Lời đề nghị quá trơ trẽn của vợ trước khi xách va li ra khỏi nhà
Ngay cả khi ra khỏi nhà mà vợ tôi vẫn cố đưa ra lời đề nghị ngang ngược với chồng. Chẳng lẽ, về thăm con và chăm con của chính mình mà em cũng phải mặc cả ư?
Đúng là cuộc đời, chẳng ai có thể ngờ được bạn nhỉ. Biết là phũ phàng, là bẽ bàng nhưng bị chính người đàn bà bên cạnh làm cho đau lòng thử hỏi ai mà không sốc và không hận được chứ?
Tôi đau khổ khi bị chính người gối ấp tay kề với mình một ngày dứt khoát chẳng cần chồng cũng chẳng cần con chỉ vì 1 cơn “say nắng”. Bởi tính đến nay, chúng tôi mới chỉ làm đám cưới được 4 năm thôi. Con gái tôi cũng chỉ được gần 3 tuổi.
Trước khi lấy nhau, vợ chồng tôi cũng từng có thời gian yêu nhau đắm đuối. Vượt qua bao sóng gió bị gia đình bên vợ cấm cản suốt mấy năm (vì tôi là trai tỉnh lẻ, nhà vợ sợ khi con gái họ lấy tôi sẽ khổ), cuối cùng chúng tôi mới chính thức ở bên nhau. Để cô ấy có cuộc sống sung sướng sau khi lấy chồng, tôi luôn cố gắng làm lụng ngày đêm để mua nhà, mua xe đẹp cho vợ đi. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ cuộc sống của chúng tôi thế là trọn vẹn.
Tôi đau khổ hơn khi bị chính người gối ấp tay kề với mình một ngày dứt khoát chẳng cần chồng cũng chẳng cần con chỉ vì 1 cơn “say nắng” (Ảnh minh họa)
Song hạnh phúc gia đình của vợ chồng chúng tôi sẽ như thế nếu như chúng tôi không hay xảy ra những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Lý do là vì tôi thì quá bận rộn với công việc nên không hay chia sẻ, giúp đỡ vợ được việc nhà. Trong từ vợ tôi từ ngày sinh con gái xong lại phải bận bịu chăm con. Hơn nữa, con gái tôi hay ốm đau nên càng áp lực gánh nặng lên vợ. Không có ai trông con cho vợ đi làm, cô ấy càng bực bội và stress.
Từ đó, giữa chúng tôi liên tục nảy sinh cãi vã và bất đồng quan điểm. Có 1-2 lần, do mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, không kìm chế được mình, tôi đã tát vợ. Những lần như vậy, tôi thực sự rất ân hận. Tôi đã xin lỗi vợ và tự hứa với bản thân không bao giờ để chuyện ấy xảy ra một lần nữa. Vợ tôi thì cũng bảo tha thứ cho tôi nhưng cô ấy thường xuyên bị ám ảnh với chuyện này.
Khi con gái tôi lên 2 tuổi bớt ốm đau, để giải phóng cho vợ khỏi phải ở nhà trông con nhiều stress, tôi bàn với vợ cho con đi lớp. Cô ấy rất vui và cũng nhanh chóng xin được việc làm khá ổn tại một công ty du lịch. Do đi làm trở lại sau nhiều tháng nghỉ ở nhà, vợ tôi trở nên xinh tươi, năng động hơn. Cô ấy cũng háo hức hơn và tràn đầy sức sống hơn.
Song cũng chính từ những ngày đi làm lại, tôi thấy vợ tôi biến thành một người hoàn toàn khác hẳn. Vợ tôi trở nên ít cau có, ít gây sự với chồng hơn. Cô ấy lúc nào cũng cười nói hạnh phúc. Rồi từ bao giờ, cô ấy trở nên bận rộn hơn và dính với cái điện thoại như hình với bóng. Đặc biệt, khác với trước kia, vợ tôi vứt máy tính, điện thoại tùm lum ở bất cứ nơi đâu tiện tay, giờ thì cô ấy đặt mật khẩu cho 2 đồ dùng cá nhân hay dùng đến hàng ngày.
Video đang HOT
Tôi nhận ra tất cả những thay đổi ấy của vợ nhưng khi chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân thì một ngày tôin đã tình cờ phát hiện em “say nắng” một người đàn ông khác. Đó chính là một đồng nghiệp của em. Anh ta là trai tân chưa có gia đình.
Khi tôi đưa ra bằng chứng thì em không một lời thanh minh, cũng không van xin như nhiều phụ nữ khác. Em còn nói: “Em đợi anh đưa đơn ly hôn cũng vài tháng nay rồi. Anh đưa ra em ký. Có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây vì đã hết duyên, hết phận rồi”.
Tôi sững người khi nghe vợ nói thế. Bởi dù sao, vợ chồng tôi chỉ có những mâu thuẫn vặt vãnh. Tôi cũng chưa bao giờ từng ky bo, hà tiện hay không yêu chiều vợ con. Với nhà nội ngoại, tôi vẫn luôn ứng xử đúng mực và công bằng. Chỉ có điều là tôi quá bận do mải kiếm tiền mà ít chia sẻ với vợ việc nhà cửa con cái. Nhưng vợ tôi đã nói vậy, là một người đàn ông tôi cũng phải có tự trọng của mình. Dù còn yêu vợ, dù thương con gái nhưng tôi cũng không níu kéo thêm.
Nhưng những gì về vợ tôi chưa dừng lại tại đó. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày vợ tôi xách vali bỏ chồng bỏ con ra khỏi nhà. Lúc ấy là khoảng 8 giờ tối. Con gái 2 tuổi của tôi cứ ôm lấy chân mẹ không cho mẹ đi. Thấy 2 mẹ con bịn rịn, tôi nói hay là cô ấy cứ mang con theo. Hàng tháng tôi sẽ gửi tiền chu cấp cho con 5 triệu và sẽ đến thăm con. Khi nào con 3 tuổi, con thích về sống với bố, tôi sẽ đón con về. Giờ con còn nhỏ và quấn mẹ thì nên ở với mẹ.
Nghe tôi nói vậy, vợ tôi lạnh lùng quay lại bảo chồng thẳng thắn rằng: “Em không muốn nuôi con vì nếu thế em sẽ không lấy được chồng”. Thậm chí cô ấy còn ngụy biện, mang con đi theo, nếu lấy chồng, cô ấy sợ người ta lấy cái cớ đó để đè đầu cưỡi cổ cô ấy. Chưa hết, trước khi ra khỏi nhà, cô ấy còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn và ngang ngược rằng: Sau khi em ra đi khỏi ngôi nhà này, nếu tôi không yêu người khác, không có người đàn bà khác thì em mới có thể về thăm và chăm sóc con. Chứ nếu tôi có ai khác, cô ấy sẽ không về gặp con nữa.
Thấy vợ nói những điều quá vô lý ngang ngược mà tôi tức cười quá thể. Tại sao vợ tôi chỉ vừa mới đi làm mà tư tưởng đã thay đổi chóng mặt đến thế? Ngay cả khi ly hôn vẫn còn cố đưa ra điều kiện ngang ngược với chồng. Chẳng lẽ, về thăm con và chăm con của chính mình mà em cũng phải mặc cả ư? Trong khi em được quyền yêu người khác mà chính xác là em đang có người đàn ông khác rồi vẫn còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn với chồng như thế. Thử hỏi các mẹ, vợ tôi là người phụ nữ như nào?
“Kể cả em đi lấy chồng rồi thì cũng không muốn anh lấy vợ để còn chăm sóc con gái chứ” (Ảnh minh họa)
Hiện vợ tôi đã ra khỏi nhà được gần 2 tháng nay. 2 tháng nay, do tôi chưa đồng ý với lời đề nghị của vợ nên cô ấy cũng không về nhà thăm con. Cô ấy mới chỉ gọi cho con 4 lần. Lần nào cô ấy cũng bảo tôi đưa ra câu trả lời cuối cùng cho lời đề nghị cô ấy nói trước khi ra khỏi nhà. Tôi nói cô ấy ích kỷ, trẻ con thì cô ấy chỉ bảo: “Kể cả em đi lấy chồng rồi thì cũng không muốn anh lấy vợ để còn chăm sóc con gái chứ”. Nếu tôi đồng ý thì ý vào cam kết đàng hoàng. Tôi nói thương con sao em không ở lại mà nuôi con hay cho con đi theo thì em lại im im tắt máy.
Con gái tôi không đêm nào trước khi đi ngủ không khóc vì nhớ mẹ. Thương con, tôi lại giận vợ mình. Nhưng tôi nghĩ dù giờ vợ và con gái không ở với nhau nữa, hay tôi cứ chấp nhận bình thường hóa quan hệ để cô ấy về thăm con cho con bé được hạnh phúc? Còn tôi thì phải chấp nhận nhìn vợ hạnh phúc bên người ta sao?
Theo Afamily
Nỗi đau chồng vắng nhà vợ lên giường với bạn thân
Em xin lỗi, trước đây em đã trót trao trinh tiết của mình cho một người khác. Nhưng khi anh ta chiếm đoạt được em rồi thì anh ta đã bỏ em không thương tiếc
Tôi và em quen nhau từ thời hai đứa con học cấp 3 nhưng ngày ấy, tôi còn hồn nhiên lắm nên chỉ coi em như một người bạn thân thiết, đâu biết rằng trong lòng em đã thầm yêu mến tôi từ lâu?
Sau đó thì tôi thi vào Học viện Cảnh sát nhân dân, còn em đỗ vào trường Cao đẳng Y tế cộng đồng. Hôm gia đình tôi tổ chức mừng tôi đỗ đại học và chia tay tôi lên đường đi học, em cũng đến nhà tôi chung vui. Sau bữa ăn tối vui vẻ với mọi người thì tôi đưa em về... Vừa đi được một đoạn đường thì em bất ngờ ôm chầm tôi và nói: "Cậu có biết rằng từ rất lâu rồi, tớ đã thầm yêu cậu?". Tôi hơi bất ngờ trước câu nói đó của em nhưng vì từ trước tới nay, tôi chỉ coi em như một người bạn thân thiết nên nói với em rằng: "Tớ nghĩ chúng mình chỉ là bạn thôi. Bây giờ tớ không muốn mất đi tình bạn ấy". Em đã khóc và buồn rất nhiều khi bị tôi từ chối tình cảm của mình...
Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã tốt nghiệp và được đưa về địa phương làm việc. Và rồi, một tai nạn bất ngờ ập xuống khi tôi bị thương nặng trong một lần đi công tác xa và tôi đã bị hôn mê suốt hai ngày ở bệnh viện... Lúc vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy em và mẹ tôi ngồi bên cạnh. Mẹ tôi nói rằng, "H đã ở đây chăm sóc cho con suốt mấy ngày con bị hôn mê đấy". Biết được tấm chân tình của em, tôi thật sự rất cảm động...
Sau khi ra viện, tôi đã ngỏ lời yêu em và em đã khóc trong sự hạnh phúc vì mối tình bao năm đơn phương cuối cùng cũng đã được đền đáp. Cũng chẳng bao lâu sau thì hai chúng tôi chính thức thành chồng thành vợ với một đám cưới long trọng.
Đêm tân hôn, khi tôi vừa đưa em vào phòng thì em đã khóc nức nở: "Em xin lỗi, trước đây em đã trót trao trinh tiết của mình cho một người khác. Nhưng khi anh ta chiếm đoạt được em rồi thì anh ta đã bỏ em không thương tiếc". Tuy có một chút thất vọng về vợ mới cưới của mình nhưng tôi vẫn an ủi, động viên em: "Anh không trách em về những chuyện đó đâu. Cái gì đã là quá khứ qua rồi thì hãy cho qua đi, chỉ cần bây giờ em yêu thương anh thật lòng là được". Sau lần đó, em biết ơn tôi nhiều lắm.
Vì đặc thù công việc nên tôi rất hay vắng nhà, còn em làm y tá nên cũng thường xuyên phải đi trực. Hai vợ chồng ít được gặp nhau nên chỉ những ngày nghỉ, hai đứa mới được ở bên nhau nhiều. Tuy bận rộn công việc cơ quan nhưng em vẫn sắp xếp công việc gia đình chu đáo khiến tôi cảm thấy rất an tâm và hãnh diện về vợ mình.
Rồi một hôm, tôi gặp lại Sơn, bạn thân của tôi từ thuở còn học cấp 3. Bây giờ Sơn đã là một doanh nhân thành đạt và rất giàu có. Hai chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều về cuộc sống, chuyện gia đình... và cũng từ đó, Sơn thỉnh thoảng đến thăm và ăn cơm với vợ chồng tôi rất vui vẻ.
Cách đây hai tháng, tôi được cơ quan cử đi một khóa tập huấn dài ngày. Dù ở rất xa nhau nhưng tôi vẫn thường xuyên gọi điện về nhà hỏi thăm vợ và em cũng bảo rất nhớ tôi và mong tôi về. Cũng chính vì câu nói đó nên tôi xin cơ quan nghỉ vài ngày để về thăm vợ và cũng để tạo bất ngờ cho em nên tôi đã không thông báo trước.
Khi vừa về đến đầu ngõ, tôi đã nhìn thấy chiếc ô tô của Sơn nhưng khi về đến nhà mình thì thấy phòng khách đóng kín bưng, chỉ có ánh đèn dọi ra từ phía phòng ngủ tầng hai. Cảm giác có điều gì bất thường nên tôi đã không gọi vợ xuống mở cổng mà dùng chìa khóa của mình ra cửa sau mở cửa. Tôi âm thầm đi vào nhà... khi đến gần phòng ngủ của mình thì tôi nghe thấy tiếng vợ tôi đang cười đùa và có cả tiếng đàn ông... người đàn ông ấy không phải ai khác là Sơn, bạn thân tôi.
Lúc đó, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi... Tôi không muốn tin đó là sự thật nhưng những lời trêu đùa, tình tứ với nhau ngày càng lớn hơn khiến tôi không thể nào dối lòng mình được. Tôi lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa phòng ngủ đi vào và nói: "Hai người mặc quần áo rồi ra phòng khách nói chuyện".
Vợ tôi khóc lóc và quỳ dưới chân tôi xin tha thứ, Sơn cũng thế, cũng quỳ xuống mong tôi hãy bỏ qua cho cậu ta. Lúc đó, tôi không còn kiếm chế được sự tức giận: "Mày về đi, tao không có thằng bạn như mày. Mày đừng để tao gặp lại mày một lần nào nữa. Còn cô, cô đừng khóc lóc làm gì, tôi sẽ nói chuyện với cô sau".
Vài ngày sau đó, cô ấy bỏ về nhà mẹ đẻ và nhắn tin xin lỗi tôi: "Cầu xin anh hãy cho em một cơ hội để vợ chồng được đoàn tụ. Cũng chỉ vì anh thường xuyên vắng nhà và ít quan tâm đến em nên em mới xiêu lòng với người ta, chứ thật ra em chỉ yêu mình anh". Đọc được tin nhắn đó, tôi vừa thương, vừa giận cô ấy... nhưng cũng tự trách bản thân mình vì từ trước tới nay, chỉ biết quan tâm đến chông việc mà ít quan tâm đến gia đình.
Bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi vẫn rất yêu cô ấy, vẫn mong muốn được sống hạnh phúc bên cạnh cô ấy... nhưng tôi vẫn không thể nào quên được sự ám ảnh tình tứ giữa hai người họ. Nếu chấp nhận tha thứ và quay về bên nhau, tôi sợ cuộc sống gia đình sẽ không được hạnh phúc như thuở ban đầu nữa...
Qua những lời chia sẻ này, tôi rất mong các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Máy bay bà già và đêm định mệnh xác thịt Tôi có lẽ là một máy bay bà già may mắn khi gặp được em ! Em chỉ đến với tôi một lần trong một đêm hoang đường, vậy mà tôi nhớ hoài, nhớ mãi, làm tôi trằn trọc thế này, em có biết không em? Ba đêm rồi tôi thao thức, trằn trọc, lăn qua lăn lại, cố tìm cho mình mùi...