Lời đề nghị trơ trẽn của vợ trước khi xách va li ra khỏi nhà
Ngay cả khi ra khỏi nhà mà vợ tôi vẫn cố đưa ra lời đề nghị ngang ngược với chồng. Chẳng lẽ, về thăm con và chăm con của chính mình mà em cũng phải mặc cả ư?
“Kể cả em đi lấy chồng rồi thì cũng không muốn anh lấy vợ để còn chăm sóc con gái chứ” (Ảnh minh họa)
Trước khi lấy nhau, vợ chồng tôi cũng từng có thời gian yêu nhau đắm đuối. Vượt qua bao sóng gió bị gia đình bên vợ cấm cản suốt mấy năm (vì tôi là trai tỉnh lẻ, nhà vợ sợ khi con gái họ lấy tôi sẽ khổ), cuối cùng chúng tôi mới chính thức ở bên nhau. Để cô ấy có cuộc sống sung sướng sau khi lấy chồng, tôi luôn cố gắng làm lụng ngày đêm để mua nhà, mua xe đẹp cho vợ đi. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ cuộc sống của chúng tôi thế là trọn vẹn.
Tôi đau khổ hơn khi bị chính người gối ấp tay kề với mình một ngày dứt khoát chẳng cần chồng cũng chẳng cần con chỉ vì 1 cơn “say nắng” (Ảnh minh họa)
Song hạnh phúc gia đình của vợ chồng chúng tôi sẽ như thế nếu như chúng tôi không hay xảy ra những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Lý do là vì tôi thì quá bận rộn với công việc nên không hay chia sẻ, giúp đỡ vợ được việc nhà. Trong từ vợ tôi từ ngày sinh con gái xong lại phải bận bịu chăm con. Hơn nữa, con gái tôi hay ốm đau nên càng áp lực gánh nặng lên vợ. Không có ai trông con cho vợ đi làm, cô ấy càng bực bội và stress.
Từ đó, giữa chúng tôi liên tục nảy sinh cãi vã và bất đồng quan điểm. Có 1-2 lần, do mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, không kìm chế được mình, tôi đã tát vợ. Những lần như vậy, tôi thực sự rất ân hận. Tôi đã xin lỗi vợ và tự hứa với bản thân không bao giờ để chuyện ấy xảy ra một lần nữa. Vợ tôi thì cũng bảo tha thứ cho tôi nhưng cô ấy thường xuyên bị ám ảnh với chuyện này.
Video đang HOT
Khi con gái tôi lên 2 tuổi bớt ốm đau, để giải phóng cho vợ khỏi phải ở nhà trông con nhiều stress, tôi bàn với vợ cho con đi lớp. Cô ấy rất vui và cũng nhanh chóng xin được việc làm khá ổn tại một công ty du lịch. Do đi làm trở lại sau nhiều tháng nghỉ ở nhà, vợ tôi trở nên xinh tươi, năng động hơn. Cô ấy cũng háo hức hơn và tràn đầy sức sống hơn.
Song cũng chính từ những ngày đi làm lại, tôi thấy vợ tôi biến thành một người hoàn toàn khác hẳn. Vợ tôi trở nên ít cau có, ít gây sự với chồng hơn. Cô ấy lúc nào cũng cười nói hạnh phúc. Rồi từ bao giờ, cô ấy trở nên bận rộn hơn và dính với cái điện thoại như hình với bóng. Đặc biệt, khác với trước kia, vợ tôi vứt máy tính, điện thoại tùm lum ở bất cứ nơi đâu tiện tay, giờ thì cô ấy đặt mật khẩu cho 2 đồ dùng cá nhân hay dùng đến hàng ngày.
Tôi nhận ra tất cả những thay đổi ấy của vợ nhưng khi chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân thì một ngày tôin đã tình cờ phát hiện em “say nắng” một người đàn ông khác. Đó chính là một đồng nghiệp của em. Anh ta là trai tân chưa có gia đình.
Khi tôi đưa ra bằng chứng thì em không một lời thanh minh, cũng không van xin như nhiều phụ nữ khác. Em còn nói: “Em đợi anh đưa đơn ly hôn cũng vài tháng nay rồi. Anh đưa ra em ký. Có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây vì đã hết duyên, hết phận rồi”.
Tôi sững người khi nghe vợ nói thế. Bởi dù sao, vợ chồng tôi chỉ có những mâu thuẫn vặt vãnh. Tôi cũng chưa bao giờ từng ky bo, hà tiện hay không yêu chiều vợ con. Với nhà nội ngoại, tôi vẫn luôn ứng xử đúng mực và công bằng. Chỉ có điều là tôi quá bận do mải kiếm tiền mà ít chia sẻ với vợ việc nhà cửa con cái. Nhưng vợ tôi đã nói vậy, là một người đàn ông tôi cũng phải có tự trọng của mình. Dù còn yêu vợ, dù thương con gái nhưng tôi cũng không níu kéo thêm.
Nhưng những gì về vợ tôi chưa dừng lại tại đó. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày vợ tôi xách vali bỏ chồng bỏ con ra khỏi nhà. Lúc ấy là khoảng 8 giờ tối. Con gái 2 tuổi của tôi cứ ôm lấy chân mẹ không cho mẹ đi. Thấy 2 mẹ con bịn rịn, tôi nói hay là cô ấy cứ mang con theo. Hàng tháng tôi sẽ gửi tiền chu cấp cho con 5 triệu và sẽ đến thăm con. Khi nào con 3 tuổi, con thích về sống với bố, tôi sẽ đón con về. Giờ con còn nhỏ và quấn mẹ thì nên ở với mẹ.
Nghe tôi nói vậy, vợ tôi lạnh lùng quay lại bảo chồng thẳng thắn rằng: “Em không muốn nuôi con vì nếu thế em sẽ không lấy được chồng”. Thậm chí cô ấy còn ngụy biện, mang con đi theo, nếu lấy chồng, cô ấy sợ người ta lấy cái cớ đó để đè đầu cưỡi cổ cô ấy. Chưa hết, trước khi ra khỏi nhà, cô ấy còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn và ngang ngược rằng: Sau khi em ra đi khỏi ngôi nhà này, nếu tôi không yêu người khác, không có người đàn bà khác thì em mới có thể về thăm và chăm sóc con. Chứ nếu tôi có ai khác, cô ấy sẽ không về gặp con nữa.
Thấy vợ nói những điều quá vô lý ngang ngược mà tôi tức cười quá thể. Tại sao vợ tôi chỉ vừa mới đi làm mà tư tưởng đã thay đổi chóng mặt đến thế? Ngay cả khi ly hôn vẫn còn cố đưa ra điều kiện ngang ngược với chồng. Chẳng lẽ, về thăm con và chăm con của chính mình mà em cũng phải mặc cả ư? Trong khi em được quyền yêu người khác mà chính xác là em đang có người đàn ông khác rồi vẫn còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn với chồng như thế. Thử hỏi các mẹ, vợ tôi là người phụ nữ như nào?
Hiện vợ tôi đã ra khỏi nhà được gần 2 tháng nay. 2 tháng nay, do tôi chưa đồng ý với lời đề nghị của vợ nên cô ấy cũng không về nhà thăm con. Cô ấy mới chỉ gọi cho con 4 lần. Lần nào cô ấy cũng bảo tôi đưa ra câu trả lời cuối cùng cho lời đề nghị cô ấy nói trước khi ra khỏi nhà. Tôi nói cô ấy ích kỷ, trẻ con thì cô ấy chỉ bảo: “Kể cả em đi lấy chồng rồi thì cũng không muốn anh lấy vợ để còn chăm sóc con gái chứ”. Nếu tôi đồng ý thì ý vào cam kết đàng hoàng. Tôi nói thương con sao em không ở lại mà nuôi con hay cho con đi theo thì em lại im im tắt máy.
Con gái tôi không đêm nào trước khi đi ngủ không khóc vì nhớ mẹ. Thương con, tôi lại giận vợ mình. Nhưng tôi nghĩ dù giờ vợ và con gái không ở với nhau nữa, hay tôi cứ chấp nhận bình thường hóa quan hệ để cô ấy về thăm con cho con bé được hạnh phúc? Còn tôi thì phải chấp nhận nhìn vợ hạnh phúc bên người ta sao?
Theo Afamily
Đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau
Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng với em thi thật đăng đẵng.
Nhà anh và nhà em chi cach nhau môt bơ tương. Thuơ ấu thơ co đôi ba lân minh cung tắm mưa, chơi trò chơi trẻ con rồi dần lớn lên như bao đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng không thân thiết quấn quýt để đủ biết vê đơi sông riêng của nhau. Găp anh, em cung không đê y vi anh rất đỗi binh thương. Cũng có thể vì cam xuc vi ngot đôi môi của em khi đó đang đắm chìm trong hanh phuc bên một ngươi - người mà em tương như sẽ đem đến cho em niêm vui bất tận. Nhưng mối tinh ấy lại như môi tơ vo khiến em hoang mang trong tuyêt vong. Em yêu nhầm kẻ Sở Khanh.
Một ngày, em lại gặp anh - ngươi hang xom nhà kế bên. Không hiểu sao chỉ dăm ba câu chào hỏi xa giao lại cho em cai cam giac như lâp đi khoang trông trong lòng. Cung tư đo, tinh cam lơn theo thơi gian, phai chăng em đa yêu ngươi hang xom nhăn tin cho em môi ngay?
Ngay qua ngay, hinh anh cua anh lơn dân trong em tư bao giơ. Anh a, em la ngươi con gái, em cung co trai tim, cung biêt đau khi nghe người ta nói về anh như thế và như thế... nhưng em bât châp bông hông gai goc cua anh đê đến vơi anh. Anh đa giúp quên đi dấu vết tinh sâu, đa cho em được yêu một lần nữa, rồi dần già em thây anh là ngươi tôt, sông tinh cam, co trươc co sau, vì thê em đa mong có anh mỗi ngày.
Rồi ngày phôi phai cũng đến. Anh đi công tác xa. Tình yêu của chúng mình chỉ réo rắt qua dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại. Trong đêm, em lạnh lẽo cuộn mình trong nỗi nhớ. Những cuộc đi chơi với bạn bè, cũng chỉ mình em, mình em trên nẻo đường không có anh, cảm giác nhói buồn, trái tim như giá lạnh thêm.
Em không phải là cô gái của mùa thu Hà Nội. Em là người con gái của miền Trung nhiều nắng và gió mà anh đã từ ly để kiếm kế sinh nhai. Anh làm khách sạn, nơi có nhiều cạm bẫy. Anh kiếm được nhiều tiền hơn hẳn những đồng lương ít ỏi của người làm công cũng khiến em thấy lo lắng, thắc mắc. Bao suy nghĩ trong em cứ dồn về. Mặc dù vậy em vẫn tin anh.
Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi. (Ảnh minh họa)
Em biết vì tình yêu này, chúng ta phải cố gắng nhiều. Nhưng cái gọi là nhiều ấy thì mình em chịu đựng anh có biết không? Em sẽ ít gọi điện cho anh, sẽ ít nhắn tin cho anh. Nhưng đừng có nghĩ em không thương anh nữa, em chỉ không muốn làm phiền để anh chuyên tâm vào công tác. Phải chăng đôi lúc tim em dồn nén những suy ngẫm về lời người ta nói về anh, về công việc của anh. Em vẫn mong sao đó không phải là sự thật để tình yêu đôi ta ngày càng mặn mòi hơn.
Quay về đi anh, dù anh làm nhiều đi nữa nhưng đổi lại tình yêu anh cho em là cái gì? Em không trách anh mà trách thân mình quá yêu, để ngày Lễ tình nhân, ngày quốc tế dành cho phái đẹp em cũng chưa một lần được có trong tay cành hoa hồng lãng mạn hay nếm vị đắng, ngọt của thanh socola. Những ngày đó, em đi tìm niềm vui một mình rong ruổi trên từng con đường nhỏ nơi chúng ta đã hẹn hò, để em tìm lại hơi ấm của anh.
Em không tham sang, không phụ khó nhưng em cần anh, cần lắm một bờ vai để em tựa vào. Nhưng đó chỉ là giấc chiêm bao về muộn. Tại sao vậy anh? Những món quà bưu phẩm anh gửi về em còn để đấy. Nó cũng cũ theo từng ngày nhớ anh. Em luôn đặt câu hỏi vì sao? Hay là anh không yêu em, anh chỉ xem em là căn gác trống không tên, và ở ngoài đó anh đang chung đường với ai, và phải chăng anh là... trai bao chuyên nghiệp, bán thân kiếm tiền quên cả người đang đợi anh?
Đã bao giờ anh nghĩ một lần cho em chưa? Phũ phàng ích kỷ, em đã thấy ở anh. Dường như cái nắng nóng của miền Trung đã dạn dày cho em sự chai sạn. Mặc bố mẹ ngăn cấm, bạn bè khuyên can, nhưng em vẫn đợi vẫn yêu anh, yêu qua hình ảnh facebook, qua tin nhắn hay cuộc chuyện trò vô hình, không thấy bóng anh đâu. Xuân qua rồi anh à, hè lại đến, mọi cảm giác nóng bỏng của tình yêu chúng mình cũng chỉ mình em nung nấu mà thôi.
Cuộc tình mình như cơn ngủ say không đoạn kết. Hai năm qua, thơi gian chưa hăn đã dai đôi vơi anh nhưng vơi em thi thật đăng đẵng. Đôi lúc em muốn quên. Nhưng không. Anh ơi, em vẫn nhớ anh, đã trót yêu rồi sao nỡ làm khổ nhau? Giờ em chỉ biết chờ đợi, như sân ga ngóng trông những chuyến tàu đến rồi lại đi.
Theo VNE
Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy... Bạn đừng ngại bị anh xã đánh giá này nọ. Cứ mạnh dạn thử đi rồi sẽ thấy mọi chuyện tốt hơn là mình tưởng... Chúng em kết hôn được gần 3 tháng. Ông xã là người đàn ông đầu tiên của em. Tuy vậy, em cũng biết khá nhiều về chuyện quan hệ vợ chồng do học hỏi từ sách báo, tài...