đó là điều em mong đấy anh à. Lần đầu tiên được nắm tay anh khi anh đưa tay dắt em qua tảng đá, nhưng nắm vội quá nên em chưa cảm nhận được nhiều sự ấm áp từ đôi bàn tay anh, ngồi gần anh mà không nói được gì nhiều em thấy lòng mình nuối tiếc.
Rồi thời gian gặp nhau của chúng mình cũng có hạn phải không anh? Em phải về và anh cũng phải đi công việc, lúc chia tay nhau không nói được lời nào, chỉ đứng lặng nhìn anh đi mà thôi. Trên đường về, nghĩ về anh có gì đó sâu lắng trong trái tim em về anh rồi anh à. Tối đó về anh gọi điện thoại cho em, mình nói với nhau thật là nhiều chuyện phải không anh? Và tình yêu trong ta bắt đầu có gì đó len lỏi vào trong tim của mỗi đứa. Em hạnh phúc lắm anh biết không? Còn hạnh phúc hơn khi nghe bài hát nhạc chờ của anh:
Có một điều anh luôn ước mơ
Và đợi chờ từ rất lâu rồi từ khi anh đã yêu người
Một nụ cười đã khiến cho anh phải ngẩn ngơ
Lần đầu tiên khi mới gặp em
Ước rằng một ngày em nói tiếng yêu
Và thật lâu rất nhớ em mà chẳng thể nào nên lời
Chỉ cần em, em sẽ cho anh một cơ hội
Dù nhỏ nhoi anh vẫn chờ mong
Em cũng sẽ hạnh phúc nếu thấy anh vui và hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Và đó cũng là điều ước mà em mơ ước bấy lâu rồi đó anh, ước gì một ngày không xa anh sẽ nói với em điều ước ấy và em sẽ lẳng lặng nắm bàn tay anh thay cho lời đồng ý của em.
Một thời gian sau, em gọi điện thoại cho anh có lúc anh tắt máy, có lúc anh bảo đang nói chuyện với sếp, và rồi em cảm thấy hụt hẫng, có phải chăng anh lãng quên em, nhưng không phải thế phải không anh, anh bảo là anh có chuyện buồn, sao anh không tâm sự với em hả anh?
Rồi nhẹ nhàng anh nói: Chắc có lẽ chúng ta không thể đến được với nhau.
Em lặng buồn hỏi: Vì sao thế anh?
Anh bảo rằng: em là người theo Đạo, còn anh là Công an.
Em hiểu rồi, nếu lấy em thì người ta phải xét lý lịch gia đình em, mà đã từ lâu người ta cấm Công an ấy người theo Đạo phải không anh? Em đã bật khóc trong thầm lặng, thế là hạnh phúc mới thoáng qua trong em trong bất chợt đã nhẹ nhàng rời xa em.
Em biết mình có duyên mà không nợ phải không anh? Mà tình yêu của chúng mình cũng chỉ là mới bắt đầu chớm nở thôi mà, đâu có gì ràng buộc để phải hối tiếc phải không anh. Người lớn nói, nếu tình yêu ấy sâu đậm thì anh của em sẽ bỏ ngành để có được em, nhưng như thế có phải là sự hy sinh quá lớn không anh? Nếu như anh đồng ý, thì chắc gì gia đình anh đồng ý phải không anh? Em hiểu mà anh, và em cũng không muốn anh bỏ ngành đó, vì đó là tương lai, là sự nghiệp cả đời của anh mà phải không anh?
Từ đó em luôn hát câu hát: "Trong đôi mắt em anh là tất cả, là nguồn vui là hạnh phúc em dấu yêu. Nhưng anh ước rằng mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai". Anh có hiểu lời bài hát này không anh, trong đôi mắt em lúc này anh là tất cả của đời em, em ước chi lúc mình gặp nhau thì anh không bị ràng buộc bởi ngành Công an và em chưa thuộc về Đạo, để hạnh phúc có thể được trọn vẹn, nhưng điều đó là không thể nào phải không anh? Em đã khóc khóc rất nhiều, bạn em ai cũng nói tiếc cho em và anh cả. Tình yêu của chúng ta ngắn ngủi vậy hả anh? Giờ mình chỉ dừng lại với tình cảm anh em, bạn bè thôi phải không anh.
Có những lúc nói chuyện với anh, em vẫn cảm nhận được rằng còn có một cơ hội nào đó dành cho em, nhưng hy vọng đó mỏng manh quá, vì em không thể ích kỷ như vậy đối với anh. Thôi thì mình xem nhau đó là kỉ niệm nho nhỏ, hãy đặt nó năm trong một góc nhỏ nào đó của trái tim anh để nhớ về nhau anh nhé! Và em cũng làm như thế, bởi vì lúc này đây em chưa thể quên anh, anh ạ.
Anh thân yêu, lần nữa cho em được gọi anh như thế nhé! Em luôn cầu chúc anh hoàn thành nhiệm vụ và tìm được người con gái anh yêu thương và yêu thương anh như em đã từng yêu anh, anh nhé! Chúc anh luôn mãi nở nụ cười với chiếc răng khểnh duyên duyên mà làm em xao động. Em cũng sẽ hạnh phúc nếu thấy anh vui và hạnh phúc. Mãi cười anh yêu nhé!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau "lấp chỗ trống" cho chồng Tôi cứ nghĩ rằng mình đã nắm trọn được trái tim anh nhưng tôi không ngờ rằng mình chỉ là kẻ lấp chỗ trống khi anh cô đơn! Những ngày đầu ở nơi làm mới, mọi thứ đều bỡ ngỡ với tôi, khi đến cơ quan tôi rất rụt rè. Trong lúc đó anh là người thường xuyên quan tâm tới tôi, giúp...