Lối đi này em cần có anh
Anh ơi! Anh có biết rằng bây giờ em đang nhớ anh lắm không? Đã mấy ngày rồi anh không liên lạc gì với em, em thấy mình như thiếu vắng một thứ gì đó.
Trong tâm trí của em lúc nào cũng có hình bóng của anh, nhớ từng nụ cười, nhớ từng ánh mắt, nhớ những lúc mình vui vẻ bên nhau, những nụ hôn ngọt ngào và nồng ấm. Mặc dù thời gian bên nhau của chúng ta rất ngắn ngủi xong vì hoàn cảnh vì cuộc sống mưu sinh nên em và anh phải xa nhau hàng trăm cây số. Em biết anh cũng biết những lúc nhớ nhau mà không được gần nhau anh cũng buồn lắm. Em cũng như anh nhưng làm sao được, muốn gì đi nữa thì trước tiên chúng ta cũng phải lo cho cuộc sống cho bản thân và còn gia đình của chúng ta sau này nữa.
Hiện tại em và anh còn trắng tay nếu chúng mình cưới nhau sẽ khổ cho tương lai của con chúng ta sau này. Em không sợ khổ vì nghèo khó, với em anh là hạnh phúc của đời em. Em biết xa em anh không muốn và đôi lúc làm anh bực tức sinh ra mâu thuẫn trong tình cảm. Nhưng anh ơi ! Nếu thương nhau thật lòng không nhất thiết phải cuới nhau bây giờ phải không anh. Đôi lúc đi trên đường vào những ngày nghỉ, những ngày lễ nhìn người ta có đôi bên nhau mà em thấy nghẹn lòng, mặc dù em đã cố ngăn dòng nước mắt đừng tiếp tục lăn dài trên má nữa nhưng càng cố nén lòng bao nhiêu em càng khóc nhiều bấy nhiêu. Vì sao vậy anh? Vì sao vậy? Chỉ đơn giản là vì “em yêu anh, em nhớ anh”. Nếu trong cuộc đời này không có anh bên cạnh, không cùng anh bước đi những chặng đường còn lại em thấy cuộc sống của mình không còn ý nghĩa gì nữa. Hằng đêm, em thường hay khóc một mình trong căn phòng lạnh lẽo, em thầm ước cho chúng mình được đẹp đôi và hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc chắp vá
Em của anh! Bình thường như mọi ngày có lẽ anh đã về từ sớm để đi ăn tối, nhưng hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi em đi. Em chỉ đi công tác thôi mà sao anh thấy mình hụt hẫng với những bước chân chênh vênh lủi thủi một mình.
Giờ này em đang làm gì? Em đa ở đâu? Em mệt nhiều không? Những câu hỏi ấy cứ xoáy vào anh làm cho nỗi nhớ em trong anh càng lớn hơn, và sự trống trải dường như vây chặt lấy anh trong căn phòng làm việc nhỏ này. Em yêu của anh! Em có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không? Hôm em đi, vội vã và bất ngờ. Anh cũng không chuẩn bị gì cho em được, em chạy vội về nhà để chuẩn bị đồ, anh chỉ còn biết gọi cho em để dặn em mang những gì đi. Anh thấy buồn vì mình chẳng giúp được em trong những lúc như vậy, nhưng em có biết, chỉ cần em đồng ý, anh sẵn sàng gạt đi tất cả những rào cản để được lo cho em, để được chăm sóc cho em không?
Có lần em hỏi anh : "Tình yêu là gì vậy anh?" Anh đã không trả lời mà chỉ ôm em vào lòng bằng vòng tay mang tất cả yêu thương của mình. Có thể, anh không thể nói cho em tình yêu là gì được, anh chỉ biết rằng : anh vui khi thấy trong mắt em có những nụ cười, buồn với nỗi buồn của em, đau với nỗi đau của em và xót xa cho số phận chúng mình. Một vòng tay vững chắc và một thân hình cao lớn, có thể anh không có, nhưng một vòng tay yêu thương và một trái tim biết yêu em tha thiết và chân thành, một bờ vai nhỏ để em có thể dựa vào khi mệt mỏi hay hạnh phúc muốn sẻ chia, thì anh có em à. Với anh, được chăm sóc cho em, dù chỉ là những điều rất nhỏ thôi, cũng là một niềm vui lớn. Anh đã rất giận chính bản thân mình những khi làm em buồn. T. ơi, anh yêu và nhớ em nhiều quá.
Em hay nói với anh rằng mọi thứ rồi sẽ phai mờ theo thời gian đúng không? Liệu có phải thế không em? Anh nhớ khi gặp em lần đầu tiên, em đã nhìn anh như một người đáng ghét. Còn anh, nhìn em như một người bình thường mang trong mắt một nỗi buồn sâu thẳm. Rồi sau đó, chúng mình nói chuyện, rồi chia sẻ, rồi quan tâm và anh đã yêu em lúc nào không biết nữa. Tình yêu chúng mình mang quá nhiều sắc thái tình cảm: vui, buồn, đau khổ, xót xa, hạnh phúc. Mình đã trải qua những phút giây đau khổ đến cùng cực, tê tái, và cả những phút bên nhau hạnh phúc tràn ngập dâng lên ánh mắt và những nụ cười. Em nhớ có lần anh nói với em: hạnh phúc của cuộc đời anh được chắp vá từ những niềm vui nhỏ và bình dị, và em chính là nguồn những niềm vui bình dị ấy, em biết không? Em yêu thương! hãy vững vàng lên em nhé, hãy nhớ rằng anh luôn bên cạnh. Anh yêu và nhớ em rất nhiều. Chúc em công tác tốt và sớm về với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh nhưng em không còn đợi anh nữa Anh ạ, em đã không còn đợi nữa. Từ trong sâu thẳm trái tim em em biết còn yêu anh nhiều lắm. Mỗi khi nghĩ về anh em thấy mình thật vui vì có người để mình nhớ tới. Và biết rằng ở nơi xa ấy có người cũng đang yêu và nhớ đến mình. Đó có phải là tình yêu không khi:...