Lỗi tại em!
Người khác nhìn em với ánh mắt thương hại. Điều đó khiến em khó chịu, vì thứ em cần không phải là những lời thương xót họ nói ra vì khi quay bước đi có lẽ họ sẽ quên hết.
Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi. Bên tai bản nhạc “Kiss the rain” với tiếng piano réo rắt cứ đều đều vang lên, thấm vào tâm hồn. Lặng đi 1 chút, 1 chút thôi, rồi lúc tỉnh dậy ta lại lao vào cuộc sống bộn bề, tất bật thường ngày.
Đôi khi suy nghĩ mông lung, đôi khi lại quá thực tế, thực đến phũ phàng…
Nhưng khi quay trở về hiện tại, em vẫn nhận ra rằng em không yêu anh. Em biết, lỗi tại em, em sai ngay từ đầu… em đã sai khi quá vội vã đón nhận tình yêu từ nơi anh.
Có lẽ do quá khứ, do cuộc sống vốn thiếu thốn tình cảm từ nhỏ của em. Bố mẹ chia tay nhau từ lúc em còn học cấp 1, rồi mỗi người một nơi đi tìm cuộc sống riêng. Mỗi tháng họ gửi tiề.n về gọi là chăm lo cho em. Thời gian đấy đối với em quả thật mệt mỏi. Nhìn mọi người xung quanh hạnh phúc còn riêng mình thì cô độc, anh hiểu cảm giác đó không anh? Không hẳn là ghen tị, đơn giản chỉ cảm thấy buồn cho bản thân mình. Em đã học cách chấp nhận ngay từ lúc đấy, phải chấp nhận hoàn cảnh của mình thôi chứ biết làm sao! Cái cảm giác được bố mẹ ôm ẵm, bế bồng, hay gắp thức ăn cho… Nhưng nói thật là em quên từ lâu lắm rồi.
Ngày này qua tháng khác, em cứ sống vậy thôi, đối mặt với thực tại, rồi đêm về lại ôm gối khóc cho bản thân mình. Điều duy nhất khiến nước mắt ngừng rơi là vì lũ bạn ở trường chúng nó sẽ cười chê khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp. Lí do trẻ con quá phải không anh nhưng hữu ích lắm vì em coi đấy là 1 lí do chính đáng.
Video đang HOT
Em biết, lỗi tại em, em sai ngay từ đầu… (Ảnh minh họa)
Người khác nhìn em với ánh mắt thương hại. Điều đó khiến em khó chịu rất nhiều, vì thứ em cần không phải là những lời thương xót họ nói ra vì khi quay bước đi có lẽ họ sẽ quên hết. Phải chăng lúc đó họ đặt tay lên vai em rồi siết nhẹ, phải chăng có cái ôm hay đơn giản họ chìa bàn tay về phía em và nở 1 nụ cười. Nếu có như vậy thì cảm xúc của em đã không đóng kín như bây giờ.
Cảm xúc cứ thế dần đóng cửa. Em sống trong khoảng thời gian dài không bạn bè, không kiến thức, không gì cả… Buông xuôi.
Rồi bất chợt một ngày em đang trên đường trở về nhà thì trời đổ cơn mưa, rất to. Đường phố ban đêm đã thưa người giờ lại vắng hơn vì ai ai cũng nhanh chân tìm chỗ trú. Một ngày mệt mỏi vì mọi thứ bộn bề xung quanh, giờ thì em lại ướt hết, cảm thấy bất lực, em khóc òa lên. Bất ngờ khi tâm trạng rất thoải mái, cái cảm giác đó đến bây giờ em vẫn nhớ kĩ lắm, được khóc trước bao nhiêu người, khóc cho thật đã.
Trở về nhà khi cơn mưa đã tạnh, em ốm ròng 1 tuần. Khi khỏi hẳn thì cũng là lúc em nhận ra mình phải thay đổi, phải sống tốt hơn. Không thể mãi bị lụy và bi quan, không thể ôm mãi quá khứ. Đáp lại cố gắng của mình, mọi người cũng yêu quí em hơn, và cũng do đó em nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người hơn. Em càng cố gắng sống tốt hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lý lẽ nào cho tình yêu của em
Cuộc sống của em là cả một chuỗi ngày nhiều gian khó, cả về vật chất cũng như tinh thần. Em đang mang trong đầu một nỗi buồn quá sức chịu đựng của mình. Tình yêu, em luôn mong muốn có được một tình yêu trọn vẹn từ anh. Em tin tưởng anh là người đàn ông của đời mình. Em đã thiếu thốn quá nhiều thứ. Và anh đến, em cần anh.
Người ấy còn trẻ, rất trẻ. Em chắc chắn rằng, gia đình và cuộc sống cũng không sóng gió như em. Vậy mà bây giờ, cô ấy lại có cả anh. Còn em, tất cả lúc này chỉ là con số 0. Em chưa bao giờ có được điều gì một cách dễ dàng. Càng hy vọng, em lại càng bị thất vọng nhiều. Em không có lỗi, mà em phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau. Bây giờ, mỗi lần thức dậy là cả một cực hình. Em lại nhớ đến những gì đang tồn tại trong đời mình. Em sợ. Em khó chịu. Em không còn tinh thần cũng như năng lượng để hoạt động. Em chỉ muốn ngủ thôi, ngủ không mơ mộng gì hết để em quên. Một ngày gần đây, em sẽ mãi mãi không còn anh bên cạnh. Em chỉ có thể ngồi nhìn trong đa.u đớ.n và dằn vặt khi tình yêu của em đi qua tay người khác. Em không muốn là em nữa. Em không đủ dũng cảm để làm bất cứ chuyện gì. Còn mẹ, còn gia đình, còn bạn bè, còn những người yêu thương em...thế mà bây giờ, trong đầu em chỉ hiện lên hình ảnh của hai người: mẹ và anh. Có đáng để cho em phải hy sinh không? Cuộc sống tương lai sẽ như thế nào? Sao mờ mịt và buồn bã quá.
Đối với em bây giờ, em chỉ cần tình yêu. Có nó em sẽ vượt lên tất cả. Nhưng bây giờ anh của em lại ôm gọn người khác trong vòng tay. Em chẳng muốn hỏi tại sao, vì câu trả lời làm em đau lòng quá. Vì anh không yêu em. Nếu như yêu, anh sẽ vượt qua mọi điều để ở bên em. Cuối cùng, em phải học để chấp nhận rằng: sẽ đến ngày anh rời xa em. Em muốn anh nhìn em, ôm em lần cuối cùng, nhìn vào mắt em, không cần nói gì vì em sẽ cảm nhận được tất cả. Một lần thôi cho em cảm thấy thật yên bình khi ở bên anh! Dẫu biết rằng tình yêu không là thứ duy nhất, không có tình yêu của anh em vẫn có thể sống, nhưng em chỉ thấy cuộc đời quá buồn lúc này. Em day dứt, khổ sở mãi thôi, đến mức độ em không còn muốn sống, đơn giản chỉ vì em muốn chấm dứt hết lo toan, suy nghĩ, buồn bã của đời mình.
Em sợ ngày ấy sẽ đến. Em sợ khi phải nghĩ đến cảnh anh và vợ anh trong ngày cưới thế nào. Em luôn sợ phải đi đám cưới trong thời gian gần đây. Em rất rất buồn khi nhìn cảnh hạnh phúc của cặp vợ chồng lúc ấy. Hy vọng khi nói ra rồi thì em sẽ nguôi ngoai và có thể chấp nhận hết tất cả những gì sẽ xảy ra. Em không muốn và cũng không thể làm khó dễ anh, em im lặng và chịu đựng cho đến khi mọi chuyện qua đi. Điều duy nhất em muốn trong lúc này là quên được anh, ko muốn lưu hình ảnh của anh trong đầu em nữa.
Đó là cách tốt nhất và đẹp nhất cho cả anh và em. Em biết em phải làm gì, nhưng thời gian là bao lâu, và hậu quả của nó sẽ là gì. Em lẩn quẩn quá. Nhưng rồi sẽ qua, kéo dài mãi thì càng tệ hại cho em hơn. Phải chấm dứt thôi vì anh đã lựa chọn con đường này trước khi gặp em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái lý cho cuộc tình tội lỗi Men rượu làm má cô hồng rực lên, mắt thăm thẳm hơn, còn Hải chếch choáng say rượu và say cả tình trước vẻ đẹp của cô. Và không biết có phải tại cảm giác cô đơn trong đêm ở một nơi xa lạ, hay tại sự thiếu thốn một thời gian dài mà hai con người đức hạnh kia lao vào nhau...