Lời mẹ dặn ngày con lấy chồng
Hạnh phúc của người phụ nữ đơn giản lắm! Đừng nên tham lam và đòi hỏi người đàn ông mình phải yêu mình một cách tròn vẹn và tuyệt đối.
Ngày con gái báo tin sẽ lấy chồng, mẹ đã dặn: “Hạnh phúc của người phụ nữ đơn giản lắm! Đừng nên tham lam và đòi hỏi người đàn ông mình phải yêu mình một cách tròn vẹn và tuyệt đối”. Nhưng như thế vẫn chưa đủ để con hiểu.
Mẹ nhớ, con gái bé bỏng của mẹ, vẫn sẽ rất cần mẹ ở bên. Con đã tập bước vào đời một mình từ khi học đại học, đi làm. Song, những khi con cần mẹ vẫn có thể ở bên. Giờ con theo chồng, con hãy luôn khắc ghi kinh nghiệm này của mẹ: Là vợ, không nên và tuyệt đối đừng bao giờ đòi hỏi mình phải bình đẳng, ngang hàng vai vế với chồng. Con cho rằng mẹ lạc hậu cũng được, nhưng đó là bởi vì con là phụ nữ, là vợ. Nếu con muốn giữ người đàn ông của mình, người mà con xem là xứng đáng để dựa vào, thì hãy làm sao để người đó có thể đi trăm ngàn nẻo đường mà vẫn quay về bên gia đình, vợ con.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Để được như vậy, con gái yêu của mẹ phải biết cách giữ lửa cho gia đình, cho dù có lúc con thấy trăm bề thiệt thòi, trăm bề vất vả. Chỉ có gia đình mới là hạnh phúc suốt đời của người phụ nữ. Con gái ơi không có vợ chồng nào cùng nhau đi đến trọn vẹn cuối đời mà không trải qua sóng gió. Những khi bát đũa xô lệch, con hãy đặt tay lên trái tim mình mà nhớ lại những ngày tháng con và chồng đã yêu thương nhau. Con có biết, tình yêu không phải là tất cả để chúng ta đồng hành với nhau đến hết cuộc đời mình, bởi sẽ có những thứ lớn hơn cả tình yêu. Đó là khi con và chồng mình đủ tin cậy và hiểu nhau để giữ cho mình một chữ Nghĩa. Khi các con cùng nắm tay nhau đi hết trọn con đường, thì yêu thôi chưa đủ mà cần phải có đủ niềm tin, có đủ kiên nhẫn, vị tha, cảm thông!
Giữ một người đàn ông, giống như giữ một sợi dây, kéo căng thì đứt, chùn tay thì rơi. Khi con có đủ thăng bằng, con sẽ là người hạnh phúc!
Theo Tiêu Dao/Phununews
Bị chồng "bạo hành tinh thần" gần hai mươi năm nhưng tôi không thể ly hôn vì lý do khó nói
Gần hai mươi năm ở bên chồng, tôi gần như héo mòn vì bị anh ngược đãi tinh thần, thế nhưng tôi không thể ly hôn...
Vợ chồng tôi cưới nhau gần hai mươi năm, có với nhau 2 mặt con. Con gái lớn hiện đang học năm nhất đại học, còn con thứ 2 đang học cấp 3. Chồng tôi là kiến trúc sư còn tôi là giáo viên tiểu học. Nhiều năm qua, tôi sống mà không cảm thấy hạnh phúc vì người chồng gia trưởng, bảo thủ, luôn sống chỉ biết có bản thân mình.
Ngày xưa mới lấy nhau, tính nết anh thế nào tôi cũng biết rõ, nhưng lúc đấy chẳng hiểu sao tôi thấy anh phù hợp, phần vì gia đình anh cơ bản, phần vì anh cũng có công việc ổn định, bố mẹ tôi cũng rất ưng. Bảo con gái tìm được bến đỗ như vậy là tốt lắm rồi, kén nữa biết đâu lại chẳng được như thế thì sao.
Từ lúc tôi sinh con đến lúc nuôi con khôn lớn, gần như toàn một mình tôi tự lực cánh sinh. Chồng luôn cho rằng nuôi con là việc của đàn bà, tôi phải làm cho tốt, anh là đàn ông lo việc lớn. Con nhỏ ốm đau đi viện, có khi tôi tự bắt xe đi, cùng lắm anh chở mẹ con tôi đến viện rồi về vì anh bảo "ở viện không ngủ được"...
Nhiều khi tôi cảm thấy rất chán và mỏi mệt, tôi cũng đi làm ngày 8 tiếng (tôi dạy cả ngày), chưa kể về còn giáo án vậy mà một mình chăm con, cơm nước, giặt giũ, chồng tuyệt đối không động tay. Thế nhưng đi đâu anh cũng khoác lác rằng nhà này do một tay anh lo liệu, chứ "đồng lương còm" của vợ tiêu vặt cũng hết.
Anh không chi tiêu, mua bán, sắm sửa, không lo ma chay, hiếu hỷ, không lo nội ngoại, không bao giờ đi họp phụ huynh cho con nên không biết chi tốn thế nào, mỗi lần tôi bảo anh đưa tiền anh lại cáu kỉnh bảo tôi hoang tàn, không biết thu vén, rằng tôi tưởng anh nhàn nhã lắm hay sao mà tiêu tiền như nước.
Chồng tôi khô khan, bao nhiêu năm bên nhau anh chưa bao giờ được một câu ngọt ngào, chưa bao giờ tặng quà vợ, thậm chí sinh nhật tôi còn không nhớ. Trong nhà, phàm mọi việc từ bé đến lớn đều do anh tự quyết, không bao giờ hỏi tôi, tôi nói anh cũng gạt đi, bảo đàn bà biết gì mà "lắm mồm". Thỉnh thoảng có lần tôi cãi lại, anh sẵn sàng cho vợ cái tát rát má luôn. Lâu dần, vì không muốn bị đòn oan thiệt thân nên tôi cam chịu, kệ anh muốn thế nào thì thế, chồng tôi được nước càng ngang tàng.
Anh luôn tự hào anh là người thành đạt, vợ con không thiếu thứ gì, anh không ngoại tình, không gái gú, ai nhìn vào cũng bảo tôi sướng quá, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận, tôi sống mà ức chế thần kinh, nhiều lúc muốn phát điên lên được.
Nhiều lúc chán quá tôi muốn dứt bỏ mọi thứ, giải thoát cho mình, nhưng lại nghĩ đến con. Các con tôi cũng vô tâm, vô tư lắm, cứ nghĩ mác gia đình như thế là hạnh phúc nên chúng rất tự hào, giờ bố mẹ mà ly hôn thì làm sao chúng chịu được, rồi còn định kiến xã hội, tôi sợ không bước được qua. Tôi không biết mình bao nhiêu lần có ý muốn buông xuôi tất cả để tìm đến cái chết cho thanh thản, chứ thực sự tôi sống trong sự u uất, trầm cảm nặng. Sống mà như người vô hồn.
Còn rất nhiều chuyện nữa mà tôi kể không thể hết, nhưng khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy mình dường như không còn chút hi vọng hay niềm vui sống nào cả. Tôi phải làm gì để thay đổi chồng đây? Cứ thế này sống đến già, chắc tôi phát điên lên mất.
Theo M.Y/Phunutoday
Sự thật cay đắng khi chồng thất nghiệp "bỗng dưng" có việc nhẹ lương cao Ở đời thiếu gì những đam mê, cám dỗ, chỉ cần một suy nghĩ lệch lạc, một cái tặc lưỡi bỏ qua để chấp nhận là vướng vào "lưới tình", hoặc "lưới tiền" giăng sẵn mà thôi. Ảnh minh họa: Internet Em nghĩ sau câu chuyện " Trái nghề, chồng vẫn được bà chủ ưu ái hết nấc", chồng chị cũng chỉ là...