Lỗi lầm “tày trời” đã xảy ra khi tôi đi đám cưới bạn
Chi khi thăng ban tôi đưa đên cưa đa trơ ra ngoai vơi tiêc cươi, tôi vao phong thi mơi phat hiên ra trong phong con co thêm môt cô gai khac đang năm trên giương. Em ây co le chăc cung say la giông tôi.
Kể ra chuyện này thật ngại, nhưng đây là chuyện tế nhị tôi không tiện chia sẻ rộng rãi. Rất mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành.
Đầu tháng 4 vừa rồi, tôi có đi ăn đám cưới bạn. Do gặp lại nhiêu bạn cũ nên có quá chén. Vì tôi say quá nên được bạn chỉ cho một phòng ngay trong khách sạn để nghỉ. Hình như đó là phòng dành cho người nhà cô dâu chú rể vào trang điểm và nghỉ ngơi. Cả bạn tôi và tôi đều không biết trong phòng lúc đó đã có người nằm. Sau này tôi mới biết em ấy là em họ của chú rể.
Chi khi thăng ban tôi đưa đên cưa đa trơ ra ngoai, tôi vao phong thi mơi phat hiên ra trong phong con co thêm môt cô gai khac đang năm trên giương. Em ây co le chăc cung say la giông tôi. Bình thường tôi không phải là “dê già máu gái”. Nhưng lúc đó đang say, lại hưng phấn trong người nên đã lỡ xảy ra chuyện không may. Em ấy đang mệt nên có chống cự nhưng không lại đươc. Ở ngoài mọi người đang hát hò ầm ĩ nên em ấy có hét cung không ai nghe thây.
Ngươi thân hai ho chăc lo xong đam cươi cung vôi vang vê nên không ai phat hiên ra chung tôi trong phong (Anh minh hoa)
Ngươi thân hai ho chăc lo xong đam cươi cung vôi vang vê nên không ai phat hiên ra chung tôi trong phong. Mặc dù say nhưng tôi vẫn chưa quên hết moi chuyên. Lúc tỉnh rượu thì tàn tiệc đã lâu. Em ấy không khóc, chỉ ngồi thất thần một lúc rồi bỏ về trước. Tôi say quá nên không biết được đó có phải là lần đầu của em ấy không. Tôi thật sự hi vọng là không. Vì nếu là người phá trinh em ấy thì tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Tôi rất ân hận và tự tát mình mỗi khi nhớ lại. Tôi tìm bằng mọi cách để có số điện thoại của em ấy nhưng em ấy không cho gặp mặt. Thú thật tôi chỉ sợ em ấy bắt vạ, còn nếu em ấy đã cố tình cho qua thì tôi lại càng mừng. Nghĩ thế nên sau vài lần bị từ chối, tôi thanh thản rút lui.
Môt lân, găp măt đam ban, chuyên qua chuyên lai, tôi tinh cờ nghe được chuyện em ấy có thai. Tôi sợ tái xanh cả mặt, trong lòng chỉ cầu nguyện “chủ nhân” đứa bé là người yêu hoặc chồng em ấy. Nhưng tôi điều tra ra được em ấy mới 25 tuổi, thua tôi 7 tuổi, chưa chồng, chưa cả bạn trai. Nằm im nghe ngóng được tuần thì tôi sốt ruột chủ động tim đến công ty gặp em.
Tôi thẳng thắn nói chuyện, em ấy cung thăng thăn bao cái thai đó là của tôi. Tôi thót tim như bị sét đánh giữa mặt nhưng vẫn cố giữ thể diện của một thằng đàn ông có trách nhiệm. Tuổi này rồi, tuy chưa muốn cưới vợ nhưng tôi cũng là người có bản lĩnh, dám làm dám chịu.
Video đang HOT
Ban đầu tôi nghĩ em còn nhỏ dại nên chủ động đưa em đi phá thai, toàn bộ chi phí và bồi dưỡng sẽ do tôi lo. Nhưng ngạc nhiên là em ấy không có ý định bỏ đứa bé, nói giữ lại để làm mẹ đơn thân.
Tôi còn tưởng em ấy nói đùa hoặc làm khó dễ để vòi tiền. Càng nói chuyện càng thấy em ấy cứng rắn và muốn giữ con. Tôi không hiểu lý do thực sự là gì. Không có chuyện em ấy cố tình “xin con”, càng không phải vì cảm tình với tôi mà giữ con lại.
Bản thân tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Tuổi này tôi vẫn chưa lập gia đình cũng vì chưa muốn bị chi phối bởi vợ con. Nhưng em ấy làm tôi khó xử, vừa lo vừa thấy mình vô đạo đức. Em ấy nói sẽ sinh con và không cần tôi có trách nhiệm. Nhưng tôi nghĩ làm mẹ đơn thân không hề đơn giản, rồi em ấy sẽ bị gia đình truy hỏi “thủ phạm” và dư luận lên án. Đến lúc đấy thì tôi hết đường thoát thân lại mang tiếng hãm hại con gái nhà lành.
Rồi giả sử có sinh con ra, con lớn lến, nhìn máu mủ ruột thịt của tôi sờ sờ trước mặt chẳng lẽ tôi không thấy quyến luyến rồi chi tiền chu cấp? Đó chính là vấn đề nan giải của tôi. Tôi thực sự chưa muốn có con vào lúc này vì tiền bạc làm ra còn phải trang trải rất nhiều thứ.
Tôi không biết phải làm sao. Cư loay hoay như gà mắc tóc mãi thế này thì chẳng mấy chốc tới ngày em ấy “năm ô” (Anh minh hoa)
Ngày nào cũng nhắn tin khuyên em ấy đi phá thai, tôi thấy mình bất nhân. Chỉ vì một phút nông nổi mà bây giờ tôi không sao nuốt nổi cơm, thức đêm suy nghĩ nên tóc đã xuất hiện vài sợi bạc.
Tạm thời tôi vẫn kín đáo lui tới hỏi thăm và mua thức ăn đến cho em ấy. Tôi muốn cho em ấy biết tôi không phải là thằng đàn ông tồi như trong suy nghĩ của em ấy. Thái độ của em ấy khá khó chịu, rõ ràng là không thích tôi, nhưng không hiểu vì sao phải giữ đứa con đầy đau khổ đó.
Tôi không biết phải làm sao. Cư loay hoay như gà mắc tóc mãi thế này thì chẳng mấy chốc tới ngày em ấy “năm ô”. Tôi lại không muốn ngày đó xảy ra. Xin mọi người có tôi lời khuyên nên giải quyết việc này thế nào?
Theo VNE
Hết nợ, hết duyên... chẳng còn tình!
Đã qua rồi những ngày xưa, khi mà ngoảnh lại phía sau ta chẳng có một bóng người.
Chiều của những cô đơn vào thứ bảy, cứ lơ đãng nghĩ về một phía không người. Qua rồi những ngày trốn dòng người vội vã về phòng để được kể chuyện huyên thuyên cùng ai đó-thay vào đó là lượn lòng vòng như chẳng mong chi là buổi chiều vắng vẻ.
Có bao giờ tôi mở lời tâm sự với một ai về cuộc sống phía sau bộ mặt với đời? Người là đầu tiên tôi có thể yên tâm nói ra dòng suy nghĩ. Nhưng sao có những đắng cay ở trong lời nói, tôi mệt mỏi-người chẳng muốn nghe-tôi giữ lại riêng cho mình-rồi cả hai cùng lặng im. Thế là lặng im.
Ở phía xa xa ngày nào đó ta còn biết được cuộc sống của nhau, lúc nào người tan ca, lúc nào người về nhà. Thế mà bây giờ, cuộc sống của ai thế nào?-Ta biết được không?
Rồi níu kéo rồi dùng dằng, rồi chính thức im lặng trong bao nhiêu ngày? Không phải vì tôi không thể nhớ, mà là vì chẳng muốn nhớ làm gì cho khoảng thời gian đau thương. Đếm từng ngày được gì? Có quay lại những ngày đã qua không?
Thế rồi tự thưởng cho mình một vé du hành ra khỏi căn phòng nóng bức cùng bốn bức tường xấu xí. Dắt xe ra và lao vào thành phố đông đúc khói bụi, những nơi ồn ào mà tôi vô cùng ưa ghét. Tôi thưởng cho mình một ly chè, phía sau xe là chỗ trống, vẫn cô đơn, vẫn là chỗ trống. Thế thôi!
Và tôi bất chợt nhận ra có một sự trùng hợp đến kỳ lạ. Ngày cuối cùng mà tôi gọi điện thoại để mong níu kéo một chút gì đó còn sót lại. Ngày 18/5/2014 chính thức buông xuôi. Hôm nay gần nửa tháng hoàn toàn cắt đứt liên lạc, một điều mà tưởng chừng như chưa bao giờ tôi có thể làm được. Nhưng, nó đã xảy ra, tưởng chừng đã hơn nửa năm không gặp, ấy thế mà nhìn lại-chỉ vẻn vẹn 13 ngày.
Đôi lúc cũng chạnh lòng một chút-hết thì hết sao cứ đẩy đưa lỗi lầm cho nhau? Người trách tôi vô tâm hờ hững, tôi cũng trách người bội bạc phụ tình. Và biết làm sao khi thật sự tôi là người có lỗi, người là một người bình thường, không thuộc về thế giới của riêng tôi. Đâu dám trách hờn ai, thứ tình cảm không biết gọi thành tên này bây giờ đã kết thúc. Vẻn vẹn chỉ riêng ta và người biết, không ai chúc mừng, chẳng ai đau thương cho đoạn tình-chết trẻ.
Mọi người ở đấy ai cũng thương yêu tôi, người ban cho tôi một hạnh phúc gia đình mà từ nhỏ đến giờ tôi chưa tìm thấy được, có lẽ tôi được sống một lần nữa trong hạnh phúc giản đơn, là bữa cơm gia đình và những trò đùa con nít. Người vì gia đình, người chọn gia đình, là một con người của gia đình, người từng nói thế đúng không? Vậy tại sao luôn miệng hỏi tôi có sẵn sang hy sinh để lo cho người? Tôi hy sinh vì người, người chọn gia đình của người, thế thì tôi đang ở đâu?
Gần nửa tháng tôi chẳng giống tôi, thật sự mê muội và lạc lõng. Đừng nghĩ rằng chỉ có người đau khi mà chẳng bao giờ chịu đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ. Biết không? Tôi cần phải đứng dậy, tôi không thể nằm lì trong vũng nhầy của thương đau, người không quay về để kéo tôi dậy phải không? Hy sinh như vậy có cho tôi hạnh phúc không? Nhưng tôi chấp nhận hy sinh thì người sẽ hạnh phúc. Hôm nay nói cho hết những tất bật của quá khứ, để rồi dọn dẹp vào một nơi tôi không đặt chân về nữa. Tôi không nói nhiều phải không? Không tặng người những món quà vào dịp lễ trong khi người khác có cả bó hoa hồng. Tôi không còn hiện diện và chiếm trọn suy nghĩ của người nữa có phải không?
Tôi trưởng thành hơn sau nỗi đau này-ngày cho những xót xa đã qua (Ảnh minh họa)
Có biết rằng một thứ tình cảm âm thầm nó đau đến đâu, người ta thất tình có thể khóc, ta thất tình chỉ biết im lặng, đôi lúc an ủi người ta mà đè nén cảm xúc riêng mình. Người sợ người khác biết mối quan hệ này, trốn tránh bàn tay tôi đang cố len lỏi vào những ngón tay người giữa phố đêm ồn ào, hay trước mắt người ta. Tôi hiểu-không trách người.
Người vẫn hay nói với tôi rằng sẽ chỉ có tôi, sẽ không bao giờ rời xa tôi. Tôi cũng chỉ im lặng, đặt niềm tin đi rồi giờ thế đấy. Tôi chưa bao giờ tin ai đến vậy, vì người là trang giấy trắng, chưa ai viết lên người một chữ yêu thương, tôi tin vào những gì tôi nghĩ, nhưng những bất đồng quan điểm và vẫn thói quen moi quá khứ của nhau ra mỗi khi cãi vã. Chúng ta không hợp nhau!
Muốn giải thoát toàn bộ uất ức, nhưng mà sao khó quá, tôi giữ lại một chút cho riêng mình để điều chỉnh cảm xúc bản thân. Bờ vai tôi không rộng, cánh tay tôi không chắc, tôi không biết lãng mạn, càng không được ngọt ngào, lại không thể nào có thể ôm người khi người khóc trước bao nhiêu ánh mắt kì thị, tôi không thể làm xấu người hay đơn giản. Tôi chưa đủ tài sản để mua được yêu thương.
Nhớ vào những ngày hè những năm trước đó, người hay dụ dỗ tôi việc này việc kia chỉ đơn giản là pha cà phê sữa cho tôi, loại thức uống tôi thích nhất. Cũng hay la mắng tôi uống nhiều chẳng tốt cho cái bao tử bệnh sắp lìa đời của tôi. Còn giờ đây tôi uống mỗi ngày, ai mắng tôi nhỉ?
Người thích được làm cô dâu của tôi, được nắm tay tôi vào lễ đường. Nhưng tôi đủ tỉnh táo để không mơ mộng rằng tôi là hoàng tử của người đâu. Người đó là một người nào khác. Người xứng đáng được yêu thương. Ngày chia tay người vô tâm, nói rằng tôi không xứng đáng được những yêu thương từ người. Tôi không nói gì-Lặng im!
Quen nhau, có bao giờ tôi đòi hỏi một điều gì đó ở người? Khi mà thế giới này họ chỉ quen nhau vì một nhu cầu gì đó. Thôi đi, những điều cuối cùng có nói người cũng chẳng bao giờ hiểu được, những lời văn này cũng là lời cuối còn hiện diện bóng hình người. Tôi sợ lắm chứ, sợ rằng tâm trí của người sẽ được thay thế bởi một bóng hình khác và tôi sẽ mờ phai trong suy nghĩ của người. Tôi lại thích câu nói "Đường một chiều như tình yêu đã cũ". Đã đi qua nhau thì không thể nào quay lại.
Tình yêu chân thành có không khi tình yêu qua tay thì nhiều? Sau khi kết thúc tôi biết rằng người sẽ lại tốt thôi khi ngày mai thức dậy không có tôi, điện thoại người vẫn đầy ắp tin nhắn, riêng không phải là tôi. Điện thoại tôi, duy chỉ có tổng đài. Tốt với nhau bao nhiêu là đủ cho một cuộc tình đã hết, người xinh hơn, đẹp hơn, tươi tắn hơn. Nhưng, không phải dành cho tôi.
Tôi trưởng thành hơn sau nỗi đau này-ngày cho những xót xa đã qua. Ngày viết lên cảm xúc cuối. Ngày tiễn đưa những gì vướn lại sau những tháng năm hững hờ dằn xéo cùng nỗi đau trộn lẫn sự bực dọc phai nhòa. Mai đây gió vẫn thổi bên thềm nhà. Anh không còn là-Gió-của-riêng-em. Anh là gió lướt qua làm rơi cành lá và rồi hững hờ trên những xót xa. Em ở lại bình yên cùng người mới. Lay hoay với niềm đau rồi sẽ có người dẫn em ra nỗi đau đó-hoàng tử của em. Anh lớn hơn trong từng suy nghĩ.
Mình sẽ không gặp nhau vào tháng 7 này, có lẽ người sẽ đợi, tôi cũng từng hy vọng có thể níu kéo. Nhưng tôi tuyệt vọng rồi. Mình nên dừng lại phải không?-Tự tôi nói với lòng. Hết nợ hết duyên chẳng còn tình. Xa nhau nhé!!!!
Theo VNE
Lỗi lầm là do em tất cả Lỗi lầm là do em... là do em ngu ngốc, dễ dãi để rồi bây giờ tự em phải một mình gánh lấy tất cả, nhận lấy khổ đau và nỗi ám ảnh... hôm nay anh đi công tác nên em lại không được gặp anh. Tối qua em thức đến một giờ sáng để viết nhật ký cho anh. Vậy mà sáng...