Lời than vãn của một đấng mày râu nhân ngày phụ nữ Việt Nam
Khi trên vỉa hè xuất hiện nhiều một cách bất thường những người bán hoa… là khi ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 hay còn có tên gọi khác là ‘ngày phụ nữ đòi quà’ cũng ùa tới.
Gửi vợ của anh, người đàn bà đã nhảy dù vào nhà anh bao nhiêu năm qua. Như em biết đấy, khi những con gió heo may ùa về, khi trên vỉa hè xuất hiện nhiều một cách bất thường những người bán hoa …ấy là khi ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 hay còn có tên gọi khác là ngày phụ nữ đòi quà cũng ùa tới.
Rồi một ngày nào đó, chắc là không xa nữa em cũng sẽ “xuất bản” cho anh một nàng công chúa hay một chàng hoàng tử. Anh vốn là người đàn ông tân tiến hiện đại, với anh gái hay trai không hề quan trọng, bởi con nào cũng là con (nhưng nếu được con trai thì tốt hơn).
Anh tưởng tượng ra ngày con gái mình lớn lên, trở thành thiếu nữ rồi cũng xuất sắc trở thành vợ một gã trai nào đó, con chúng ta sẽ đứng vào hàng ngũ đông đảo của những người được mệnh danh là một nửa của thế giới.
Mà kể cũng lạ, cán cân giới tính nhiều năm qua đã có nhiều thay đổi. Ngay ở xứ ta, nhiều số liệu thống kê cho thấy tỉ lệ cặp vợ chồng sinh con trai đã nhiều hơn con gái, vậy nhưng phụ nữ vẫn cứ là một nửa thế giới vậy thôi. Cũng như việc, dù anh có là trụ cột kinh tế, dù lương anh có tăng, dù chức của anh có lên cao thì về đến nhà anh vẫn chỉ là kẻ tiêu thụ một cách kiên nhẫn những món ăn của em nấu ra và đều đặn nộp tiền cho em đúng hẹn và mẫn cán.
Ngày các ông bố, các nàng sẽ lý lẽ: Muốn làm ông bố anh phải có một
đứa con mà đứa con đó thì lại do em sinh ra bằng một quá trình
thai nghén sinh đẻ lâu dài đau đớn. (ảnh minh họa)
Bọn đàn ông, à không thực ra là một số gã đàn ông bạn anh vẫn thường kêu ca tại sao phụ nữ xứ ta có nhiều ưu ái vậy. Sự ưu ái ấy được họ hợp thức hóa tài tình đến nỗi dù là ngày của đàn ông hay ngày của các ông bố thì chúng ta (lại quên thật thực ra là một số gã đàn ông bạn anh) vẫn biến nó thành ngày đàn ông buộc phải tặng quà cho người phụ nữ của mình.
Ngày các ông bố, các nàng sẽ lý lẽ: Muốn làm ông bố anh phải có một đứa con mà đứa con đó thì lại do em sinh ra bằng một quá trình thai nghén sinh đẻ lâu dài đau đớn. Vậy nên ngày này anh nên tặng quà cho em để vì đã đem đến cho anh một danh phận làm cha.
Phụ nữ có ti tỉ lý do để khiến bọn đàn ông như anh phải móc hầu bao tặng quà. Nào là ngày tình nhân, nào là ngày quốc tế phụ nữ, ngày của các bà mẹ, kỷ niệm 2 năm ngày quen nhau, kỷ niệm hai năm ngày chúng mình chính thức ra mắt, kỷ niệm hai năm ngày anh nói lời tỏ tình với em…chao ôi thật là muôn hình vạn trạng các lý do.
Video đang HOT
Em còn nhớ chứ, ngày 20/10 năm ngoái anh đã lơ đãng mà quên đi cái ngày đương nhiên em phải nhận quà đó mà về nhà tay không, em vẫn không giận anh mà tựa đầu vào vai anh nũng nịu: “Anh biết không, em không nhớ đã bao lâu rồi anh không mua trang sức cho em nữa”. Anh, bằng sự tinh nhạy của một gã chồng thông thái, bằng sự sẻ chia của một ông chồng đầy trải nghiệm, anh đã ôm em chặt vào lòng và nói bằng một giọng thương cảm: “Anh không ngờ em lại mất trí nhớ sớm thế, nhưng rồi chúng ta cũng đều già cả thôi và lúc đó chắc anh cũng mất trí nhớ như em vậy”. Hôm đó em đã đạp anh ra khỏi cửa mà anh không hiểu vì sao. Phụ nữ đôi khi khó hiểu như vậy, kể cả khi họ đã lấy một ai đó làm chồng.
Năm khác, cũng ngày 20/10 em nhắn cho anh một tin nhắn đại thể: “Anh còn nhớ cái váy em khen đẹp ở cửa hàng thời trang quốc tế… đó không, hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam, anh không cần mua tặng em cái váy đó đâu, dù em rất thích”. Anh đã sung sướng mà nhắn lại cho em rằng: Chẳng ai hiểu anh bằng vợ, lời của vợ chính là mệnh lệnh đối với anh, em đã bảo không muốn thì dù em thích anh cũng sẽ không rước nó về đâu”. Hôm ấy cũng chẳng hiểu sao em cũng đón anh về nhà bằng một thái độ lạnh lùng vô cảm.
Định mệnh đã an bài, những dòng này chính là trăn trối của anh
trước thềm 20-10. Năm nay anh sẽ là người chúc mừng
em trước. Thề đấy. (ảnh minh họa)
Chúng ta đã là vợ chồng đã qua 10 mùa ngày Phụ nữ Việt Nam, chúng ta cũng đã sống với nhau dưới một mái nhà…thuê 10 mùa Quốc tế phụ nữ, dù có những mùa anh nhớ ra mà tặng quà cho em, cũng có mùa phải đợi đến khi em nhắn tin: “Chúc mừng chồng ngày Quốc tế phụ nữ” thì anh mới bê quà về. Nhưng vượt qua tất cả, em thấy không khi bọn đàn ông trong đó không có anh kêu la về bình quyền nam nữ, đòi được đối xử công bằng giữa vợ và chồng, thì anh vẫn đều đặn sống dưới sự áp bức mềm mại của em mà chưa một phút vùng lên.
Một mùa Phụ nữ Việt Nam đang tới, anh viết dài dòng như thế chỉ để hứa với em một điều rằng, năm nay em không cần phải nhắn tin chúc mừng anh ngày Phụ nữ Việt Nam nữa đâu, bởi em à năm nay anh sẽ không quên cái ngày em đáng được chiều chuộng ấy. Chỉ có điều sếp vừa điều anh đi công tác xa nhà. Anh đã thắc mắc tại sao sếp lại điều anh đi đột ngột và bất thường như thế. Sếp anh im lặng hồi lâu rồi vỗ vai anh đồng cảm: “Anh cũng từng bị vợ nhắn tin chúc mừng ngày 20-10 nên anh hiểu. Thôi chú đi tránh bão hợp pháp đi”. Định mệnh đã an bài, những dòng này chính là trăn trối của anh trước thềm 20-10. Năm nay anh sẽ là người chúc mừng em trước. Thề đấy.
Theo Ngoisao
Món quà 20/10 của chồng khiến tôi từ bỏ ý định ly hôn
Tôi đọc lá thư của chồng để lại mà rớt nước mắt, chưa bao giờ anh hết yêu thương vợ con cả.
Tôi và chồng mới kết hôn được 7 năm, cuộc sống tưởng sẽ hạnh phúc mãi mãi, ai ngờ 3 tháng trước tôi phát hiện anh qua lại với người cũ. Tôi đau đến tận xương tuỷ khi bắt gặp họ bước ra từ nhà nghỉ cùng với nhau. Uất nghẹn trào dâng tôi lao đến cho chồng 2 cái tát, tối ấy tôi ném lá đơn ly hôn vào mặt anh, mặc chồng ra sức giải thích:
- Anh xin lỗi, đó chỉ là cảm xúc nhất thời không kịp kìm nén. Anh biết anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, đừng ly hôn mà các con phải khổ.
- Tha thứ ư? Cái hạng phản bội như anh mà còn dám xin vợ tha thứ. Lúc vui vẻ bên cô ta anh có nghĩ đến tôi không hả? Tôi không thể chấp nhận một người chồng thế được.
Anh không ký ngay mà cất đơn vào tủ. Anh xin tôi ba tháng để anh tiếp tục đưa đón con lớn đi học hết khoá học tiếng Anh đang dang dở rồi anh sẽ ký. Lời đề nghị của anh được tôi chấp thuận vì thực sự tôi không có thời gian đưa con đi, với lại anh giỏi tiếng Anh, anh kèm con học tốt hơn tôi. Mà con bé lại đang được trong đội tuyển của trường. Nghĩ cho con, tôi chấp nhận sống chung với chồng, mặc dù tình cảm coi như đã hết.
Anh vẫn chăm sóc 2 con và phụ tôi việc nhà như trước đây. Giá như không có cái ngày hôm ấy thì anh mãi là người chồng, người cha mẫu mực. Tôi luôn tôn thờ và tự hào về anh, nhưng bây giờ mọi việc anh làm tôi cảm thấy như là anh đang cố chuộc lỗi, chỉ là giả tạo mà thôi.
Nếu vẫn quyết định ly hôn thì tôi sẽ có tội lớn với các con mình (Ảnh minh họa)
Một hôm đi làm tôi chẳng may bị tai nạn gãy tay. Người ta tìm được số điện thoại của chồng trong danh bạ của tôi rồi gọi cho anh. Thực lòng trước đó tôi vẫn tỉnh nhưng cố tình không muốn rút điện thoại gọi cho chồng.
Mấy ngày ở viện tôi không để anh chăm sóc mà nhờ chị gái chăm. Anh nhìn tôi nhăn nhó thì lo lắm nhưng biết vợ giận nên chẳng dám đến gần. Bữa trưa anh tất tả mang đồ ăn cho tôi và chị rồi lại về cơ quan để làm. Tối anh đón con, cho chúng ăn uống tắm rửa rồi đưa vào với mẹ. Nói chung không có tôi nhưng anh chăm sóc các con rất chu đáo. Thương em rể, chị tôi đã tỉ tê khuyên nhủ nhưng tôi một mực không nghe.
Xuất viện về nhà, tôi tự mình loay hoay làm một số việc chứ không nhờ chồng. Anh nhìn thấy tôi khó nhọc thì nói: "Em đừng cố không xương không liền được đâu, để anh giúp cho" nhưng tôi nhất định không chịu. Cũng chính vì từ chối sự giúp đỡ của chồng mà khi tháo bột tay của tôi đã không lành được ngay mà vẫn còn rất đau.
Lo cho vợ, anh nghe người ta mách có chỗ đắp thuốc lá hiệu quả liền tìm đến tận nơi lấy thuốc đắp về cho tôi. Ban đầu tôi cũng kiên quyết từ chối tấm lòng của chồng, nhưng khi anh nói: "Em đắp vào cho khỏi để rồi tay khoẻ còn chăm sóc con. Em cứ coi như đắp thuốc vì con chứ không phải là vì anh. Cứ coi như anh đi mua giúp cho em thôi, giống như người bạn mua giúp em vậy", lúc này tôi mới miễn cưỡng đắp.
Đúng là thuốc có hiệu quả thật, mới đắp một lần đã thấy dễ chịu hẳn. Anh vẫn thay tôi chăm sóc con cái, bảo ban chúng học và làm việc nhà giúp vợ. Nhiều đêm nằm nghĩ, không biết mình quyết định ly hôn có đúng không, mình đối xử như thế có quá đáng với chồng không. Nhưng nghĩ lại cái giây phút anh và người cũ tình tứ với nhau trong nhà nghỉ thì tôi lại hận chồng vô cùng.
Cuối tuần vừa rồi con lớn kết thúc khoá học, anh biết rằng đã đến ngày phải ký đơn. Có lẽ anh không muốn điều đó nên đêm ấy anh dò hỏi ý tôi:
- Mình đừng ly hôn nữa em nhé. Anh không bao giờ làm tổn thương vợ nữa đâu.
- Không. Chẳng thể tin vào lời thề thốt được, chỉ là trót lưỡi đầu môi thôi. Sau khi ly hôn tôi và các con sẽ dọn đi chỗ khác. Thứ 2 này tôi sẽ dọn đi.
Anh im lặng, chẳng nói câu gì. 3 năm yêu nhau, 7 năm sống với nhau anh thừa hiểu tính tôi, đã quyết thì không gì có thể thay đổi.
Sáng chủ nhật anh đi sớm, tôi cũng chẳng buồn hỏi anh đi đâu. Mãi chiều anh mới về, nhìn dáng vẻ buồn bã, có vẻ anh mới uống rượu.
Tối ấy sau khi tắm rửa xong tôi vào phòng đi ngủ vì thấy hơi mệt. Anh lại lấy xe ra ngoài. Ngồi vào cái bàn trang điểm tôi thấy có một gói nhỏ bọc cẩn thận để trên bàn, bên cạnh là một phong bì có dòng chữ: "Gửi em!". Mở ra xem, bên trong thấy có lá thư chồng viết cho tôi:
"Anh biết em vẫn còn giận anh lắm và không từ bỏ quyết định ly hôn. Anh có lỗi nên đành chấp nhận. 20/10 này anh không còn cơ hội để làm cho em vui được nữa. Anh biết có tặng quà gì em cũng không nhận, nhưng xin em nhận gói quà này, đây là ít thuốc đắp, em cố gắng đắp cho đều để tay khoẻ còn chăm sóc các con thay anh".
Tôi đọc lá thư mà rớt nước mắt, chưa bao giờ anh hết yêu thương vợ con cả. Nếu vẫn quyết định ly hôn thì tôi sẽ có tội lớn với các con mình. Có lẽ tôi phải tha thứ cho cái lần trót dại của chồng, tình cũ của anh cũng đi nước ngoài rồi, họ sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau nữa. Tôi cầm điện thoại gọi cho chồng, cái việc mà 3 tháng nay tôi chưa từng làm.
- Alo, em à.
- Anh ở đâu, về nhà dạy con học đi, mệt không dạy con được.
- Ừ, anh về ngay đây.
15 phút sau anh về đến nhà lên phòng cho con bé đi ngủ rồi dạy con lớn học. Lúc vào buồng thấy tờ đơn ly hôn tôi xé làm đôi để trên bàn anh đã ôm chầm lấy vợ: "Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được ở bên chăm sóc mẹ con em - những người mà cả đời này anh không thể rời xa được".
Theo Minh Minh/24h
Phút "bừng tỉnh" của người đàn bà đẹp có chồng công tác xa Thú thật, nếu không có cuộc điện thoại đó, có lẽ tôi đã có hành động sai lầm, mà cả đời có hối cải cũng không sửa được. Tôi và anh quen nhau trong một chuyến từ thiện ở Lào Cai. Ngày đó, tôi đang là sinh viên năm cuối, còn anh làm ở một công ty truyền hình và thường xuyên tham...