Lời hối lỗi đã muộn màng
Chỉ vì chênh lệch địa vị xã hội mà tôi đã bỏ em. Giờ tôi hối hận khôn nguôi nhưng chẳng thể nào quay lại được quá khứ.
ảnh minh họa
Đã hơn 30 năm qua, nhưng lòng tôi vẫn mang nặng nỗi ân hận khó giãi bày, nhất là đối với em. Ngày ấy, năm cuối cấp 3, tôi và em học cùng lớp. Em là con gái của một lãnh đạo ngành ngân hàng, gia đình thuộc dạng giàu có, còn tôi thì ngược lại.
Hàng ngày tôi vừa đi làm, vừa đi học. Nhiều hôm lịch làm việc lại trùng với ngày học, để đảm bảo công việc, tôi phải bỏ học để đi làm. Việc này tôi trình bày với Ban Giám hiệu nhà trường, các thầy cô rất cảm thông với hoàn cảnh của tôi, động viên tôi cố gắng học tốt.
Rồi một ngày em chủ động tìm tôi và hỏi nguyên nhân vì sao tôi lại thường xuyên trốn học. Sau phút ngập ngừng, tôi đã kể cho em nghe về hoàn cảnh khó khăn của mình. Nghe xong câu chuyện, em rất cảm động rồi đưa ra lời đề nghị sẽ chép bài cho tôi trong những ngày tôi vắng lớp. Kể từ ngày đó, chúng tôi thành đôi bạn thân, luôn chia sẻ, động viên nhau trong cuộc sống.
Thời gian hối hả trôi đi thật nhanh, chúng tôi đều giành những tình cảm tốt đẹp nhất cho nhau. Một ngày em thổ lộ đã rất yêu tôi, một phần vì em ngưỡng mộ tinh thần cầu tiến, hiếu học của tôi. Nghe lời nói yêu thương của em tôi thực xúc động. Gần đến ngày thi cuối cấp, em mời tôi về nhà chơi, em nói rằng đã kể chuyện hai đứa cho gia đình biết. Cha mẹ em đón tôi thật niềm nở và ân cần.
Bố em bảo rằng ông đã nghe con gái kể chuyện về tôi, ông rất quý những người có chí như tôi, rất vui khi con gái ông có một người bạn như tôi. Ông cũng động viên tôi cố gắng học tập, nếu cần ông sẵn sàng giúp đỡ để tôi có điều kiện học tập tốt nhất. Nhưng tôi đã khéo léo từ chối lời đề nghị đó, chúng tôi luôn động viên nhau học thật tốt.
Video đang HOT
Năm ấy, sau khi tốt nghiệp, tôi đã thi đỗ vào Đại học luật, còn em đỗ Đại học sư phạm. Một thời gian sau tôi đem chuyện tình cảm nói với cha mẹ. Khi nghe tôi nói về hoàn cảnh nhà em, gia đình tôi đã phản đối với lý do gia cảnh hai bên quá chênh lệch về địa vị xã hội, hơn nữa bố mẹ tôi đã hứa hôn cho tôi với con của một người bạn. Ngẫm lại những điều cha mẹ nói tôi thấy có phần đúng, nên không có ý kiến.
Đến năm học thứ hai Đại học, theo sự sắp đặt, tôi đã kết hôn với vợ tôi bây giờ, em chủ động hẹn gặp tôi lần cuối. Gặp tôi, em rất đau khổ, nhưng không hề oán trách về việc tôi đã làm. Cũng năm đó, em bỏ học và vào một tu viện ở Đà Lạt, khép kín cuộc đời mình. Nhận được tin đó, tôi bàng hoàng tìm gặp em để nói lời xin lỗi và an ủi, em khóc rất nhiều, và khuyên tôi đừng quá nặng lòng, và hãy chăm sóc gia đình thật tốt. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau và tôi không biết bây giờ em sống thế nào.
Mấy chục năm đã qua, nhưng tất cả những kỷ niệm khi xưa tôi vẫn còn giữ. Đây quyển vở em chép bài cho tôi, nét chữ của em vẫn còn đó. Tôi thực sự ân hận vì quyết định sai lầm cùng sự mặc cảm, tự ti đã làm lỡ dở cuộc đời của một người con gái giỏi giang, hiền lành. Mấy chục năm, nỗi day dứt này vẫn còn luôn thường trực trong tôi.
Hôm nay trải lòng mình, tôi mong rằng ở một nơi xa nào đó, em có thể nghe được những lời hối lỗi muộn màng của mình. Mong em hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Cầu mong em có cuộc sống thật yên ả, bình an.
Theo VNE
Sự tha thứ quá muộn màng
Háo hức dẫn Chiến về ra mắt gia đình bao nhiêu thì trái tim tôi quặn thắt lại bấy nhiêu khi đón nhận sự thật phũ phàng: chị dâu tôi chính là người yêu cũ của anh.
Vẫn biết tất cả đã trở thành dĩ vãng song lòng tôi cứ rối bời như lửa đốt. Bữa cơm thịnh soạn mà gia đình tôi chuẩn bị thết đãi Chiến với tư cách một thành viên mới đâu ngờ lại đánh dấu một bước ngoặt định mệnh trong tình cảm của chúng tôi.
Chiến nhẹ nhàng nắm tay tôi: "Mối tình đầu bây giờ chỉ còn là những kỉ niệm đẹp thôi thúc anh phải trân trọng, gìn giữ những gì mình đang có. Kể từ khi gặp em, anh đã xác định sẽ dâng trọn cả tâm hồn và thể xác anh cho em với tất cả sự chân thành, mãnh liệt. Hãy tin anh!".
Tôi ngước mắt nhìn Chiến rồi vội vàng quay đi cố che giấu những phong ba, bão tố đang cuồn cuộn trong lòng... Hình ảnh Chiến và chị dâu từng một thời tay trong tay đắm đuối, nồng nàn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng thấy họ trao nhau ánh mắt đắm đuối, vòng tay tình tứ và cả những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn. Tôi thầm xót xa cho thân phận "đến sau" của mình.
Mỗi dịp cả gia đình quây quần bên nhau tôi cứ có cảm giác chị dâu đang nhìn mình với ánh mắt ngạo mạn xen lẫn chút coi thường.
Hơn một năm qua, kể từ ngày anh trai yên bề gia thất, chúng tôi luôn gắn bó thân thiết song khi biết rõ mối quan hệ ngày trước giữa chị và Chiến thì dường như có một khoảng cách vô hình luôn ngăn cản tôi và chị. Nói đúng hơn tôi không vượt qua được sự tức tối, ghen tị nên cố tình hờ hững, lạnh nhạt.
Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực nhức nhối tâm can. Phải chăng tôi chỉ là vật thay thế khoả lấp nỗi cô đơn, trống trải của Chiến sau khi mối tình đầu tan vỡ?
Gặp lại "người xưa", liệu từ sâu thẳm trái tim Chiến những bồi hồi, thổn thức có được khơi dậy lại? Ánh mắt đằm thắm, những lời thề thốt, hứa hẹn anh dành cho tôi xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là đầu môi, chót lưỡi nhằm đánh gục sự ngây thơ, nông nổi của tôi, một đứa con gái lần đầu tiên đặt chân vào lãnh địa tình yêu?... Hàng loạt câu hỏi dồn dập dội về đẩy tôi vào nỗi hoang mang, tuyệt vọng.
Ngay cả những giây phút trong vòng tay ấm áp của Chiến tôi vẫn không xua đuổi được sự ghen tuông, ngờ vực... (Ảnh minh họa)
Tôi rất yêu Chiến và không bao giờ muốn để mất anh song lại không thể thanh thản đón nhận anh như trước đây.
Có lần Chiến thành thật thổ lộ đã từng yêu một người con gái song phải chia tay chỉ vì cả hai quá hiếu thắng, cố chấp và anh đề nghị tôi đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó.
Tôi cũng chưa một lần hờn ghen với quá khứ của anh cho đến ngày phát hiện ra sự thật người mà Chiến kể lại chính là chị dâu mình... Những suy nghĩ rất đỗi nhỏ nhen tầm thường đã khiến tôi ngày càng trượt dài hơn vào những ấm ức. Tôi không chỉ đánh mất chính mình mà còn vô tình tự chế ra độc dược huỷ hoại tình yêu mà bấy lâu tôi nâng niu, tôn thờ.
Để giải toả tức tối, hằn học tôi nghĩ ra đủ mưu kế nhằm hạ thấp danh dự của chị dâu và lôi kéo bố mẹ, anh trai đứng về phía mình. Sự độc địa của tôi không ít phen làm chao đảo tổ ấm bé nhỏ mà anh chị vừa tạo dựng nên. Nhưng rồi tình yêu, lòng bao dung đã giúp anh trai tôi đủ tỉnh táo, tự tin để hiểu ra vợ mình không có lỗi. Hơn nữa đứa con trai bụ bẫm, kháu khỉnh là cầu nối để mối quan hệ của họ khăng khít, gắn bó trở lại...
Tôi chẳng đoái hoài tới ánh mắt ngày càng hụt hẫng, thất vọng của Chiến. Khoảng cách giữa chúng tôi cứ xa dần, xa dần.
Cho đến kỉ niệm tròn hai năm ngày Chiến ngỏ lời yêu thương tôi mới phần nào bừng tỉnh nhận ra sự vô lí đáng trách của mình. Tôi hồi hộp mong ngóng bước chân Chiến từ sớm với dự định sẽ nói cùng anh lời xin lỗi và hứa hẹn gạt sang một bên mọi dư âm buồn để cùng anh hướng tới tương lai. Song đến tận khuya Chiến vẫn bặt vô âm tín.
Tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Đầu dây bên kia Chiến lên tiếng bằng giọng khàn khàn của một kẻ say: "Mình chia tay đi, như thế cả hai sẽ cảm thấy thanh thản hơn. Anh không muốn vì anh mà tình cảm gia đình em rạn nứt, càng không muốn sau này chúng ta day dứt, khó xử... Anh đã chuyển công tác rồi! Chúc em hạnh phúc...".
Tôi chưa kịp nói cùng Chiến những điều mà tôi cần phải nói thì anh đã cúp máy. Tôi cuống quýt gọi lại nhưng kể từ giây phút ấy số máy đó không còn liên lạc được nữa...
Theo VNE
Tôi ngã vào vòng tay bạn thân của chồng Tôi chưa bao giờ hết yêu chồng nhưng tôi cũng yêu cả bạn thân của anh... Tôi và anh quyết định đi đến hôn nhân sau gần 4 năm yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi đẹp lắm! Lúc ấy, tôi là cô sinh viên sư phạm xinh xắn, dịu dàng và căng tràn sức trẻ của tuổi đôi mươi. Tâm hồn trong...