Lời nói muộn màng
Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao……Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ….
- Chán thật đấy – Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui…
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao….Việt đáp lại chán nản.
Cả hai im lặng một lúc lâu.
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! – Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày…anh nghĩ sao??
- …..Được thôi….dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
Hãy nói lời yêu thương khi còn có thể, đừng để mọi thứ là quá muộn… (Ảnh minh họa)
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta…Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu…
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Video đang HOT
Linh và Việt đi xem phim….buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. Vì cả hai vẫn còn ngại….Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bângquơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau…Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh…..
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạnc ủa Linh không khỏi ngạc nhiên….mọi chuyện đến quá nhanh…lần đầu tiên họ ôm nhau.
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn…Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao….Một ngôi sao băng bay qua…Linh ước….
Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên…..lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác”may mắn” nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm…Linh rủ Việt vào xem thử…Bà ta nói với cả hai: “các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có”….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà.
Ngày thứ 84, cả hai đi biển….họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn cómột ngày đơn giản….Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao….Lúc đó đã là hơn 12h đêm
1h23
- Em khát quá – Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về………Một ai đó chạy đến chỗ Linh:
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em.
Anh muốn là bạn trai của em mãi mãi (Ảnh minh họa)
Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương…Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng….Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt………Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ.
1h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản….Linh bóc bức thư ra và đọc
Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều…anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!
11h58
Việt à…- Linh bật khóc -….Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết100 ngày đã trôi qua, nhưng…nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh…hãy quay về với em đi…Em yêu anh…
Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!
Theo Eva
Cưa đổ gái chỉ tốn 23 nghìn
Chỉ với 23 nghìn mà chàng trai nhút nhát như anh tán đổ cô gái sắc sảo là tôi.
Tôi quen anh trên mạng, chủ yếu để nói chuyện cho vui. Lần đầu chat với anh, chẳng có gì đặc biệt. Chiều chủ nhật buồn, để kết thúc buổi nói chuyện nhạt nhẽo, tôi bảo "Thôi em phải out đây, có việc". Anh bảo: "Ừ, giờ anh cũng xuống phụ mẹ nấu cơm". Tôi chuyển sang chế độ ẩn nick (invisible), thầm nghĩ: "Cái anh chàng này chắc ngoan lắm đây, chiều chủ nhật mà ở nhà phụ mẹ nấu cơm, chuyện hiếm của trai thành phố".
Một hôm, có việc rắc rối trong công việc, rất bực bội, căng thẳng, tôi bấm số gọi anh: "Tối gặp cafe anh nhé", cốt để nói chuyện trên trời dưới đất mà... xả stress. Tôi hẹn anh 19h30 ở quán cafe gần nhà vì tôi là chúa lười đi xa. 20h hơn, tôi vẫn ở nhà. Anh gọi: "Em còn chưa đến nữa hả, anh đang ở quán cafe Hoa Sứ nè". Tôi ỡm ờ: "Ừ, em đang đến". Thực ra tôi đã quên bẵng việc hẹn gặp anh sau một lúc nằm nghe nhạc. Tôi tặc lưỡi, anh đã đến nơi rồi, thôi kệ, tới gặp xem sao.
Anh mặc áo sơ mi, đóng thùng, mang giày đàng hoàng. Gặp tôi, anh cười, nụ cười rất hiền. Buổi nói chuyện chóng vánh. Tôi 3, 4 lần muốn nhỏm lên đi về. Anh 4, 5 lượt níu kéo: "Ngồi nói chuyện với anh tí nữa". Vừa về đến nhà, anh nhắn: "Gặp anh, em có cảm nghĩ gì không?". Tôi thẳng thắn: "Không, chẳng có một chút gì hết, bình thường". Anh bảo: "Vậy à, vậy chúc em ngủ ngon".
Những cuộc hẹn hò của chúng tôi chỉ tốn ...23 nghìn (Ảnh minh họa)
Mấy hôm sau, anh hay hẹn tôi lên chat. Tôi cũng đồng ý cho có lệ. Thực ra, hình như với cái tuổi của mình, tôi đã chán việc tua đi tua lại cái điệp khúc "làm quen, mến mến, thích thích, hẹn hò, yêu đương, giận hờn, thử thách... rồi mới tính đến việc cưới xin". Tôi bảo anh: "Tới tuổi này rồi, em ngán cảnh tua đi tua lại cái điệp khúc ấy, giờ quen thấy hợp thì cưới, khỏi tốn thời gian". Anh bảo "Ừ".
Thỉnh thoảng anh vẫn hẹn tôi uống cafe nhưng mãi tôi vẫn chưa thấy mình có chút tình cảm gì với anh. Cho đến một ngày, anh nhắn: "Em, anh xin phép em cho anh được hẹn hò với em nhé". Tôi bật cười ha ha khi nhận được tin nhắn đó. Tôi trả lời "Okie, đồng ý thôi nhưng nói trước là em già rồi nên khó tính lắm đấy".
Lần đi chơi tiếp theo, trước khi đến đón tôi, anh nhắn: "Em, anh xin phép được mặc quần short nhé vì thấy trời sắp mưa rồi". Lần này, tôi không những cười to mà còn mang tin nhắn cho hai chị cùng phòng đọc. Cả ba được một trận cười vỡ bụng. Chưa bao giờ tôi nhận được một lời xin phép ngộ nghĩnh như vậy. Hôm đó, đi uống cafe với anh, lần đầu tiên tôi thấy vui. Tôi bắt đầu mến anh.
Một bữa, tôi ngồi sau xe anh, anh quay lại bảo: "Em, anh xin phép được... nắm tay em nhé". Lúc đó, tôi không trả lời, anh kéo tay tôi ôm vòng eo của anh. Tôi đồng ý làm bạn gái anh là thế. Rất đơn giản, nhẹ nhàng, pha một chút hài hước. Anh hơn tôi 4 tuổi nhưng tính tình đôi lúc còn trẻ con. Nhiều khi còn phải đợi tôi nhắc: "Anh cần quan tâm em hơn nữa". Lý do dễ hiểu là từ trước đến giờ anh rất "nhát gái", chưa từng quen ai. Suốt thời gian quen nhau, anh có bất kỳ hành động gì hoặc muốn làm gì đều phải "xin phép". Dần dần, tôi thấy mình hình như... yêu.
Những cuộc hẹn hò "rẻ tiền" đã khiến anh chinh phục được tôi (Ảnh minh họa)
Quen anh được hai tháng, tôi bảo: "Anh có tính đến chuyện cưới xin với em không? Nếu quen để mà quen thì thôi, chấm dứt, đừng làm mất thời gian cả hai vì ai cũng đã lớn". Anh trả lời: "Bộ nhìn mặt anh giống đang quen giỡn chơi lắm sao?". Tôi tiếp tục: "Nếu có ý định đi tới, cả hai phải sống đúng với bản chất của mình. Em biết, không ai hoàn hảo cả. Đừng để lúc yêu thấy tình yêu toàn màu hồng, cố che đậy cái dở, cái xấu của nhau để rồi sau này thất vọng. Hãy sống đúng với bản chất của mình để xem người kia có chấp nhận được những điểm xấu của người còn lại hay không?". Anh đồng ý.
Những lần hẹn hò với anh, đa số ra ngồi công viên, đi dạo bộ và xem người ta khiêu vũ. Tình phí mấy tháng anh quen tôi chỉ là 20.000 đồng cho 2 chai nước giải khát và 3.000 đồng cho việc gửi xe. Vậy nhưng tôi thấy bình yên, thấy vui và thấy an tâm khi ở gần anh.
Một ngày, anh nhìn vào mắt tôi bảo: "Em, anh xin phép...". Nói đến đó, tự nhiên anh đỏ mặt, lúng túng. Tôi hiểu và kịp lấy tay ngăn anh: "Việc này không phải xin phép, mà anh phải hỏi là &'Em có đồng ý... không', lúc này không xin phép nữa nhé". Anh phì cười. Đó là lời cầu hôn anh dành cho tôi sau 6 tháng quen nhau.
Đám cưới chúng tôi diễn ra đơn giản, có bạn bè hai bên đến chung vui. Bạn bè tôi không ngờ một cô gái sắc sảo, cá tính như tôi lại đồng ý lấy một anh chàng hiền và nhát đến mức như vậy. Mọi người thường trêu chọc: "Không biết ông Lộc (tên của anh) nói cái chi mà mày đồng ý nhanh vậy". Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và cười.
Theo Eva
Có thể cho anh ôm em một lần được không? Cô không yêu anh, vì anh không phải chàng hoàng tử trong giấc mơ cô từng mơ. Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô. Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở...