Lời hứa
– Trước khi mình cưới nhau, anh từng hứa: sẽ xem bố mẹ em như là bố mẹ đẻ của anh, sẽ xem gia đình em như là gia đình của anh, vậy mà… Năm năm sau ngày cưới, em không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần khi chạnh lòng nhớ đến lời hứa đó của anh.
Ngày mẹ em sửa nhà, em nhắc anh sang xem có gì giúp, anh bảo: sửa nhà có thợ nó làm, vả lại anh chị em cả dâu cả rể có đến chục người, làm gì đến lượt mình. Thà rằng anh bận, đằng này cả buổi sáng chủ nhật, anh rảnh rang ngồi chơi game. Em hờn anh nên một mình đến nhà mẹ. Dẫu biết đến đó có thể em chẳng giúp được gì, nhưng với trách nhiệm của một đứa con, em thấy mình cần phải đến và cũng đến thay cho cả phần anh nữa. Mẹ thấy em đến một mình vội hỏi: “Chồng con đâu?”. “Dạ, anh ấy bận đi trực ạ”. Lần đầu tiên kể từ khi đi lấy chồng, em nói dối người đã sinh ra mình.
Mẹ đau chân kêu anh qua đưa mẹ đi khám. Có lẽ vì mẹ quý thằng rể cả và vì đúng vào đợt anh đang nghỉ phép. Vậy mà anh cứ lần lữa mãi. Rồi anh cũng đưa mẹ đi, nhưng khi về anh khó chịu ra mặt. Em hỏi bác sĩ bảo mẹ làm sao thì anh xẵng giọng:
Video đang HOT
- Có làm sao đâu, người già trái gió trở trời nhức đầu, mỏi xương là chuyện bình thường, vậy mà mẹ em cứ bày đặt đi khám, vừa tốn tiền vừa mất thời gian.
Nghe câu đó, nhất là hai từ “mẹ em”, em thấy tim mình nhói đau. Lẽ nào với anh, kể cả khi em đã là vợ, mẹ của em vẫn chỉ là mẹ của em thôi sao?
Ngày gả chồng cho em gái em, mẹ gọi các anh chị em về bàn bạc, vì đó là một việc lớn và cũng là vì mẹ tôn trọng các con. Thế nhưng anh đón nhận tin đó không mấy mặn mà:
- Chúng nó yêu nhau thì cưới thôi. Mà bây giờ cưới xin thì ra khách sạn, nhà hàng, dịch vụ trọn gói, còn việc gì đâu mà phải bàn bạc. Bố mẹ em cứ quan trọng hóa vấn đề.
Hôm ấy, nếu không vì câu nói vừa tủi thân, vừa trách móc của em, chắc anh đã không cùng đi sang nhà bố mẹ. Nhưng anh đến đó cho có, còn chẳng quan tâm đến việc mọi người bàn, hết bấm điện thoại gọi cho người này, người kia, anh lại ngồi ngáp ngắn ngáp dài… chỉ mong đến giờ về. Đâu chỉ có lần này, mỗi lần nhà vợ có việc, anh đều có thái độ dửng dưng như thế. Nhà bố mẹ ở không xa nhà mình, nhưng mấy khi anh qua thăm nếu không có việc nọ, việc kia, nếu không có em nhắc nhở. Dạo đầu em còn thấy tủi thân và trách móc anh, nhưng không biết từ bao giờ em cũng đã học cách im lặng mỗi khi bên nhà em có việc.
Vậy nên em trai em mở cửa hàng kinh doanh điện thoại hai tháng rồi anh mới biết khi tình cờ ghé vào xem. Anh trách em không nói cho anh biết. Nhận lời trách của anh, em lại thấy buồn lòng hơn: tại em xem anh là người ngoài như lời anh nói hay tại anh đã quên lời hứa trước khi mình cưới nhau?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm sẽ không ngủ trong anh
Xin em đừng kéo bỏ những kỷ niệm trong anh, anh hiểu được với em những kỷ niệm đó êm đẹp nhưng không nhẹ nhàng. Anh vẫn còn nhớ như in những giây phút bên nhau, những chiếc áo em mặc mỗi khi hai đứa gặp nhau.
Anh đã không nhắn tin, không gọi cho em trong mấy ngày qua, điều đó không thể nói lên là anh không nhớ em và anh biết những câu nói, những hành động của anh đã làm em tổn thương rất nhiều.
Anh hiểu bản thân mình hơn ai hết. Những lạnh lùng, hờ hững dành cho em thì anh đã tự tát vào con tim mình thật đau. Anh biết em rất cần một vòng tay luôn che chở, luôn ôm ấp em thì anh cũng vậy anh cũng cần lắm một bàn tay nhẹ nhàng để giúp anh đánh thắng con quỷ gồ ghề, méo mó trong anh.
Có lẽ anh đã sai khi đòi hỏi ở em quá nhiều một sự cảm thông, một sự quan tâm mà anh không biết rằng em vẫn còn đó một gia đình, ở đó có ba mẹ và anh chị em thật hạnh phúc.
Em có biết anh bị giằng xé, đau đớn như thế nào mỗi khi vì anh mà đôi mắt xinh của em nhỏ lệ. Em có thể bắt anh không được gặp em, nhưng đừng bắt anh thôi nhớ về em, kỉ niệm dịu êm của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có bao giờ quên Anh yêu của em. Giờ này mình đã xã thật xa. Không ngày nào em không nhớ đến anh, nhớ đến những kỷ niệm vui buồn giữa chúng ta. Mặc dù giữa chúng ta, nỗi buồn nhiều hơn niềm vui. Anh có biết rằng anh đã nợ em thật nhiều không? Anh nợ em cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ anh...