Lối rẽ cho nhau
Chấm hết thật rồi phải thế không anh, ông xã. Suốt từng ấy tháng năm, tôi không hề một lần hé môi gọi anh bằng cái danh từ ấy, đây sẽ là lần duy nhất tôi viết cho anh lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng.
Tôi gọi anh cái danh từ thương yêu mà đáng lí ra nó phải được cất lên mỗi ngày, trong suốt gần 9 năm qua. Ông xã !
Đến bao giờ thì anh mới có thể biết và hiểu cho cái người đã cùng anh chung một má i nhà, với bao tháng năm dài dẳng ấy…có lẽ là sẽ chẳng bao giờ….anh không thể đọc,xem và hiểu được ngôn ngữ của vợ mình,và cũng chính vì điều đó mà tôi hiểu được rằng có nói,có viết bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ là….nói với chính tôi và khóc cho chính mình…anh mãi mãi sẽ không bao giờ biết,không bao giờ nghe được đừng nói chi thấu hiểu…anh mãi mãi xa xôi và lạnh lẽo…..
Trái tim tôi như vỡ tan thành muôn mảnh, không biết rồi đến bao giờ tôi mới có thể lượm nhặt lại cho mình những vẹn nguyên trong đổ nát hôm nay.
Cầm trên tay quyết định ly hôn, khi cánh cửa toà án đã nằm lại phía sau lưng, không biết trong anh là những cảm nghĩ gì nhưng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, chân tôi gần như không còn đứng vững nữa, mọi thứ tối sầm lại trước mắt mình, đầu óc tôi trống không thậm chí đến một giọt nước mắt tôi cũng không khóc nổi.
Hết thật rồi những cố gắng những đợi mong anh có bao giờ tự hỏi vì đâu ra nông nổi hôm nay anh cứ trách, cứ hờn, cứ giận nhưng sao anh không hiểu được rằng chính những vô tình đến vô tâm của anh, đã đẩy mình xa nhau mãi mãi, tôi đến bên anh với những yêu thương chân thành và cả những ước mơ nồng nàn của tuổi xuân vậy mà anh vẫn hờ hững vẫn vô tâm. Anh khiến tôi lạc lối với trong chính những thương yêu đong đầy vẹn nguyên ấy
Sao với từng ấy tháng năm anh không 1 lần khoảnh đầu nhìn lại , để thấy rằng tôi tồn tại bên anh? để biết rằng tôi đang cố nâng niu và gìn giữ….anh có biết tôi đã chờ đợi và mong mõi gì ở anh không? sao anh cứ vô tình bước qua với thời gian không dừng lại….và rồi tình yêu đó cũng theo năm tháng hững hờ chết lặng trong tôi…Có muộn lắm không anh khi nuối tiếc ăn năn,anh lấy đi trong tôi tất cả những gì còn xót lại,cay đắng dẫu nhiều nhưng tôi vẫn cam tâm,tôi không muốn mình suốt đời chỉ là cái bóng lẽ loi đi cạnh cuộc đời anh….tôi muốn được là chính tôi tồn tại trong chính mình…
Chia tay nhé, hôn nhân của tôi, người đàn ông đã của 1 phần 3 đoạn đời nhiều nước mắt, tôi sẽ khóc cho mình và cũng 1 lần cuối khóc cho anh,hãy vui nhen anh với những gì ta đã có,dù đã chia ly nhưng tôi vẫn muốn có với anh 1 tình bạn chân thành nhất…anh vẫn luôn là nổi bận lòng của tôi, dẫu tình yêu đã chết…nhưng chúng ta vẫn còn có với nhau 1 cuộc đời cần được nuôi dưỡng và trưởng thành,có phải thế không anh? hãy mỉm cười với tôi và cả với Con mình nữa nhen anh…đây là hy vọng sau cùng mà tôi mong anh có thể cùng tôi thực hiện, khó khăn sẽ còn rất nhiều trên trách nhiệm của nhau….ngã rẽ đã phân đôi nhưng mong anh có thể cùng tôi có chung cái nhìn về phía con trai mình…. được không anh ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trách sao chúng ta ở quá xa nhau
Chẳng biết bắt đầu như thế nào, như tình yêu, chẳng biết khi nào nó đến và lúc nào nó đi. Có lẽ bài viết của anh sẽ chẳng bao giờ được đăng để em có thể đọc được những dòng suy nghĩ này.
Nhưng biết thế nào được, chúng ta không thể đến bên nhau thì có lẽ việc em biết anh suy nghĩ ra sao và em nghĩ về anh thế nào sẽ không còn quan trọng nữa, nhất là trong lúc này, phải không em? Còn một tháng, chỉ một tháng nữa em sẽ lên xe hoa cùng với người con trai em chọn mà người ấy không phải là anh. Tên Ngốc anh vì quá ngốc nên đã dành cho em một tình cảm thật trọn vẹn, để rồi thật đau xót và quằn quại tiễn em đi, có lẽ trên đời này không gì đau đớn bằng việc tiễn người mình yêu đến với một người khác. Anh đã cố gắng mỉm cười, có tỏ ra mình cứng rắn để nói lời chúc em hạnh phúc, có lẽ em hiểu trong thâm tâm không bao giờ muốn nói ra những lời đó. Mỗi một lời chúc thốt ra như ngàn mũi kim đâm vào tim anh, buốt đau khôn cùng em ạh !
Một năm qua, tính từ ngày quen nhau, chúng mình chưa hề gặp nhau, nhưng có lẽ 365 ngày ấy là chuỗi ngày đẹp nhất với anh, và với em nữa, ngày nào chúng ta cũng có một câu chuyện để nói. Những buồn vui, lo toan của cuộc sống chúng mình đã chia sẻ cùng nhau biết bao nhiêu chuyện trên đời, có cả những chuyện không đầu không đuôi và không kết thúc. Anh đã từng mường tượng rằng tình yêu của chúng ta cũng như những câu chuyện không hồi kết đó. Nhưng thật không ngờ người viết dấu chấm hết cho câu chuyện đó lại chính là em ! Trách em, oán hận em ư. Anh làm được và có lẽ anh oán trách em nhiều lắm. Em đã không dám sống thật với lòng mình, em chấp nhận chọn cho mình một con đường bằng phẳng hơn để bước đi, còn anh, một con đường đầy chông gai và mạo hiểm em đã không chọn. Em cũng không dám một lần thừa nhận với anh rằng em yêu anh dù anh biết đó là sự thật. Tại sao em không một lần nói chuyện thật nghiêm túc với anh về những chuyện sẽ xảy ra với em, để anh mãi thêu dệt giấc mơ hạnh phúc để rồi đến một ngày em đánh thức anh tỉnh dậy với một gáo nước lạnh toát, anh tỉnh dậy trong cơn thèm ngủ với những mơ hồ và truy vấn mình, bao nhiêu câu hỏi được đặt ra nhưng người trả lời lại chính là anh, em chưa bao giờ dám trả lời những câu hỏi đó.
Có lẽ cho đến ngày em bước đi anh vẫn còn hỏi rằng "Tại sao?" mà không có câu trả lời phải không em ?! Nhưng trách em thì được gì đây, mọi chuyện vẫn xảy ra như triết học nói em nhỉ ! " mọi sự vật , hiện tượng luôn luôn biến đổi ." Và tình yêu cũng thế, nó cũng sẽ vận động theo đúng quy luật của tự nhiên, có thể vận động theo hướng tích cực là nó sẽ ngày càng lớn dần lên, hoặc ngược lại, nó sẽ sớm tàn lụi và đi vào ngõ cụt nếu không có những yếu tố đảm bảo cho nó ! Thật đau đớn là tình yêu của chúng ta lại rơi vào vế thứ 2. Anh yêu em nhưng chẳng có một điều kiện nào để có thể duy trì cho mình tình yêu đó, anh như một nghệ sĩ, chỉ biết vẽ cho mình một bức tranh thật đẹp mà không hiểu rằng mình vẽ đẹp nhưng chẳng có người ngắm nhìn, chỉ có một mình ngắm, tự khen nó đẹp rồi cũng đến một ngày anh cất nó vào một góc nào đó, để khi buồn anh lấy ra nhìn ngắm lại nó và hồi tưởng lại những ký ức đã qua trong tiếc nuối và dằn vặt . Hà Nội thật đẹp em nhỉ?
Từ ngày quen em, theo sự lớn dần của tình cảm anh dành cho em, anh đã yêu Hà Nội lúc nào chẳng biết. Một người ở Dalat, xứ sở sương mù và lãng mạng lại có thể dành cho Hà Nội một tình yêu tha thiết đến như vậy dù rằng anh mới ra ngoài ấy có 2 lần. Hà Nội thật ấn tượng với những mái nhà cổ kính, rêu phong, những con đường mát rượi với những hàng cây hai bên đường và con đường Thanh Niên đi dọc theo Hồ Tây trầm mặc. Anh ước gì được một lần nắm bàn tay em và hai đứa mình đi bộ hết con đường Thanh Niên đó, khi mệt mình ngồi trên ghế đá và phóng tầm mắt ra xa để cảm nhận sự vận động của cuộc sống. Và anh càng yêu Hà Nội hơn bởi nơi ấy có em, người mà anh dành trọn tất cả tình cảm, trong mắt anh, Hà Nội mãi mãi đẹp và cổ kính, như chính con người em. Có lẽ anh sẽ không còn yêu em cho đến khi Hà Nội không còn đẹp trong mắt anh nữa , nhưng anh biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra em nhỉ ! Em đi rồi, để lại trong anh bao câu hỏi không lời đáp. Nhưng có lẽ anh vẫn là người hạnh phúc nhất, vì anh được là người đầu tiên em yêu, người đầu tiên em rung động, với anh chỉ cần như thế đã là quá đủ. Cuộc sống đã không cho chúng ta đến được với nhau, và anh đành làm người nghệ sĩ đem tác phẩm tâm đắc nhất của mình cất vào một nơi thật kín đáo, sẽ chăm sóc và trau chuốt nó thật cẩn thận để nó không bị phai nhạt bởi thời gian. Em đã chọn được cho mình một người đàn ông tốt, có thể chia sẻ với em mọi chuyện lúc em cần đến họ, không như anh, những việc ấy mãi mãi anh không bao giờ làm được bởi anh ở quá xa. Khoảng cách 1.800km chỉ có cách anh có phép "dịch chuyển tức thời" mới có thể làm được điều ấy.
Chúc em có một cuộc sống tương lai thật yên bình. Và hãy nhớ, trong cuộc đời này, lúc nào cũng có một người luôn dõi theo em, sẽ vui khi em cười và sẽ đau đớn khi em khóc, vì người ấy yêu em và luôn mong em hạnh phúc, "hãy hạnh phúc trọn vẹn" em nhé !
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt Mor nhé Mor ah, ai đó đã nói rằng " Đôi lúc nhớ chỉ là quên một nửa, còn lãng quên là nhớ đến tận cùng, đôi lúc khóc chỉ là buồn một nửa, còn nụ cười là tê tái buồn thương". Em đã sống trong tâm trạng đó 3 tháng, đau khổ, dằn vặt và cảm thấy mình không thể trụ nổi nữa nhưng...