Lời hấp hối của con trai 6 t.uổi khiến người mẹ có vấn đề về thính giác nghe lại được
Cuộc sống của cặp vợ chồng dưới đây kết thúc bằng một bi kịch không ai mong muốn. Đó cũng là lời cảnh tỉnh cho các bậc làm cha, làm mẹ.
Cô Liu đã kết hôn với một người đàn ông ở cùng làng vào năm 18 t.uổi. Cuộc hôn nhân trở nên viên mãn hơn khi cô hạ sinh được một b.é t.rai kháu khỉnh, bụ bẫm.
Nhưng cuộc sống gia đình hạnh phúc đó chẳng kéo dài được mãi. Gánh nặng cơm áo gạo t.iền đã biến chồng cô trở thành một kẻ cục tính, vũ phu. Và trong một lần chồng say xỉn, Liu đã hứng cả cú tát trời giáng của anh ta. Nó mạnh đến mức khiến cô ngất xỉu, ở một bên tai còn có m.áu c.hảy ra. Sau khi tỉnh dậy, đôi tai cô đã không còn nghe được như trước nữa, nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng sau cái tát đó.
Cuộc sống của Liu ngập trong bạo lực gia đình (Ảnh minh họa)
Liu đã thực sự mệt mỏi với cuộc sống gia đình này. Cô quyết định ôm con lên thành phố tìm việc, bỏ lại gã chồng vũ phu với những trận đ.ánh đ.ập tàn nhẫn. Cuộc sống khó khăn là thế, nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa con trai 6 t.uổi, Liu lại lau nước mắt và an ủi mình phải cố gắng tiếp tục để con có cuộc sống tốt hơn. Chính vì thính giác đã có vấn đề nên cô rất khó tìm việc làm, tới đâu cũng bị từ chối. May sao trong một lần lang thang ngoài đường, Liu đã được nhận vào làm công việc bốc vác ở siêu thị.
Công việc rất nặng nhọc nhưng lại phù hợp với hoàn cảnh của cô bây giờ, khi không cần phải giao tiếp quá nhiều. Liu cố gắng k.iếm t.iền để cho con có thể đi học như bạn bè cùng trang lứa.
Rất may khi làm ở siêu thị, mọi người xung quanh biết hoàn cảnh của cô và cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Cuộc sống của Liu cũng thoải mái hơn, đủ để chi trả các sinh hoạt phí cũng như chăm sóc đứa con đang t.uổi đi học. Cho dù cuộc sống khó khăn nhưng nhìn đứa con trai lớn lên mỗi ngày cũng đủ khiến cô mãn nguyện.
Với tình trạng đôi tai của mình, Liu chỉ có thể xin được làm bốc vác trong siêu thị(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng rồi không may khi gã chồng ở quê của cô tìm được hai mẹ con. Hắn ta giờ ngày càng bê tha rượu chè, chỉ coi cô như công cụ k.iếm t.iền. Hắn ta uy h.iếp, nếu Liu không đưa t.iền cho hắn thì hắn sẽ bắt con về quê để hai mẹ con không còn được gặp lại nhau nữa. Nhiều lần đã nghĩ đến chuyện t.ự s.át nhưng vì đứa con cô vẫn tiếp tục cố gắng, đối mặt với những trận đòn của chồng mình và nai lưng ra làm để có t.iền cho hắn uống rượu.
Một hôm, như thường lệ Liu đến đón con và mua thức ăn để chuẩn bị bữa tối. Và hôm đó con trai được điểm 10 nên cô đã thưởng cho bé một que kem mà nó thích nhất. Vì đang bận mua đồ ăn nên cô đã đưa t.iền cho con sang bên đường tự mua mà không biết rằng đó chính là lần cuối cùng mình được thấy nụ cười của con.
Đ.ứa t.rẻ đang tung tăng sang đường mua kem thì đột nhiên một chiếc xe tải lao tới, mọi người la hét trong khi cô dường như c.hết lặng. Lao tới chỗ con trai trong nỗi tuyệt vọng, Liu đã gào lên thảm thiết. Cô giống như một con thú hoang đau đớn ôm con trai vào lòng. M.áu trong miệng đ.ứa b.é chảy ra, người bắt đầu co giật… Và đôi tai tưởng như đã bị hỏng của Liu lại một lần nữa nghe được giọng nói con trai trong lúc hấp hối: “Mẹ… Con c.hết rồi mẹ sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn… từ giờ mẹ không phải vất vả lo cho con nữa…”… Giọng nói yếu ớt của cậu bé và cảnh tượng đó đã khiến những người xung quanh không cầm nổi nước mắt.
(Ảnh minh họa)
Và cô đã mất con trai mãi mãi chỉ vì một phút sơ sẩy của mình. Chồng Liu sau đó đã rất hối hận và tuyệt vọng khi biết tin. Từ hôm đó hắn đã bỏ hẳn rượu chè, che chở, đùm bọc vợ mình để cùng nhau vượt qua nỗi đau mất mát. Nhưng dường như tất cả đã quá muộn, một gia đình đã từng hạnh phúc giờ chỉ còn là bi kịch. Chỉ tiếc rằng đứa con trai còn quá nhỏ để hiểu cuộc đời, chưa kịp tập hưởng những ngày tháng tươi đẹp đã phải ra đi.
Đây cũng là một lời cảnh tỉnh cho những bậc làm cha, làm mẹ hãy chú ý quan tâm đến con cái. Để những đ.ứa t.rẻ đều có thể có được một t.uổi thơ hạnh phúc trọn vẹn với sự che chở và đùm bọc của cả cha lẫn mẹ.
Theo GĐVN
Con dâu run run khi cầm cuốn sổ tiết kiệm 520 triệu đồng và sổ lương hưu của bố chồng hà tiện
Nước mắt tuôn trào, tôi cứ thế nói: "Bố ơi, con xin lỗi bố, bố hãy tha thứ cho con vì quá trẻ người non dạ".
Từ ngày bước chân về làm dâu nhà chồng, tôi đã có ấn tượng không tốt về bố chồng. Cho đến khi ông ốm nặng và trước khi qua đời, tôi vẫn giữ nguyên định kiến đó. Nhưng giờ nhìn lại, quả thật tôi thấy xấu hổ và có lỗi với bố chồng vô cùng.
Tôi kết hôn cách đây 7 năm, cuộc sống vợ chồng còn chưa được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, con trai tôi còn chưa biết nói thì chồng tôi đã không may bị tai nạn giao thông và qua đời. Kể từ đó mọi việc trong gia đình đều do một tay tôi quán xuyến.
Số tôi khổ nên từ nhỏ cũng mất cha mất mẹ, lúc hoạn nạn chẳng biết kêu ai. Nhà tôi có 2 chị em. Chị gái tôi đã lấy chồng nhưng cuộc sống cũng chẳng dư giả. Ngày chồng mất, con trai tôi mới hơn 1 t.uổi. Vì thế, gạt hết nỗi đau mất chồng, tôi cố gắng đi làm để nuôi con. Nhưng vì đồng lương ít ỏi nên tôi không thể mang con đi gửi lớp mà phải nhờ bố chồng trông cháu cho tôi đi làm luôn.
Xin nói thêm về nhà chồng tôi. Mẹ chồng tôi mất sớm nhưng ông vẫn ở vậy nuôi con trai khôn lớn nên người. Ông đặt hết hy vọng vào chồng tôi. Nhưng đùng cái chồng tôi qua đời. Đối với ông việc con trai mất như tin sét đ.ánh ngang tai. Chính vì thế, từ ngày con trai mất, tôi thấy ông ủ dột và gầy mòn hơn rất nhiều.
Dần dà sống cùng có nhiều mâu thuẫn khiến tôi càng ngày càng thấy bố quá đáng và chi li. Ảnh minh họa
Sau khi chồng mất, tôi thấy rất thương bố chồng. Thật sâu trong thâm tâm, tôi cũng muốn thay chồng chăm sóc tốt cho ông. Nhưng sống cùng ông hàng ngày, giữa tôi và bố chồng không khỏi phát sinh mâu thuẫn. Nguyên nhân cũng vì từ sau ngày con trai mất, tôi thấy ông quá chi li và tiết kiệm đến mức hà tiện.
Ban đầu, tôi vẫn đi làm và lo đi chợ nấu cơm như trước khi chồng mất. Nhưng vài tháng sau, bố chồng nói sợ tôi vất vả nên ông bảo tôi đưa t.iền cho ông quản lý chi tiêu sinh hoạt phí. Ở nhà trông cháu, ông sẽ tranh thủ đi mua đồ ăn để về tôi chỉ việc nấu.
Thấy ông nói vậy, tôi biết ơn ông lắm. Nhưng cũng kể từ đó, tôi chưa từng biết đến miếng ngon. Những bữa cơm đạm bạc với canh và dưa cà mắm muối. Nhiều lần tôi cũng góp ý với ông nhưng bị ông giáo huấn là không biết nhìn xa trông rộng. Rồi có hôm tôi mua đồ ăn ngon về để đổi bữa, ông cũng không buồn đụng đũa. Thành ra tôi chẳng dám mua về nữa, chẳng lẽ mẹ con tôi ăn ngon còn mặc kệ ông thì thật không phải phép.
Tôi thương con nên nhiều lần trộm đưa con đi nhà hàng ăn. Ai ngờ hôm ấy hai mẹ con đang ăn uống trong nhà hàng thì bắt gặp bố chồng tôi đi ở bên ngoài nhìn vào. Đó là lần đầu tiên ông xưng "tôi-cô" với tôi. Trước mặt bàn dân thiên hạ mà ông nói tôi là người con dâu không biết vun vén, chỉ biết phung phí tiêu t.iền. Mọi người lúc đó ai cũng xì xào vì nghĩ tôi hoang phí lắm. Tôi ngượng đến mức đỏ bừng mặt và xấu hổ không nói được lời nào.
Ở nhà khó chịu, tôi mang chuyện nhà ra kể ở cơ quan. Ai cũng ngao ngán bố chồng và bênh vực tôi. Được mọi người ủng hộ, tôi càng thấy mình đúng. Tôi cũng nghĩ, tôi chẳng thể phải cùng ông sống hà tiện suốt đời nữa. Tôi quyết định không để bố chồng giữ t.iền nữa. Từ đó, váy vóc hay đồ ngon tôi cũng mua về ăn mặc cho thoải mái chứ chẳng quan tâm ông nghĩ gì về mình.
Bố chồng dù không hài lòng ra mặt khi tôi làm vậy, nhưng ông cũng không ngăn cản được tôi. Ông cằn nhằn thì tôi mặc kệ không nghe. Tuy tức giận con dâu, nhưng ông vẫn rất thương cháu. Tuy nhiên ông nói: "Từ nay con cứ làm gì con thích không cần để ý đến bố. Bố sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con và cháu nữa". Nói là làm, từ hôm ấy tôi làm gì ông cũng không can thiệp dù chỉ một lời.
Và 5 tháng sau, một ngày tôi đang đi làm thì ở nhà ông bị nhồi m.áu cơ tim. Khi nghe hàng xóm gọi điện thông báo tôi đã rất bàng hoàng. Tôi vội vã bỏ dở công việc đang làm để chạy về nhà. Khi ấy ông đang được người hàng xóm sắp đưa lên taxi để đến bệnh viện cấp cứu.
Khi ngồi trong xe, tôi cứ nắm chặt bàn tay gầy guộc của ông. Rồi ông cố tình đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ ngầm ý bảo tôi hãy cất đi. Tôi cũng nghe lời ông vội nhét mẩu giấy vào túi áo và đưa ông nhập viện cấp cứu.
Mặc dù được hàng xóm phát hiện và tôi cũng về sớm nhất để đưa ông đi cấp cứu nhưng tất cả đã muộn. Bác sĩ nói do có những rối loạn nhịp tim nguy hiểm lại không có máy sốc điện nên ông không qua khỏi.
Từ ngày bố chồng mất, căn nhà nhỏ trở nên trống vắng hơn. Cứ nhìn 3 di ảnh trên bàn thờ, tôi vừa mừng vì bố mẹ chồng và chồng tôi đã được đoàn tụ ở thế giới bên kia. Nhưng tôi cũng xót xa khi một gia đình đã từng có khá nhiều người giờ chỉ còn có mẹ con tôi sống đơn côi.
Sau khi lo liệu đám tang cho bố chồng xong, tôi mới sực nhớ đến mẩu giấy hôm trên đường đi viện mà ông nhét vào tay tôi. Tôi tìm lại đọc thì càng bất ngờ và ân hận khi trên mẩu giấy đó ông viết: "Bố để cuốn sổ tiết kiệm 520 triệu đồng và sổ lương hưu của bố ở trong ngăn tủ X. Bố già rồi không biết ngày nào bố sẽ phải ra đi. Bởi thế bố cứ viết trước mẩu giấy này cho con. Con có thể dành số t.iền này để lo cho các cháu của bố nhé. Bố xin lỗi vì đã sống quá hà tiện. Nhưng bố muốn để dành 1 khoản t.iền tiết kiệm cho 2 mẹ con con".
Thật sự tôi ân hận vô cùng khi đã trách cứ bố chồng, khi đã cảm thấy khó chịu vì ông quá tiệt kiệm trong ăn uống hàng ngày. Nước mắt tuôn trào, tôi cứ thế nói: "Bố ơi, con xin lỗi bố, bố hãy tha thứ cho con vì quá trẻ người non dạ".
Từ ngày bố chồng mất, mỗi khi nhớ tới ông, cảm giác ân hận luôn bủa vây tôi. Thật sự tôi đã chẳng hiểu được nỗi khổ tâm. Tôi còn suốt ngày mang chuyện nhà mình ra kể cho thiên hạ để họ cười chê bố chồng mình.
Như sáng nay đến nơi làm việc, tôi đã cãi nhau với chị đồng nghiệp chỉ vì chị ấy hỏi tôi: "Thế nào, ông già c.hết rồi, mày sống khá hơn chứ hả?". Nghe câu nói đó, tôi cảm thấy như bị xúc phạm nên đã nói lại chị ta. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chính tôi mới là kẻ đáng trách. Một người con dâu như tôi có xứng với những ân tình mà bố chồng dành cho không?
Theo Emdep
Vợ chồng tôi sắp chia lìa vì không có con, mẹ chồng đã làm một việc mà không mẹ chồng nào làm được Mẹ chồng rất thoải mái và luôn vun đắp động viên vợ chồng tôi nào là cứ từ từ làm phúc nhiều ắt sẽ có con... Đúng là ông trời chẳng bao giờ cho ai được hạnh phúc trọn vẹn. Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã 10 năm rồi kinh tế gia đình thì quá bền vững với cơ ngơi là một...