Lời hứa chỉ là lời hứa
Hùng bước vào quán mát xa ven đường với một tâm trạng nửa mừng, nửa lo nhưng cuối cùng anh cũng gạt được suy nghĩ: “Nếu Lan biết thì sẽ thế nào nhỉ?”
Sẽ chẳng sao cả vì dù sao anh cũng là đàn ông. Chắc chắn Lan sẽ hiểu cho anh vì chính Lan cũng không thể đem lại niềm hạnh phúc cho anh nữa. Cái hạnh phúc Lan đem lại chỉ còn là những bữa cơm ngon, cạnh ngọt, sự chăm sóc dịu dàng và nhẫn nại mà thôi. Và dù sao đi chăng nữa, anh cũng đến với những người đàn bà khác khi anh vẫn còn yêu Lan và không muốn mất đi cô trong cuộc đời. Như thế, cái sự ham vui của anh cũng không đáng trách và chắc chắn không thể gọi là phản bội được.
Hùng cho rằng sự lý giải đó là hợp lý với anh và cả Lan nữa. Dù sao ngày cưới nhau, anh cũng hứa: “Sẽ đi trọn cuộc đời nhau cho dù già nua, ốm đau hay bệnh tật…”.
Vẫn biết cuộc sống cần đổi thay để phù hợp nhưng nhiều khi nó chóng vánh quá, chóng vánh đến mức con người ta chưa kịp phản ứng gì cả. Cũng giống như căn bệnh ung thư quái ác đã xâm chiếm con người Lan để người vợ thân yêu của Hùng giờ chỉ còn là một cái xác khô héo.
Hùng đã ân cần đến mức nào, nhẫn nại đến mức nào trước sự cáu giận, oán trách của vợ dù biết rằng anh đâu là người có lỗi gì.
Anh tự đặt mình vào vị trí của những người đàn ông thời đại, những người được quyền hưởng thụ mọi niềm vui trong cuộc sống sau những cố gắng cật lực. Giờ đây, anh đã có ngôi nhà đủ sống, chiếc ô tô đủ đẹp và túi tiền đủ rủng rỉnh để thỏa mãn bất kì ham muốn nào của mình.
Nhưng anh không như những tên đàn ông tầm thường khác, ngang nhiên bỏ vợ khi người ta không còn khả năng để đem lại thứ hạnh phúc giản đơn nhất. Anh vẫn yêu thương Lan như thuở gặp gỡ, anh không bội ước.
…
Video đang HOT
Đây có lẽ là lần thứ rất nhiều Hùng bước vào quán mát xa đèn xanh, đèn đỏ với những cô gái chân dài hở hang. Hùng hiểu được cảm giác của mình khi vui đùa với họ. Hùng ý thức được tất cả những điều mình làm nhưng không cưỡng lại được.
Đôi khi lời hứa chỉ đơn giản là lời hứa mà thôi và cuộc đời thì có biết bao lời hứa… (Ảnh minh họa)
Cũng như sự nhớ nhung một cô gái trẻ ở quán mát xa, Hùng ý thức được mình cần cô gái ấy để thỏa mãn niềm vui đến thế nào. Hùng có thể ghen lồng lộn khi biết cô ta tiếp bất cứ vị khách nào khác ngoài Hùng. Cho nên Hùng dùng tiền cấm tiệt. Bất cứ khi nào rảng rang Hùng lại qua đó kiểm tra xem cô ta có hẹn hò cũng người đàn ông nào khác.
Anh cứ đơn giản nghĩ cô ta là gái làng chơi, là thứ đồ dùng của mình mà không biết được rằng chính anh ta đã phụ thuộc vào người đàn bà đó. Để rồi, lời hứa: “Sẽ đi trọn cuộc đời nhau cho dù già nua, ốm đau hay bệnh tật…”.
Với Lan chỉ đơn giản là một lời hứa mà thôi. Vì rằng đã trót hứa rồi, biết làm sao đây?
Cuộc sống sẽ bận bịu với Hùng biết mấy nếu Lan không phát hiện ra việc làm của chồng. Nhưng Hùng không biết được rằng Lan đã bao lần chính mắt nhìn thấy Hùng bước vào quán mát xa ấy và bước ra tay trong tay cùng cô gái trẻ kia. Hùng không biết rằng đã bao lần Lan viết rồi lại tự tay xé đơn ly dị khi nước mắt đầm đìa chảy. Hùng đã không biết rằng Lan đã đang phải chịu cả nỗi đau thể xác và tâm hồn…
Lan không sợ cho mình, Lan cứ lo sợ: “Cô gái trẻ kia chỉ là gái làng chơi, đâu xứng đáng với danh vị và phẩm chất của Hùng”. Nhưng Lan không thể nói lên lời. Mỗi bữa cơm nhìn thấy gương mặt Hùng với những đường nét quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nụ cười quen thuộc Lan chực trào nước mắt.
Cứ cố kìm nén, cứ cố gắng gượng cho đến một ngày Hùng trở về đem theo một sự ngượng ngùng có nguyên do: “Lan à, anh có chuyện muốn nói với em…”.
Lan buôn buôn: “Vâng. Em cũng có cái này cần bàn với anh. Để em nói trước đã nhé!”.
Lan rút từ tủ một tờ giấy với những dòng chữ: “Đơn ly dị” mà bàn tay run run: “Thực ra, em đã viết nó từ rất lâu rồi. Đây là bức thứ 22. Tất cả những tờ kia em đã không đủ dũng cảm đưa cho anh. Em xin lỗi!…”.
Bao nhiêu đau đớn bỗng vỡ òa, Hùng ôm lấy thân thể bé nhỏ của vợ mình mà thổn thức: “Anh xin lỗi…!”.
Lan đầy Hùng ra, đưa tay lên lau nước mắt cho chồng – những giọt nước mắt của người đàn ông yêu dấu: “Sao anh lại khóc vậy? Nếu anh nói cho em biết anh đã không phải lén lút như thế… Em hiểu mà… Nhưng hãy chọn người xứng đáng với anh nhé!”.
Hùng đau đớn và hôi lôi: “Vì sao vậy? Em đã hứa đi với anh trọn cuộc đời này mà…?”.
Lan ngoảnh mặt bước đi không môt thoáng quay trở lại nhìn… Đôi khi lời hứa chỉ đơn giản là lời hứa mà thôi và cuộc đời thì có biết bao lời hứa…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh sẽ mãi vẹn nguyên trong em
Không có anh, em lang thang một mình trên con đường nhỏ, miên man trong những dòng suy nghĩ rồi ghé vào một quán cafe ven đường xem lại những gì mình đã chụp, có vài bức ảnh làm em hài lòng.
Không hiểu sao em lại gọi một ly cafe đen mà không phải là một ly kem mát lạnh - thứ mà em thích ăn nhất. Em cố khám phá cái hương vị mà ngày nào anh cũng uống, lão chủ quán nhìn em cười, nói một câu làm quen muôn thủa: "Anh nhìn em quen quen", em cũng mỉm cười xã giao lại. Bất chợt, em nghĩ không biết lão ấy có đang trải qua cái cảm giác mà em từng trải qua khi gặp anh, cảm giác quen thuộc như thể anh đã tồn tại trong tiềm thức của em từ rất lâu rồi.
Em có một cuộc sống bình lặng và luôn bằng lòng với những gì mình có. Thường em ít quan tâm đến cảm giác của mình mà quan tâm đến cảm giác của những người xung quanh em nhiều hơn: bố mẹ, anh chị, những người thân. Em có một gia đình nhỏ mà nhiều người mơ ước, có việc làm ổn định và có những người luôn sẵn sàng giúp đỡ mình, một người chồng luôn được em nâng niu, tôn trọng, một hiên thần nhỏ ai nhìn cũng phải yêu. Vì con người không có ai hoàn hảo nên em không bao giờ tìm kiếm sự hoàn hảo ở những người xung quanh mình mà cố gắng để hiểu họ hơn.
Rồi anh xuất hiện, cảm giác trong em bắt đầu lẫn lộn từ đó. Em cũng bắt đầu thay đổi, một người nhút nhát như em có thể mạnh dạn nói với một người đàn ông là em yêu quý họ mặc dù không biết họ sẽ nghĩ gì về mình, có khi anh thấy rất buồn cười. Em bắt đầu online muộn để chat với anh, nhắn cho anh những tin nhắn vu vơ kể về đủ thứ chuyện. Em cũng không biết tình cảm em dành cho anh là thứ tình cảm gì, chắc chắn nó không phải là kiểu "say nắng" của một người phụ nữ với một người đàn ông mà thỉnh thoảng em vẫn nghe nói đến, chỉ biết là em luôn muốn được nhìn thấy anh, được nghe anh kể chuyện, cảm thấy buồn khi anh buồn hay ạnh không khỏe và vui với niềm vui của anh. Em góp nhặt từng kỷ niệm nhỏ nhoi và ít ỏi, từng ánh mắt từng cử chỉ của anh để giữ riêng cho mình.
Anh không phải là người đàn ông có gì đó nổi trội hơn những người em từng gặp, không quá đẹp trai, không ngọt ngào và hoàn toàn không phải là hình tượng của mẫu người đàn ông em yêu thích. Chỉ là chưa bao giờ em có cảm giác gần gũi và yêu quý ai lần đầu gặp như vậy, yêu qúy như anh trai của mình, người anh trai mà em dành cho mọi tình yêu thương, là người làm cho em tự hào rồi lại làm cho em thất vọng.
Em cũng chưa từng muốn biết đến tình cảm của anh dành cho em là như thế nào, nó có bằng một phần nhỏ tình cảm trong em hay không? Cả anh và em đều có cuộc sống riêng, có những người thân đáng được yêu thương và trân trọng. Em đã trải qua những ngày sóng gió, những ngày ngập tràn trong nước mắt mà giọt nước mắt nào cũng có hình ảnh của anh. Em sống trong tâm trạng giằng xé giữa cảm xúc yêu thương và mặc cảm tội lỗi với gia đình mình. Người phụ nữ hơn 30 tuổi như em đủ tỉnh táo để làm những việc mà mình nên làm, đủ lý trí để chiến thắng trái tim nên em đã quyết định gói gọn hình ảnh anh cùng những kỷ niệm em góp nhặt vào một góc nhỏ trong tâm hồn mình, nghĩa là anh sẽ mãi mãi ở trong trái tim em.
Ngày mai nếu gặp lại anh, em sẽ lại mỉm cười thật tươi, sẽ sống vui vẻ với quyết định của mình và sẽ giữ cho mọi thứ vẹn nguyên anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ước gì tôi gặp lại em lần nữa Đã hơn một tuần trôi qua mà tôi không thể nào quên dược gương mặt, hình bóng em. Trong một quán hủ tiếu ven đường Xô Viết Nghệ Tĩnh quận Bình Thạnh, tôi tình cờ gặp em, ban đầu tôi thấy em nhưng không chú ý tới em và chợt tôi nhận ra em đang nhìn thẳng về phía tôi khi tôi nhìn...