Lời ru của chia
Sau ly hôn, những đứa trẻ đa phần theo mẹ, và số đông những ông bố thường có gia đình mới sau đó không lâu, có người lấy vợ gần như ngay lập tức. Có mới, liệu họ có
Hai người gặp nhau, yêu rồi cưới về ở cùng nhà, nắm tay nhau đi hết đoạn đường đời là điều mà cặp đôi nào cũng mong muốn và hy vọng. Nhưng đời đã sinh ra ấm áp đồng thời cũng sinh ra lạnh lẽo, có hạnh phúc lại có chia ly và bên cạnh những cuộc hôn nhân bền vững vẫn có những gia đình chia tay, ly hôn.
Ly hôn, có nghĩa những mảnh vỡ gia đình văng ra những phía khác nhau, hai người lớn đau đớn, những đứa trẻ thiếu thốn, hẫng hụt. Những đứa trẻ đa phần theo mẹ, và số đông những ông bố thường có gia đình mới sau đó không lâu, có người lấy vợ gần như ngay lập tức. Có mới, liệu họ có “nới” cũ?
Ảnh: Internet
Anh Danh có hai con trai. Vợ chồng ly tán do anh “cơi nới” bên ngoài, thái độ hung hăng và hành động ngược đời của cô bồ khiến vợ anh sợ con mình đụng dì ghẻ nên đòi nuôi hết. Ban đầu, trước mặt họ hàng hai bên, anh làm giấy cam kết mỗi tháng chu cấp cho hai con mười triệu đồng, một năm thêm hai chục triệu tiền sách vở áo quần tết nhất. Nhưng khi ra tòa, anh hạ mức chu cấp xuống theo mức tối thiểu là 3 triệu một người con, đã thế còn tháng có tháng không với lý do làm ăn khó khăn, tất nhiên là khoản sách vở áo quần kia cũng im tịt.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết một người đàn ông khi vứt bỏ gia đình theo phù phiếm thì gia đình chẳng còn chút giá trị nào, hai đứa con chẳng qua là hai con “tinh trùng thoát chết”, anh có thể có thêm vài đứa con nếu muốn. Chỉ tội chị vợ, quần quật kiếm tiền lo cho hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn giữa đất Sài gòn gạo châu củi quế. Mỗi lần nghe con hỏi sao lâu không thấy ba về thăm. Chị lại nuốt nước mắt mặn đắng, ứ nghẹn với câu trả lời không thoát ra khỏi miệng.
Anh Phát có một cậu con trai, anh vẫn chu cấp và thăm nom đều cho đến khi vợ cũ lấy chồng, sinh con. Anh không biết số tiền mình gửi con mình có được dùng hết không, hay mẹ nó lại tiêu dùng cho chồng mới và con mới? Anh chỉ là một anh công nhân quèn, kiếm tiền đâu dễ dàng gì. Thay vì nói chuyện trực tiếp, anh Phát tự giảm mức chu cấp với ý định sẽ cắt luôn vì chồng mới của vợ có điều kiện, “người ta làm công ty nước ngoài, có xe hơi thì để ý gì mấy triệu bạc của mình”. May cho anh, chưa kịp làm điều đó thì chồng mới của vợ cũ đã lên tiếng trước, anh thấy anh Phát khó khăn nên đề nghị được nuôi luôn cu Bin, tất nhiên là anh thẳng thừng… từ chối với lý do con anh anh nuôi, anh vẫn sẽ gửi tiền hàng tháng dù số tiền đó chỉ đủ cho con ăn sáng.
Video đang HOT
Anh Hưng bạn tôi lấy cô vợ ít hơn mười bốn tuổi, khi con gái được hai tuổi thì họ chia tay do cô vợ không chịu được ông chồng già nua cả ngày trầm ngâm. Từ khi lấy chồng, vợ anh ở nhà luôn nên không có nghề nghiệp gì. Anh thu xếp nơi ăn chốn ở cho vợ cũ, mở một cửa tiệm cho vợ và hàng tháng vẫn chu cấp cho cả hai mẹ con. Tuần một lần anh đưa cả hai mẹ con đi chơi đâu đó hoặc ăn uống. Bạn bè biết chuyện nói anh dại, anh cười hiền, dù gì cũng có một đoạn thời gian là chồng là vợ. Mình lo cho cô ấy, cô ấy lo cho con mình, đi đâu mà thiệt.
Nhưng khi vợ cũ lấy chồng, anh vẫn giữ nguyên chu cấp và lịch thăm con. Bạn bè chọc anh nuôi cả vợ chồng vợ cũ, anh cũng chỉ cười. Tiền quan trọng thật nhưng tình mất đi khó tìm lại lắm. Con anh và con của vợ cũ nay đều gọi anh là ba, anh đến, hai đứa trẻ đều đeo bám hồ hởi, khi cho con đi chơi, anh cho cả hai đứa trẻ đi và đối xử như nhau. Người ngoài nhìn vào không phân biệt được đâu là con anh, đâu con người khác và tỏ ý thán phục, anh vẫn cười hiền: “Công lớn nhờ vợ chồng cô ấy khéo dạy con”, nhưng bạn bè biết, công ấy có cả phần anh, là sự quan tâm của anh với đám trẻ. Ngay với chồng cũ của vợ, anh coi như bạn bè, thi thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm nhau.
Ảnh: Internet
Thiết nghĩ, ly hôn chẳng có gì nghiêm trọng, ly hôn không phải là chết, mà không chết thì còn rất nhiều cơ hội. Không hòa hợp thì chia tay, thời nay người ta đang cổ súy cho cách sống miễn mình thấy vui, thoải mái là được. Vâng, vui nhưng cũng nên nhìn quanh để thấy ai buồn, đừng vui một mình hóa ra ích kỷ. Gia đình ly tán, đáng thương nhất là những đứa trẻ, chúng có tội gì phải gánh chịu sai lầm của người lớn. Chúng đã thiếu tình thương còn thiếu cả điều kiện để sinh hoạt, học tập, mặc cảm với chúng bạn, thua thiệt trong cuộc sống.
Ly hôn là chuyện của người lớn, còn yêu hay hết tình là đối với người lớn, xin đừng lôi đám trẻ vào cuộc, người lớn có sức đề kháng tốt còn đớn đau làm vậy, nói gì những đứa trẻ non nớt dại khờ. Xin hãy làm tròn bổn phận và trách nhiệm của đấng sinh thành, không được đầy cũng ráng lưng lưng…
Theo Tinmoi24
Người thứ ba... khó nhằn
Trong tình yêu hôn nhân, thắng thua có nghĩa là lục đục, là buồn bực, nhẹ thì giận dỗi cãi cọ, nặng hơn có khi chia ly. Không ít đôi vì 'người thứ ba' này mà dẫn nhau ra tòa đường ai nấy bước.
Xin nói luôn, "người thứ ba" không phải là "nem", là "chả" hay bồ bịch vụng trộm bên ngoài. Người thứ ba này ở ngay trong nhà, được nể trọng vì vai vế không nhỏ và có thể là người có tiếng nói khá có trọng lượng, đủ làm hai thành viên chính trong tổ tấm khi liêu xiêu, khi nhức đầu và đôi khi còn muốn nổi xung thiên!
Chị Hà sắp sinh, bố mẹ ở xa không vào giúp được, nhà lại không có điều kiện thuê người làm, may sao có cô em con dì từ quê vào học nghề, mẹ chị nói cho cái Ngoan đến ở nhờ mấy tháng, sẵn nó đỡ đần việc nhà. Cái Ngoan cũng là đứa tháo vát, nhanh nhẹn.
Phải nói, Ngoan nhanh nhẹn thật, nhưng là nhanh... nhảu đoảng. Chị bụng to vượt mặt, nhờ Ngoan quét hộ cái nhà thì cô một nhát đến tai hai nhát đến gáy, rác trong nhà hất ra sân chứ không hốt, lau nhà thì để cây lau nhà ướt sũng lướt quăng quýt làm chị không dám bước xuống đất vì sợ trượt ngã. Nấu cơm thì Ngoan chỉ nhặt hộ mớ rau, nói nấu không quen, sợ chị không ăn được. Nhà nhỏ không chia phòng, buổi tối Ngoan phải trải nệm xuống ngủ dưới sàn, Ngoan cứ vô tư mở tivi xem đến tận khuya, dù Ngoan đã hạ âm thanh đủ nghe nhưng trong căn nhà nhỏ vẫn là ồn ào và ánh sáng tivi khiến chị không sao ngủ được.
Không dám nói thẳng, chị Hà gọi điện cho mẹ, không biết mẹ chị nói gì với mẹ Ngoan mà buổi tối lúc ăn cơm Ngoan huỵch toẹt luôn: "Em chỉ có thế thôi, anh chị không muốn cho em ở nhờ thì cứ nói thẳng, vòng vo rào đón làm gì!" Chị Hà không biết nói sao, đành nói khó với dì để Ngoan chuyển đi. Sau chuyện này, chồng chị càu nhàu vợ: "Đã biết nhà nhỏ còn dẫn người về ở, ra vào phải khép nép, muốn đi ngủ sớm một tí cũng không dám!", chị chợt tỉnh, quả thật thời gian Ngoan ở trong nhà, anh đi làm về không dám thay cái quần ngắn cho thoải mái, mỗi tối phải đợi Ngoan trải nệm mới dám lên giường...
"Người thứ ba" trong nhà chị Thanh là cô em út của chồng, là bà cô chính hiệu. Ngay hôm đầu đến nhà, Thúy, tên cô em út, đã sáng mắt khi thấy tủ quần áo của chị dâu, mồm hỏi tay làm, Thúy lôi một đống áo váy của chị về phòng thử, tự chụp hình rồi quăng lên face "khoe hàng". Chồng chị an ủi, em nó mới ở quê vào còn bỡ ngỡ, nó tò mò chút rồi trả ấy mà. Chị im lặng, nghĩ chuyện sẽ không đơn giản thế. Y như rằng, khi trả đồ cho chị dâu, Thúy đã giữ lại một số đồ cô thấy mình mặc vừa, mặc đẹp, không chỉ quần áo mà son phấn Thúy cũng không từ. Nhìn đám đồ cô em chồng trả, chị Thanh thấy ghê ghê, từ bé chị có mặc đồ chung với ai bao giờ.
Chị dành cả buổi chiều đi sắm lại mấy bộ khác, và chúng cũng chịu chung số phận khi Thúy nhìn thấy dù chị đã cố ý khóa cửa phòng. Đồ mặc phải giặt, giặt thì phơi trên lầu, Thúy thấy, kéo vào phòng mình. Chuyện thành cãi vã khi sáng dậy chị Thanh tìm không thấy cái váy mới mua mà sáng nay chị có cuộc hẹn quan trọng. Chị đập cửa phòng em chồng và nhận được câu nói như tát nước vào mặt: "Có cái váy rách mà chị làm lớn chuyện, chị mua bằng tiền của anh tôi đấy!". Chị sững sờ nhìn anh, anh cũng chưng hửng. Lời này, là ai nói để cô em chồng nghe được và lặp lại, hay Thúy tự nghĩ?
Chồng chị nuôi nấng cưu mang em gái thay bố mẹ, chị không ý kiến, nhưng tự tiện lục lọi sử dụng đồ của chị mà không thèm hỏi thì chị không thể nhịn. Chưa nói lương chị dư sức để sắm sửa cho bản thân, mà chị dùng tiền của anh thì có gì sai, anh chị là vợ chồng kia mà, chị có đáng bị mạt sát vậy không?
Chị Trang thì "chua" hơn khi "người thứ ba" là người chị không thể đụng tới, ngay từ đầu chồng chị đã dặn không được cãi mẹ, mẹ đã một mình nuôi anh khôn lớn nên anh luôn muốn mẹ được thoải mái nhất, để mẹ khỏi có tâm lý ở nhờ con dâu. Chị Trang cười nói mẹ anh cũng là mẹ em mà. Nhưng chị đã lầm, chị coi bà là mẹ nhưng bà coi chị là gì chị cũng không biết.
Mua được mớ cá vụn về nấu canh dưa cải, chị đã cẩn thận nấu thêm nồi canh cho mẹ, nhưng bà cấm không cho anh ăn dù trước đó anh rất thích món này, bà sợ anh bị... hóc xương. Anh nói anh thích ăn thì bà bảo chị phải... gỡ xương ra. Cá vụn bằng đầu đũa, lại nấu dưa cải mềm nhừ thì gỡ xương làm sao?
Quần áo của anh chị, chị thường ủi vào sáng sớm, mẹ chồng thấy cũng không vui, nói chủ nhật làm gì mà không ủi luôn cả thể, ngày nào cũng cắm bàn ủi thì điện đâu chịu thấu? Chị nhún nhường, do chủ nhật con có công chuyện không ở nhà, bà lập tức nguýt dài. Đi làm cả tuần, chủ nhật công chuyện gì mà phải đi? Chị nén giọng, vì cả tuần bận nên chủ nhật mới rảnh để đi, con biết ngày nào cũng ủi rất tốn điện nhưng biết làm sao, con sẽ tranh thủ ủi luôn một lúc cho đỡ tốn. Tưởng nhún đến thế bà sẽ bỏ qua, ai ngờ bà cứ chắp tay sau mông càm ràm, nào là chuyện đơn giản thế cũng không biết mà tính toán, đã biết tốn điện rồi còn không chịu thu xếp, tiền có phải lá tre đâu mà thoải mái vung vãi.
Chị Trang dằn cái bản ủi, vội vào nhà tắm hạ hỏa, mỗi ngày một trận vậy chắc chị điên sớm. Chuyện lớn chuyện nhỏ cũng bị mẹ chồng để mắt đến, sếp chị đi công tác, mua tặng mỗi người một món quà, chị được đôi giày. Vừa cất vào tủ chị đã bị hai bóng đèn sáng cả ngàn oát soi đến từ phía sau: "Giày đâu phải như áo, có thế mặc liền hai ba cái. Giày chỉ cần một hai đôi là đủ, làm gì cần đến cả chục đôi. Tất cả còn mới nguyên đã vội đi mua đôi mới!"
Chị Trang cười buồn lúc nằm dài ở nhà tôi. Chị không chịu nổi cảnh sống trong giám sát, chị có cảm giác mình không phải đang sống trong nhà mình mà đang ăn nhờ ở đậu, chị không phải là người phụ nữ có công ăn việc làm, thu nhập dư sức nuôi sống mình mà là người giúp việc luôn bị chủ xe ne xét nét. Lúc chiều, chị vội chạy vào phòng gọi điện cho anh về "hầu" mẹ, chị không chịu hơn được. Chị xách giỏ đến nhà tôi ở, nói kệ "mẹ con nhà ấy" thu xếp cho nhau.
Bạn bè tôi, cũng có những người có mẹ chồng tâm lý, con trai cưới xong là "đuổi" vợ chồng trẻ ra ở riêng cho tự do, tuần một lần về thăm nhà là được. Cũng có những cô em chồng quý chị dâu như chị ruột, không nề hà. Nhưng có thương, có yêu, họ hiểu nên thương yêu theo cách nào, không thể nhảy xổ vào mối quan hệ của hai người mà can thiệp, lên lớp hay dạy đời. Hai, là con số đẹp nếu nói đến sự đối đầu, và càng đẹp hơn khi thành một đôi, nhưng chỉ thêm một, người thêm này nếu không biết giữ ở thế trung lập, sự cân bằng rất nhanh sẽ bị phá vỡ. Lực lượng của hai bên sẽ chênh lệch, và không nói cũng biết sẽ là ai thắng ai thua.
Nhưng trong tình yêu, hôn nhân, thắng thua có nghĩa là lục đục, là buồn bực, là ức chế, nhẹ thì giận dỗi cãi cọ, nặng hơn có khi là chia ly, không ít đôi vì "người thứ ba" này mà dẫn nhau ra tòa đường ai nấy bước.
Theo Tinmoi24
Nếu đàn ông không cần mình, đàn bà hãy là người rời đi trước! Dựa núi núi sẽ ngả, dựa người người cũng đi, thế nên đàn bà hãy dựa vào chính bản thân mình. Nếu người đàn ông đã tỏ ý không cần, hà cớ gì đàn bà không chủ động rời đi trước? Trăm lần nhắc đàn bà nên lý trí khi yêu, thì cả trăm lần đàn bà đều đặt tình cảm là thứ...