Lời nói cay nghiệt của bố chồng trí thức khiến con dâu bàng hoàng
Từng lời của bố chồng khiến chị đau nhói. Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ đến, điều chị không mong muốn cũng đã xảy ra.
Hồi ấy chị lấy anh phần vì yêu thì ít nhưng phần vì vụ lợi thì nhiều. Bởi chị biết gia đình anh bề thế tri thức, quen biết rộng trong khi chị chỉ là cô sinh viên mới ra trường chưa kiếm được việc làm như ý. Và nghiễm nhiên khi chị thành con dâu trong nhà thì gia đình anh cũng cố gắng lo liệu chuyện việc làm cho chị. Trong khi bố chồng chị là cán bộ cấp cao của phòng giáo dục thì việc sắp đặt cho chị một chân dạy ở trường tiểu học gần nhà chẳng có gì là khó cả.
Từ ngày về nhà chồng chị thấy đời phơi phới hơn hẳn. So với chúng bạn chị thuộc tuýp người may mắn, ở cái thời buổi khó khăn này chị vừa ra trường đã có chồng, có công việc ổn định là điều đáng để chị tự hào. Nhưng đời chẳng vui như chị nghĩ khi hạnh phúc chẳng viên mãn tròn đầy mà cứ vơi đi theo ngày tháng. Hai năm đầu sau hôn nhân chị vẫn chưa thể sinh cho anh một đứa con, bố mẹ chồng chị bắt đầu cuống quýt thúc giục mua đủ thuốc này thuốc nọ. Rồi que thử hiện lên hai vạch xua tan bầu không khí nóng như lửa đốt của gia đình chị, 9 tháng 10 ngày sau chị sinh một cô công chúa, gia đình chồng tuy không thích cháu gái nhưng lúc này với họ có cháu đã là vui rồi. Chưa được bao lâu sau chị lại tiếp tục mang thai, lần này lại là thai đôi, hai cô công chúa bé bỏng nữa là tiếp tục chào đời. Sầu muộn bắt đầu ập xuống với chị từ ấy, khi một nách ba con, chồng hờ hững, bố mẹ chồng vô tâm.
Họ bắt đầu soi mói chị bằng những câu đại khái như: “Con dâu nhà nọ nhà kia thật khéo đẻ, đứa đầu con trai, đứa thứ hai con gái”, “Nhìn tướng không đến nỗi mà sao lại không biết đẻ cơ chứ”…Chị hiểu những gì họ đang nói, họ trách chị không thể nào sinh cho họ một đứa cháu trai. Nhưng lỗi nào đâu do chị, con cái là của trời cho chị cũng muốn nhưng nào có được. Tại sao họ không hiểu và thông cảm cho chị? Dần dần gia đình chồng xa lánh, hắt hủi chị họ phó mặc việc chăm bẵm ba đứa con thơ cho chị mà chẳng hề phụ giúp, ánh mắt họ nhìn chị hằn hiện thái độ khinh khi.
Ảnh minh họa
Hôm rồi nhà chồng chị có về quê ăn giỗ, chị bận con mọn nên chẳng đi theo. Chị cũng không biết khi về quê người ta nói những gì mà khi trở lại thành phố bố chồng chị hậm hực với chị ông thẳng tưng xả vào mặt chị: “Cô làm tôi mất mặt quá! Tại cô không biết đẻ, mãi mà chẳng sinh cho tôi được một đứa cháu trai khiến tôi về quê người ta xì xầm nói này nói nọ. Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất giờ mà không có cháu trai nỗi dõi là coi như mất nòi cô hiểu không?”.
Video đang HOT
Chị cúi gầm mặt xuống không nói gì. Được thể bố chồng tiếp lời: “Giờ tôi cho cô hai lựa chọn: Một là, cô phải li dị với chồng để nó lấy vợ mới sinh cho tôi một đứa cháu trai. Hai là, nếu không li dị thì cô phải chấp nhận chung chồng và có trách nhiệm đi lấy vợ cho chồng cô. Thế nào cô chọn đi?”. Từng lời của bố chồng chị như những vết dao khứa vào tâm can khiến chị đau nhói. Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ đến, điều chị không mong muốn cũng đã xảy ra. Thôi thì “lành làm gáo, vỡ làm môi”, sức chịu đựng của chị cũng có giới hạn. Nghe đến đây thì chị chẳng thể nhịn nổi nữa, bao nhiêu uất ức tủi nhục bấy lâu nay bùng cháy: “Con nhịn thế đã đủ lắm rồi, bố quá đáng lắm, con nào chẳng phải là con sao bố cứ phân biệt như thế? Ý bố đã thế con cũng chẳng níu kéo làm gì!”.
Chị cũng không ngờ một người tri thức như bố chồng chị lại có những suy nghĩ cổ hủ lạc hậu và phân biệt đối xử như thế. Những lời nói ấy khiến chị không thể tôn trọng và sống chung với nhà chồng gia trưởng ích kỉ hẹp hòi này nữa. Với lại người chồng nhu nhược không có chính kiến lúc nào cũng răm rắp nghe lời bố mẹ như chồng chị không thể là chỗ dựa cho mẹ con chị được. Có chăng ra đi là giải pháp tốt nhất cho chị lúc này?
Theo Afamily
Tình một đêm và nỗi ám ảnh
Chỉ là tình một đêm chẳng hề để lại ấn tượng gì nhưng khi gặp lại, cô lại bị ám ảnh bởi một đêm đầy nhiệt huyết ấy.
Tận mắt thấy người yêu và bạn thân ôm ấp đi trên con phố quen thuộc, Nhàn bàng hoàng, chẳng thể tin vào mắt mình. Cô không ngờ mình lại bị lừa dối suốt thời gian qua mà không hề hay biết.
Nhàn lảo đảo bước vào một quán rượu nhỏ cô chưa bao giờ tới, nhưng hôm nay cô quá buồn, cô chẳng còn gì quý giá trong cuộc đời này cả. Cô mồ côi cha mẹ, những tưởng Đức sẽ là người yêu thương trân trọng cô nhất nhưng rồi lại nhận được quả đắng thế này đây. Đúng là trên đời không tin tưởng được bất cứ một ai.
Khi đang tu ừng ực chai bia thì một bàn tay đàn ông nắm chiếc chai hạ xuống: "Thất tình à, uống gì lắm thế?". Cô ngoảnh sang thấy lờ mờ một khuôn mặt đẹp trai: "Tình là cái quái gì mà thất". Thế rồi họ nói chuyện, uống bia. Đến tận 12 giờ, khi quán đã về hết khách, cô và người đàn ông lạ mặt mới dìu nhau ra khỏi quán. Họ bước vào một khách sạn rồi lăn vào nhau. Sáng ra, khi nhìn người bên cạnh mình Nhàn mới hốt hoảng nhớ lại chuyện đêm qua. Cô mặc quần áo chạy khỏi căn phòng đó.
Ảnh minh họa
Nhàn lao vào công việc để quên đi mối tình bội bạc. Cô yêu và lấy một người đàn ông khác là chồng bây giờ. Chính anh là người đã giúp cô bước qua quãng thời gian thất tình và đem lại hơi thở cuộc sống. Cô theo chồng đến thành phố mới, nơi có biển xanh cát trắng và khí hậu êm đềm. Năm năm trôi qua, Nhàn chẳng còn nhớ đến ký ức tình cũ, cô cũng quên hẳn
Tận mắt thấy người yêu và bạn thân ôm ấp đi trên con phố quen thuộc, Nhàn bàng hoàng, chẳng thể tin vào mắt mình. Cô không ngờ mình lại bị lừa dối suốt thời gian qua mà không hề hay biết.
Nhàn lảo đảo bước vào một quán rượu nhỏ cô chưa bao giờ tới, nhưng hôm nay cô quá buồn, cô chẳng còn gì quý giá trong cuộc đời này cả. Cô mồ côi cha mẹ, những tưởng Đức sẽ là người yêu thương trân trọng cô nhất nhưng rồi lại nhận được quả đắng thế này đây. Đúng là trên đời không tin tưởng được bất cứ một ai.
Khi đang tu ừng ực chai bia thì một bàn tay đàn ông nắm chiếc chai hạ xuống: "Thất tình à, uống gì lắm thế?". Cô ngoảnh sang thấy lờ mờ một khuôn mặt đẹp trai: "Tình là cái quái gì mà thất". Thế rồi họ nói chuyện, uống bia. Đến tận 12 giờ, khi quán đã về hết khách, cô và người đàn ông lạ mặt mới dìu nhau ra khỏi quán. Họ bước vào một khách sạn rồi lăn vào nhau. Sáng ra, khi nhìn người bên cạnh mình Nhàn mới hốt hoảng nhớ lại chuyện đêm qua. Cô mặc quần áo chạy khỏi căn phòng đó.
Nhàn lao vào công việc để quên đi mối tình bội bạc. Cô yêu và lấy một người đàn ông khác là chồng bây giờ. Chính anh là người đã giúp cô bước qua quãng thời gian thất tình và đem lại hơi thở cuộc sống. Cô theo chồng đến thành phố mới, nơi có biển xanh cát trắng và khí hậu êm đềm. Năm năm trôi qua, Nhàn chẳng còn nhớ đến ký ức tình cũ, cô cũng quên hẳn tình một đêm năm ấy.
Đi làm về, chưa kịp đặt chiếc túi xách xuống thì cô nghe tiếng chồng ngoài phòng khách, còn có tiếng đàn ông ngoài đó. Chồng cô gọi vọng vào nhờ vợ mang bia và mồi nhậu để mời hàng xóm mới thì Nhàn mới ra chào. Vừa nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Nhàn cảm thấy rất quen, không hiểu mình đã gặp anh ta ở đâu đó. Còn anh hàng xóm nhíu mày lại, miệng há hốc rồi anh ta lấy lại vẻ bình tĩnh bắt tay chào. Nhàn lục lại trí nhớ của mình suýt đánh rơi chiếc cốc trong tay. Người đàn ông ngoài phòng khách cô đã từng qua đêm một lần.
Dường như người đàn ông cũng nhận ra Nhàn là ai, suốt buổi anh ta đưa mắt nhìn cô không được tự nhiên, cô cũng vậy. Chồng Nhàn không hề biết được mối liên quan giữa vợ và hàng xóm mới. Anh vẫn rất tự nhiên chén chú chén anh.
Cô nhớ lại cái đêm cùng người đàn ông xa lạ đầy nhiệt huyết và lửa tình, những hình ảnh đêm đó như bay vờn trêu ngươi trước mắt. Suốt những ngày sau, cô liên tục có những giấc mơ đáng xấu hổ, thậm chí còn cùng tình một đêm ở chính phòng ngủ của nhà mình. Nhàn hận bản thân mình thật hư hỏng khi có giấc mơ như vậy. Cô cố gắng tránh không chạm mặt người đàn ông nhưng thật khó bởi hai nhà sát vách nhau. Nhà cô mới chuyển đến thành phố này, bạn bè hàng xóm chưa có nhiều nên chồng cô suốt ngày chỉ muốn rủ hàng xóm sang nhậu nhẹt, đi bơi đi chơi.
Trăm mối tơ vò, cô không biết làm thế nào để thoát khỏi sự ân hận, cắn rứt lương tâm. Giá mà đêm hôm đó cô đủ tỉnh táo để không bị cuốn vào dục vọng. Bây giờ cô không có can đảm thú nhận với chồng, cô cũng chẳng thể nào xem người đàn ông đó như không. Cô phải giải quyết sự việc thế nào đây?
Đi làm về, chưa kịp đặt chiếc túi xách xuống thì cô nghe tiếng chồng ngoài phòng khách, còn có tiếng đàn ông ngoài đó. Chồng cô gọi vọng vào nhờ vợ mang bia và mồi nhậu để mời hàng xóm mới thì Nhàn mới ra chào. Vừa nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Nhàn cảm thấy rất quen, không hiểu mình đã gặp anh ta ở đâu đó. Còn anh hàng xóm nhíu mày lại, miệng há hốc rồi anh ta lấy lại vẻ bình tĩnh bắt tay chào. Nhàn lục lại trí nhớ của mình suýt đánh rơi chiếc cốc trong tay. Người đàn ông ngoài phòng khách cô đã từng qua đêm một lần.
Dường như người đàn ông cũng nhận ra Nhàn là ai, suốt buổi anh ta đưa mắt nhìn cô không được tự nhiên, cô cũng vậy. Chồng Nhàn không hề biết được mối liên quan giữa vợ và hàng xóm mới. Anh vẫn rất tự nhiên chén chú chén anh.
Cô nhớ lại cái đêm cùng người đàn ông xa lạ đầy nhiệt huyết và lửa tình, những hình ảnh đêm đó như bay vờn trêu ngươi trước mắt. Suốt những ngày sau, cô liên tục có những giấc mơ đáng xấu hổ, thậm chí còn cùng tình một đêm ở chính phòng ngủ của nhà mình. Nhàn hận bản thân mình thật hư hỏng khi có giấc mơ như vậy. Cô cố gắng tránh không chạm mặt người đàn ông nhưng thật khó bởi hai nhà sát vách nhau. Nhà cô mới chuyển đến thành phố này, bạn bè hàng xóm chưa có nhiều nên chồng cô suốt ngày chỉ muốn rủ hàng xóm sang nhậu nhẹt, đi bơi đi chơi.
Trăm mối tơ vò, cô không biết làm thế nào để thoát khỏi sự ân hận, cắn rứt lương tâm. Giá mà đêm hôm đó cô đủ tỉnh táo để không bị cuốn vào dục vọng. Bây giờ cô không có can đảm thú nhận với chồng, cô cũng chẳng thể nào xem người đàn ông đó như không. Cô phải giải quyết sự việc thế nào đây?
Theo Kiến Thức
Tim tôi nghẹn thắt khi nhìn thấy lá thư vẻn vẹn một dòng của mẹ chồng viết trước khi bỏ đi Ngày tôi mặc váy cô dâu bước về nhà chồng là ngày mà tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của bố rơi. Bất chấp tất cả những lời ngăn cấm của mọi người, tôi quyết yêu anh và lấy anh. Tôi loạng choạng đi tìm mẹ khắp nơi, gọi hết họ hàng nhưng cũng không biết bà nơi đâu. (Ảnh minh họa)...