Lời hứa của vị sếp 58 tuổi sau cánh cửa phòng khách sạn
Khi quen anh, em 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Năm đó, nhờ người thân giới thiệu, em liên hệ thực tập tại công ty của anh ở Hà Nội.
Thời gian thực tập tại đây, các anh chị trong công ty đều rất nhiệt tình chỉ bảo nên em cảm thấy rất thoải mái.
Nói qua một chút về bản thân em, em là người khá năng động, được nhiều người khen là xinh xắn, khéo giao tiếp.
Trước đây, em cũng được nhiều người ngỏ lời nhưng em vẫn mong muốn chọn một người chín chắn để yêu nên vẫn chưa nhận lời ai.
Thời gian thực tập, không hiểu sao em lại càng ngày càng rung động anh, người sếp 58 tuổi của mình. Anh là giám đốc công ty. Dù lớn tuổi nhưng anh vẫn rất trẻ trung, vui tính, thân thiện với tất cả mọi người.
Ở tuổi này, dĩ nhiên là anh đã lập gia đình. Thời gian làm việc, em được chứng kiến sự tài giỏi của anh trong công việc nên càng ngưỡng mộ. Không chỉ em, em biết nhiều nhân viên trước đó cũng đã bày tỏ lòng ngưỡng mộ anh ấy.
Ban đầu, em nghĩ, đó chỉ là một phút xao lòng nhưng chứng kiến những hành vi nhỏ ở công ty hằng ngày đã khiến em càng ngày càng yêu mến con người đó.
Anh ấy cũng tỏ ra rất nhiệt tình chỉ bảo cho em, giúp đỡ em nhiều trong thời gian thực tập.
Vì quá ngưỡng mộ, em rất chăm chỉ lên công ty. Em sẵn sàng ở lại muộn để làm việc, thực chất là để được gần anh ấy lâu hơn. Chính sự nhiệt tình, khéo léo của em cũng khiến anh chú ý.
Thời gian thực tập kết thúc, em đã lấy hết can đảm để nhắn tin thổ lộ tình cảm của mình với anh. Em không ngờ anh lại gọi lại thể hiện rằng mình cũng có tình cảm với em. Chỉ ngay trong tuần đó, bọn em có buổi hẹn đầu tiên.
Mặc dù khoảng cách tuổi lớn nhưng anh vẫn vui tính, trẻ trung. Không chỉ vậy, anh còn yêu chiều em vô cùng. Ngay buổi đi chơi đầu tiên, anh đưa em đến quán ăn sang trọng, sau đó mua cho em nhiều món quà giá trị dù em từ chối.
Tình cảm giữa chúng em ngày một lớn. Anh tâm sự, hôn nhân của anh không hạnh phúc. Chị là người vợ chỉn chu, tốt tính nhưng giữa họ tình cảm đã phai nhạt từ lâu. Các con anh đều đã ra nước ngoài du học, giữa họ giờ chỉ như hai người bạn.
Anh nói từ khi gặp em, anh như được sống lại thời thanh xuân của mình. Em cho anh cảm giác được yêu thương, che chở cho một ai đó, được sống đúng là mình… điều mà lâu nay anh chưa có được.
Video đang HOT
Cuối cùng, chúng em cũng đi quá giới hạn với nhau. Sau chuyện đó, anh càng yêu chiều em hơn. Chúng em còn có những chuyến du lịch trong nước rồi nước ngoài.
Anh thuê cho em một căn hộ mới, mua sắm cho em rất nhiều. Sau khi em ra trường, nhờ quan hệ của anh, em cũng xin được việc tại một công ty lớn…
Tuy nhiên điều đó đối với em không quan trọng vì em thật lòng yêu anh. Em muốn được gắn bó lâu dài với anh chứ không phải là một người phụ nữ đứng sau lưng anh. Khi em nói với anh, anh chỉ trầm ngâm.
Anh nói, anh và vợ không còn nhiều tình cảm nhưng anh còn các con, gia đình… Anh khó có thể giải quyết ngày một ngày hai. Anh mong em hiểu cho anh và chờ đợi. Những lời đó khiến em thất vọng vô cùng. Em khóc rất nhiều và muốn dừng mối quan hệ này lại. Nhưng anh không đồng ý và xin cho anh thêm thời gian.
Em nên làm thế nào, có nên tin vào lời hứa của anh? Xin mọi người cho em lời khuyên.
Độc giả giấu tên
Theo vietnamnet.vn
Họa sĩ Đào Hải Phong: Chết vừa hết tiền là thanh thản nhất
Triển lãm Lối Phong gồm 25 bức sơn dầu khổ lớn của họa sĩ Đào Hải Phong từ 19 đến 30/11 tại Trung tâm Văn hóa Hàn Quốc, Hà Nội.
Dịp này anh cũng ra mắt cuốn tổng tập về cuộc đời và sự nghiệp dày hơn 500 trang do con trai anh (đang học và làm việc ở Mỹ) thiết kế. Lần triển lãm cá nhân trong nước gần nhất của anh cách nay đã 20 năm.
Tranh phong cảnh của anh có dựa trên thực tế?
Không nghệ sĩ nào không xuất phát từ bậc thầy của họ là tự nhiên. Chỉ có họ bị tự nhiên hiếp đáp đến mức phần tưởng tượng trong họ không còn nữa, hay nó chỉ là gợi ý để mình được làm cái của mình.
Với tôi, nghệ thuật là cái gì đấy rất đỏng đảnh. Chỉ khi xúc động hoặc cảm thấy mắt mình bị hút vào một cái gì đó, tôi mới đủ cảm hứng để cầm bút. Không bao giờ tôi làm việc kiểu vừa vẽ vừa nghĩ. Có thể tôi thích một cái lá hoặc một mảng màu trời, từ đó gợi ý cho tôi để thành cái những cái khác. Còn nếu đầu tôi rỗng tuếch, không thích một cái gì, thì lại không làm được gì cả. Cho nên đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh nhưng không phải chụp về một cái mình phải làm ngay. Mình phải ăn được nó, cảm nhận nó, tiêu hóa được nó thì lúc ấy mình mới làm.
Đương nhiên những tranh nào tôi vẽ mà tôi thật thích, tôi sẽ không bán mà để dành cho những việc kiểu như (triển lãm hay ra sách) thế này. Tất nhiên không phải là nhiều. Xem ngần ấy tranh, bạn thấy có sự thay đổi.
Anh có thể tự cắt nghĩa sự bị ám ảnh bởi cây của bản thân?
Hồi bé tôi cực kỳ cảm xúc với cây gạo, khi tôi được mẹ tôi chở dọc con đường lên Chèm, hồi mẹ tôi dạy học trên đấy. Bên bờ sông Hồng với tôi cây gạo như một vị thần. Mẹ tôi hay gọi đấy là "anh cây gạo", nếu con mà hư là anh ấy biết hết... Cứ mỗi lần mẹ tôi chở tôi qua đấy, tôi cũng gần như sám hối với cây gạo. Mình cũng không nghĩ mình lại có thể ngây thơ đến thế. Lúc đấy chắc mình chỉ 5, 6 tuổi. Cuối cùng cái cây ám ảnh cả sự nghiệp của tôi.
Tôi thấy cây gạo rất hay. Có những buổi chiều mẹ tôi đèo về gặp những cơn giông, cây gạo đứng sừng sững như một trái núi. Cây gạo ngược sáng tối đen tương phản với màu đỏ của hoa khi nắng chói chang. Đến mùa khác nó xanh rì cũng lại rất dễ thương. Khó có loài cây nào nổi bật hơn, nó ám ảnh tôi cả tuổi thơ.
Anh mệnh Hỏa, đâm ra từ khi đưa Mộc vào tranh, sự nghiệp anh cũng bốc hẳn lên?
Từ khi bập vào cái cây này thì tính chủ quan, chủ động của mình cao hơn. Nó như một sự lộ diện. Tôi ít vẽ người, nhiều khi tôi cứ hình dung cái cây trong tranh chính là tôi. Càng về sau, cây càng được trị vì nhiều hơn. Tôi bị ám ảnh đến mức nếu không cho nó vào, mình cảm thấy khó chịu.
Có thời điểm từng xuất tranh cho gallery theo kiểu "bán buôn". Còn bây giờ tốc độ vẽ của anh thế nào?
Giờ thèm nhất có những cơn muốn vẽ. Ngày xưa đang vẽ món nọ đã rọ sang cái kia, món này chưa xong đã thích món khác rồi. Cho nên ngày xưa bao giờ tôi cũng vẽ khoảng 3 tranh một lúc. Vì tranh của tôi không thể vẽ xong ngay được. Nếu để chờ xong cái này mới vẽ cái kia, sợ bị trượt mất cảm xúc tôi đang có.
Đào Hải Phong: "Tranh của tôi không nặng về ý tưởng triết học, mà là sự gợi cảm, những kỷ niệm, những gì đấy rất đời sống...". Ảnh: N.M.Hà
Số lượng giảm đi đồng nghĩa với chất lượng giờ lại hơn?
Chất lượng có nhiều người nhận xét. Mình cứ chủ quan trong khách quan thì tranh bây giờ có những chỗ mình giải quyết kỹ lưỡng hơn hoặc đúng nghĩa "già dơ" hơn. Mình không dễ dãi. Trước trẻ, mình nghĩ còn nhiều thời gian, vung bút vẽ thoải mái. Giờ mình không muốn ứng xử như thế nữa. Vẫn có thể vẽ 2 cái song song nhưng vẽ chậm chứ không muốn nhanh.
Ngày xưa có một cái khách quan, vừa là công việc, đam mê của mình mà cũng vừa là thị trường. Đã nhận lời để làm cho người ta một cuộc gì đó, hợp đồng với một gallery nào đó đến ngày giao tranh chẳng hạn, không thể ê a được. Xưa tôi chỉ thèm ngày có thêm 4 tiếng để được uống cà phê lâu hơn, được đi đón con trước giờ một tí. Nhưng đến giờ, đúng nghĩa tôi có thể dành cả buổi sáng chỉ ngồi uống cà phê nhìn đường và phác thảo vào quyển sổ. Chứ ngày xưa có khi phác thảo trong đầu và phác thảo luôn trên toan...
Vài năm gần đây được nhẩn nha hơn. Tôi thích đi bộ hơn đi xe máy, và tôi chuyển sang đi xe đạp. Chứ ngày xưa phóng một cái xe rất to để chạy chỗ nọ chỗ kia. Nhưng đến giờ tự nhiên nhìn sợ. Thì vẽ cũng thế, đi đâu mà vội, mà mình cũng cần gì phải vẽ nhiều nữa.
Hồi vẽ 3 tranh một lúc, anh đã có gia đình?
Tôi lấy vợ năm 31 tuổi. Tầm sáng tác khỏe nhất của tôi là 35-45. Gần như tôi làm xong hết mọi việc của một người đàn ông trụ cột trong gia đình trong giai đoạn đó. Thậm chí lúc ấy mình đã có một khoản tiền để cho con đi học nước ngoài, và nghĩ là không sờ đến nó nữa. Mà lúc đấy bọn trẻ con mới chuẩn bị hết cấp một.
Còn giờ là khoản tiền để mua nhà ở Mỹ chẳng hạn?
Tôi không có ý định. Có lẽ tinh thần phương Đông đã ngấm vào tôi. Từ tầm 2003 tôi đã nhận được một cái phong bì có gắn dấu si bên ngoài ghi "nếu như bạn muốn nhập quốc tịch Canada..." tôi vẫn giữ làm kỷ niệm. Lúc đó tôi đã thấy buồn cười. Tôi đang ở đây, tôi đang thích.
Người ta tưởng thế thôi chứ họa sĩ Việt Nam cũng chỉ gọi là phong lưu hơn những ngành làm về văn hóa nghệ thuật trong nước, vì bán được chút tranh cho người nước ngoài. Chứ còn "phi thương bất phú". Cho nên tôi cứ nghĩ tốt nhất khi nào mình chết, mình vừa hết tiền là thanh thản nhất. Tôi nhớ ai đó đã nói nếu mình sống mà không được sử dụng những thứ mình có thì những thứ đấy cũng không nên để thành di sản. Di sản là cái họa cho sau này.
Tranh anh đương nhiên là di sản chứ?
Tranh đương nhiên sẽ thành di sản. Tôi bán tranh tôi không thấy mất, nhưng anh bán nhà thì có thể sẽ mất vì họ sẽ san bằng cái nhà của anh để làm một cái nhà khác. Còn tôi có thể đến nhà khách mua xem lại tranh của tôi.
Cơn tham của con người ta vô đáy, nhưng đôi khi phải tự răn là nghề của tôi hạnh phúc hơn rất nhiều người bạn tôi có rất nhiều tiền, là nó không cộng nghiệp. Tôi không thể gí dao vào cổ anh bắt mua tranh của tôi được... Với tôi đấy là điều may mắn, hạnh phúc nhất, để lúc nào cũng cảm thấy không bị băn khoăn gì.
Có những nghề có lý do để không vi phạm cái nọ thì cái kia. Tôi có người bạn doanh nhân rất trong sáng, cố gắng làm hết mức ngay ngắn, đóng thuế đầy đủ cho nhà nước. Anh ta có nói với tôi một câu: "Chơi với ông thích nhất ở điểm không bao giờ ông cần phải nói dối cả. Còn với ông thì tôi nói thật nhưng với người cùng làm ăn, tôi không được phép nói thật. Vì nói thật thì tôi cũng ra đường luôn". Trên thế giới tại sao kể cả chính khách, doanh nhân có nhu cầu chơi với nghệ sĩ chính là điểm đó. Nó an toàn về mặt con người. Chưa kể nhãn quan của nghệ sĩ biết đâu là tín hiệu gợi ý cho họ một ý tưởng...
Anh nghĩ sao khi các con anh không theo nghề của bố?
Con đầu tôi học 4 năm ở trường đứng thứ ba Mỹ về thiết kế, tốt nghiệp cũng hàng top ở khóa, được nhiều giải thưởng. Trong giai đoạn này được làm ở Mỹ là cả một nỗ lực.
Cả tôi với Lê Thiết Cương cùng thở phào. Cả hai thằng đều sinh con giai cùng một năm. Đây là tin tôi mới nhắn cho Cương: "Lúc chúng 3-4 tuổi tôi sợ nhất nó giống mình". Cương nhắn lại: "Rất may thằng Bin và thằng Tễu không giống tôi với ông. Mừng Tễu học thiết kế nên thoát được bố và ông nội, cũng như Bin học nhiếp ảnh nên không bị bóng của bố che" ...
Đã xong những việc lớn của người đàn ông trong gia đình, anh có thời gian dành cho thú vui gì của riêng mình?
Tôi cũng không đủ giàu để làm gì lớn. Nhưng tôi nghĩ ngoài vẽ tranh, hy vọng tranh mình sẽ giúp ích một chút gì đấy cho xã hội, cái mình luôn răn trong đầu mỗi khi bước ra khỏi cửa buổi sáng là sống làm sao cố gắng tử tế, đừng để mình phải áy náy hay làm cho ai phật lòng.
NGUYỄN MẠNH HÀ (THỰC HIỆN)
Theo tienphong.vn
Đòn trừng phạt không ầm ĩ nhưng 'đắng cả đời' dành cho vợ trẻ lẳng lơ Tôi hiểu nỗi lòng của chị sau khi nhận được quyết định trừng phạt của chồng, đồng thời tôi cũng cảm thông phần nào với sự tiếc nuối, hụt hẫng khi chị phải ra đi khỏi căn nhà của chồng một cách nhục nhã, xấu hổ như thế. Ảnh minh họa: Internet Sau những gì đã xảy ra trong câu chuyện Màn ghen...