Lỗi lầm tày trời
Trời ơi, tôi đang nằm trên một đống tiền mà cô đơn đến vô cùng… Khi tôi kiên quyết nghỉ việc bỏ ra ngoài buôn bán, anh không đồng ý nhưng không thể cản được. Tôi nhớ anh chỉ nói ngắn gọn: “ Tiền bạc bao nhiêu cho đủ hả em?”. Nhưng đối với tôi, không có tiền, đúng hơn là nhận đồng lương còm cõi ở cơ quan chính là tự giết chết hạnh phúc, tình yêu, mơ ước của mình.
Tôi nhìn nhà cửa, xe cộ, con cái người ta được đủ đầy mà không thể không ước ao lẫn ghen tị. Ai cũng nói tôi có tài ngoại giao, vậy thì sao tôi không sử dụng cái tài đó mà vun đắp hạnh phúc gia đình?
Đúng là tôi có tài ngoại giao. Tôi đi đâu, làm gì cũng có người giúp đỡ. Tôi tận dụng triệt để điều đó nên chẳng mấy lúc mà tiền bạc rủng rỉnh. Tôi chỉ cần làm “mai mối” và hưởng huê hồng thì cũng đã có thu nhập gấp trăm lần tiền lương của anh. “ Thấy chưa? Em đã bảo bỏ ra ngoài làm ăn mà không nghe. Bây giờ tiền lương của anh em không cần nữa, anh cứ giữ đó mà tiêu xài”. Tôi ân cần bảo anh như vậy và tôi nói thật lòng chứ không phải cạnh khóe. Thế nhưng tôi không hề biết rằng, kể từ đó, anh không còn vui vẻ như trước.
Tính tôi vốn tằn tiện, chắt bóp nên chẳng bao lâu, tôi sắm được nhà cửa, xe cộ. Tôi cũng muốn sắm cho anh nhưng anh nhất quyết không chịu. Chẳng biết có phải vì vậy mà sau này tôi rất ít đi chung với anh bởi tôi chỉ thích đi xe hơi cho đỡ nắng nôi, bụi bặm, còn anh thì chỉ thích cỡi xe máy chạy lông bông “như một anh xe ôm”.
Cũng từ đó, trong mắt tôi, anh chàng kỹ sư tiến sĩ trồng trọt, từng là thần tượng của tôi bỗng trở nên nhếch nhác, hôi hám, khó gần. Tôi chẳng biết suy nghĩ đó của mình xuất hiện từ khi nào. “Anh hôi rình” là câu tôi thường nói mỗi khi anh bước tới gần và vòng tay ôm tôi từ phía sau như hồi mới cưới. Và tôi cũng không thích ngủ chung với anh vì anh hay làm việc khuya và bật nhạc để nghe những bài hát “thuở hàn vi”.
Vậy là tôi dọn ra ngủ riêng. Mới đầu là ngủ cùng con gái út, nhưng sau đó là ngủ một mình. Tôi bắt đầu mơ tưởng tới những khuôn mặt sang trọng trong giới làm ăn của mình. Dù tôi chẳng có tình ý gì nhưng tôi vẫn tưởng tượng, nếu đi cùng họ, ở cùng họ, lên giường cùng họ… chắc sẽ thú vị hơn hẳn người đàn ông đang ở cạnh tôi.
Không biết từ bao giờ, tôi trở nên khó tính. Tôi không cho anh gần gũi với lý do tôi rất mệt mỏi, căng thẳng vì công việc. Ngăn sông cấm chợ anh không khó, chỉ cần chốt cửa phòng lại thì anh chẳng có cơ hội…
Và cũng không biết từ bao giờ, tôi hay gắt gỏng, nạt nộ hoặc nói trống không khi trò chuyện với anh. Tôi cũng không còn để ý quan sát xem anh buồn hay vui, khỏe hay yếu, đói hay no… Bởi mọi thứ đã có người giúp việc quán xuyến. Tôi chỉ có việc đem tiền về. Mà hình như anh cũng không xài tiền của tôi.
Video đang HOT
Làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng “em yêu” như ngày nào… (Ảnh minh hoạ)
Cho đến một ngày, có cô em chồng của tôi lên chơi. Em vô tình làm bể cái bình sứ cổ mà tôi phải mất gần 1 tỉ đồng mới có được. Tôi mắng cho một trận rồi đuổi về, không để em kịp ăn cơm.
Anh đi làm về, nghe chuyện, trách tôi: “ Em coi cái bình nặng hơn tình cảm gia đình. Con út đã lặn lội lên đây thăm anh chị mà sao em không nghĩ…”. Tôi đang tức nên gây luôn: “ Tôi không cần ai thăm viếng hết. Đồ báo hại. Anh em một giuộc như nhau”. “Em nói cái gì?”- anh trố mắt. “ Tôi nói anh em nhà anh một giuộc như nhau, toàn một lũ ăn hại”.
Tôi vừa dứt lời, anh đứng bật dậy, hai tay hất tung mâm ấm chén trên bàn. Mọi thứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Tôi tiếc của nhào tới đấm anh túi bụi. Vừa đấm tôi vừa la hét. Mới đầu anh trân mình chịu đựng, nhưng thấy tôi làm dữ, anh không chịu nổi nên túm tóc tôi lẳng ra xa. Tôi ngã chúi nhủi, vừa đau, vừa giận, nên gào lên: “ Đ. M mày, đồ Năm Tây không biết dạy con”.
Anh nhìn sững tôi. Trời ơi, tôi đã phạm phải một lỗi lầm tày trời mà không có cách gì sửa chữa được. Nói động tới cha mẹ hai bên là điều cấm kỵ, hai đứa đã giao ước điều này cách nay 20 năm, khi mới quen nhau. Vậy mà bây giờ, trong cơn nóng giận, tôi đã réo tên ba anh ra mà chửi, lại còn kêu anh bằng “mày”.
Anh không nói gì, vô phòng đóng cửa lại. Mấy ngày sau, tôi không hề nghe anh nói một tiếng. Thằng con lớn của tôi đang đi học ở Singapore gọi điện về: “Sao mẹ lại chửi ông nội? Chuyện này con không bênh vực mẹ được đâu”.
Đến lúc này, tự dưng tôi thèm nghe anh hỏi han, chuyện trò; thèm được ngồi ăn cơm với anh như hồi xưa; thèm được anh vòng tay ôm từ phía sau như ngày nào… Thật lòng là tôi vẫn yêu anh và chỉ yêu một mình anh. Tôi không có người đàn ông nào khác ngoài anh. Nhưng bao nhiêu năm nay, tôi xem anh như cái bàn, cái ghế, cái tivi… trong nhà. Những thứ ấy hiện hữu như một lẽ tất nhiên trong đời sống của tôi.
Thế mà tự dưng giờ đây, những thứ ấy tự dưng biến mất. Tôi không dám về quê gặp ba mẹ chồng để xin tha thứ, cũng không có cơ hội để nói chuyện, xin lỗi anh. Bởi giờ anh như người vừa đui, vừa điếc, vừa câm.
Tôi không biết phải làm sao cho anh mở miệng; làm sao để anh cười nói, gọi tôi một tiếng “em yêu” như ngày nào…
Trời ơi, tôi đang nằm trên một đống tiền mà cô đơn đến vô cùng…
Theo 24h
Người chồng đảm đang
Cuộc đời Huyền thật may mắn khi lấy được một người chồng tuyệt vời như Tuấn.
Đối với Huyền, quả là cuộc đời chị thật may mắn khi lấy được một người chồng tuyệt vời, khi không chỉ giỏi giang trong việc làm ăn kiếm tiền nuôi vợ con, mà anh còn rất chu đáo quán xuyến giúp vợ trong hầu như tất tật việc to, nhỏ trong gia đình. Đã vậy, các loại hình tệ nạn như cờ bạc, rượu chè be bét... anh cũng không bao giờ dính tới.
Là người cùng làng và biết nhau từ thuở thiếu thời nên Huyền và Tuấn chẳng còn lạ gì tính tình của nhau. Hai người chơi thân với nhau từ thời tóc để chỏm nên hầu như ai trong làng, trong xóm cũng đều biết lúc lớn lên cả hai có tình cảm yêu đương. Tình yêu của đôi trẻ kéo dài cho tới khi cả hai đủ 18 tuổi và một đám cưới linh đình được tổ chức. Khi Huyền và Tuấn lên đôi vợ chồng cũng có không ít người xì xào như có ý chê Tuấn rằng không xứng với Huyền, bởi anh nhìn hơi xấu trai, trong khi Huyền lại rất xinh gái. Đã vậy, Tuấn lại quá hiền, mà cái tính hiền của anh hơi có vẻ cù lần.
Cưới nhau được nửa năm thì bố mẹ Tuấn cho hai vợ chồng ra ở riêng để phấn đấu làm ăn kinh tế. Với 5 sào ruộng khoán, vợ chồng Tuấn không chỉ trồng cấy lúa mà còn trồng rau màu, thậm chí cả 1 sào hoa. Cộng với nghề thợ xây của Tuấn khi lúc nào rảnh rỗi anh lại nhận việc đi xây nhà dựng cửa cho người ta nên chỉ mấy năm số vốn mà hai vợ chồng tích cóp đã kha khá. Huyền cũng là một người xáo đảo, chăm chỉ, mặc dù chồng đảm đang là vậy nhưng cô không bao giờ ỉ lại. Huyền quần quật suốt ngày, khi thì chăm mấy sào lúa, lúc lại vun tưới rau, hoặc những hôm đến phiên lại cắt hoa mang ra chợ bán...
Tuấn thì chăm chỉ, tuyệt vời đến mức không còn điểm nào để mà chê khi suốt ngày anh phụ giúp cùng vợ ngoài đồng. Lúc về nhà, Huyền chăm con thì anh lao vào bếp nấu cơm đun nước. Những lúc chờ cơm chín Tuấn còn tranh thủ giặt giũ áo quần giúp vợ mà không nề hà gì. Những dịp mùa màng bận rộn, Huyền luôn được Tuấn ưu tiên những việc nhẹ nhành, còn việc nặng anh đảm nhận hết. Mọi nhà trong xóm thường hay thuê người ta chở lúa bằng xe công nông từ ruộng về sân nhà để tuốt, thế nhưng vì muốn tiết kiệm tiền nên Tuấn đã tự chất lúa lên xe cải tiến để kéo về. Ngay như việc tuốt lúa cũng vậy, bình thường thuê máy mất khoảng 100-120.000 đ/sào, nhưng Tuấn thì nhất quyết không thuê máy, mà đêm đến anh tự tuốt bằng máy đạp chân.
Tuấn chăm chỉ, tuyệt vời đến mức không còn điểm nào để mà chê (Ảnh minh họa)
Tính hay lam hay làm, chịu khó của Tuấn như vậy mỗi vụ gặt cũng tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ. Nhiều khi thấy chồng vất vả, Huyền bảo: "Anh à, anh cứ ôm đồm việc nhiều quá nhỡ ốm ra đấy thì sao?! Chi bằng nhà mình thuê người ta vận chuyển lúa lên bờ rồi tuốt luôn bằng máy...".Nghe vợ nói thế, Tuấn gạt phăng đi nói: " Anh làm được mà! Những lúc rảnh rỗi mình cũng phải đi làm thuê làm mướn lấy tiền, nên những lúc nhà có nhiều việc mình làm cố chút cũng không sao, bởi như vậy mình làm thuê cho chính mình lại được tiền...".
Không chỉ việc đồng áng, công việc trong nhà Tuấn đều chu toàn hết, mà mỗi tháng anh còn kiếm được rất nhiều tiền từ nghề thợ xây. Tuấn học được nghề thợ xây từ người chú ruột nên khi việc đồng áng vãn (thường là những khi không phải ngày mùa vụ) anh hay đi nhận các công trình xây dựng nho nhỏ ở các nhà dân trong làng, trong xã, hay các làng lân cận. Tuấn có tay nghề cừ khôi, tính tiền công không quá đắt, làm lại đảm bảo chất lượng nên nhiều hộ khi muốn xây cái bếp, sửa khoảng sân, hay lát cổng ngõ... đều gọi Tuấn. Chẳng vậy mà Tuấn nhận được rất nhiều công trình, đồng thời giải quyết công ăn việc làm cho khoảng gần chục thanh niên trong xóm. Có tháng nhiều việc Tuấn kiếm được cả gần chục triệu đồng từ việc xây chát. Có tiền hai vợ chồng đều tích cóp để phòng khi gia đình có công to việc lớn.
Tuy tham việc, ham kiếm tiền, và tiết kiệm tiền như thế nhưng Tuấn hoàn toàn không phải là người sống keo kiệt. Ngược lại, anh lại có tính cách sống rất thoáng đãng nên ai cũng quý mến. Với gia đình hai bên, Tuấn luôn chu toàn từng li từng tí và không bao giờ phải để bố mẹ mình cũng như bố mẹ vợ phải than phiền một điều gì cả. Hễ bên nhà vợ có công việc gì, mặc dù phải đi xây, phải bận bịu gì đi chăng nữa thì anh cũng luôn là người có mặt đủ đầy trong hầu hết khoảng thời gian nhà có việc chính. Anh luôn thúc giục vợ phải ít nhất một ngày tạt qua thăm bố mẹ vợ lấy dăm, mười phút. Hay khi nhà có nấu món gì ngon cũng luôn nói vợ phải múc mang biếu ông bà nội, ông bà ngoại như nhau...
Sống với nhau đã được gần 10 năm và có hai mặt con, đứa lớn 7 tuổi, đứa bé 4 tuổi, vậy mà hàng xóm chưa bao giờ nghe tiếng vợ chồng Huyền to tiếng cãi nhau. Thực ra Huyền là một người nóng tính, nhưng Tuấn lại rất trầm, và biết đều, chịu nín nhịn nên hễ khi vợ có nổi nóng là anh im luôn và thậm chí còn xin lỗi nếu biết mình sai nên chẳng vậy mà không có những xung đột là đương nhiên...
Thời hiện đại như bây giờ, nhất lại là ở một vùng quê đã, đang trên đà đô thị hóa như ở ngoại thành mà lấy được một người chồng đảm đang, giỏi giang, tốt tính như chồng Huyền thì quả là hiếm. Chẳng vậy mà bạn bè cùng trang lứa đều thầm ghen tị với chị, nhất là bố mẹ Huyền thì luôn chửi yêu cô con gái rằng: " Cha bố cô! Phúc tổ cho mười đời nhà cô khi vớ được thằng chồng không có điểm nào để chê, chứ không thì chết đói và khổ cả một đời con ạ...".
Theo 24h
Chạnh lòng khi nhớ về anh Anh à, khi em viết lên những dòng tâm sự này thật sự em rất buồn và em không biết mình nên như thế nào nữa. Anh nói yêu em nhưng em chẳng cảm nhận được những lời nói đó. Em cứ chờ mong một tin nhắn hay một cuộc gọi từ anh nhưng phải đến vài ngày mới thấy. Vào face anh...