Lời cuối cùng cho em
Bất chợt, khi mùa đông quay lại, cái lạnh giá cũng làm lòng ai đó lạnh lẽo. Vậy là tất cả sẽ kết thúc phải không em? Kết thúc một tình yêu để bắt đầu một khái niệm mới “sự ám ảnh”.
Nghe ba từ này thôi cũng đủ để làm lòng anh đau đớn, làm vỡ tan tất cả những ngày tháng qua. Bao nhiêu yêu thương và nhớ nhung giờ xin đành gác lại thành ký ức. Lần này em ra đi, có lẽ là lần ra đi mãi mãi. Em đi mang theo tất cả những yêu thương, hy vọng và cả đợi chờ mà anh đã cất giữ bấy lâu. Anh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu giữ một tình yêu, một niềm hạnh phúc cho chúng mình nhưng hình như anh không đủ sức mạnh, không đủ lòng chân thành và tình yêu của anh không đủ lớn hay vì em? Em vẫn luôn bên cạnh anh như một bóng hình, rất gần mà quá đỗi xa xôi. Em thì luôn thực tế và cho rằng tình yêu của chúng ta có vô vàn ngăn cách, chúng ta sẽ không thể đến được với nhau vì tình yêu đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng mà thôi. Em nghĩ rằng mình đã hiểu quá rõ về nhau và cái quá khứ của cả hai sẽ tạo nên một cuộc sống không có hạnh phúc cho hai đứa sau này.Chúng ta đã có quá nhiều sai lầm trong suốt thời gian hơn một năm yêu nhau, nhưng mọi chuyện đều có thể được làm lại từ đầu nếu cả hai cùng biết cố gắng để vượt qua những lúc khó khăn.
Anh đồng ý rằng tình yêu nào mà chẳng có khó khăn, cản trở và anh cũng đâu bắt em phải ở bên anh suốt đời. Anh cũng biết em sẽ chẳng muốn như vậy đâu, em chỉ muốn anh ở một nơi thật xa, xa cuộc sống của em. Anh chỉ có quyền được và cùng em chia sẻ những thứ mà ai cũng có thể nói với nhau trong một thế giới ảo. Em biết không? Sự ra đi lần này của em như một nhát dao cắt đứt tất cả, mặc dù chính anh là người đưa ra đề nghị cho cuộc ra đi này. Từ khi em đi, lòng anh đang dần nguội lạnh, trái tim cũng dần băng giá rồi. Có lẽ chờ đợi là mòn mỏi, ngóng trông chỉ vô nghĩa mà thôi. Anh nhận ra rằng, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được thực tế, em chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn. Bây giờ em muốn anh là gì đi nữa anh cũng sẽ như vậy. Là bạn, là tri kỷ, là kẻ thù hay là gì mà em tự đặt tên cho nó cũng được.
Hôm nay Hà Nội thật buồn. Mùa đông cũng kịp trở về để làm nỗi nhớ, nỗi đau trong anh thêm buốt giá. Anh thấy cuộc sống này quả là khắc nghiệt, có biết bao nhiêu điều anh muốn nói với em, có bao nhiêu khó khăn anh muốn chia sẻ cùng em nhưng tất cả đều bị ngăn lại nghẹn ngào bởi sâu thẳm trong lòng mình, anh chỉ muốn lặng lẽ bên mặt hồ phẳng lặng, nơi quán café với hàng liễu rủ bóng trong cái giá lạnh của mùa đông. Ở nơi đó… anh đã từng có em. Anh chỉ muốn một mình bên quán quen lần đầu tiên và cứ ngỡ em đang bên cạnh nhưng rồi khi anh bước đi, chẳng còn ai nhìn anh nữa, anh mới nhận ra em đi thật rồi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã là quá khứ rồi phải không anh
Anh ! có gợi lại chút nào khi em nhắc lại nó không anh? Đã gần 4 năm trôi qua rồi, anh và em đều đã có hạnh phúc riêng cho mình. Em đã được một người bạn của anh và cả của em thông báo là anh đã cưới vào cuối tháng 10 vừa rồi.
Đã là quá khứ vậy mà khi nghe tin này, em vẫn buồn, có cái gì đó trống trải và lạnh lẽo đan xen vào em lúc đó. Người con gái ấy tên Thảo - là người mà gần 4 năm trước anh nói : cô ấy tỏ tình với anh trong ngày Valentine, và anh đã hỏi em: anh phải làm sao ? Khi anh hỏi em câu hỏi đó, em biết là anh đã không còn là anh của em nữa. Em đã trả lời anh như thế nào?
Em nói anh nhận lời chị ấy đi và như vậy sẽ tốt cho anh! Em hoàn toàn trống rỗng, mọi thứ như ngưng đọng lại và em đau! Khoảng cách Nha Trang - Hà Nội đúng là không hề nhỏ nhưng cũng ko thể hoàn toàn đổ lỗi cho nó, có lẽ là tình yêu của chúng ta đã không đủ lớn để vượt qua. Chén rượu chúc mừng lúc giao thừa em đã nhấp môi và cảm nhận được vị đắng của nó, anh đã không uống. Thật lòng lúc đó em đã thoảng buồn, có lẽ nó đã như một lời dự báo cho phần kết của anh và em. Bên cái bể bơi của trường tiều học quê mình, buổi tối hôm đó là ngày đầu tiên em về nghỉ tết sau kỳ đầu đại học, em đã nói : Nếu một lúc nào đó không còn yêu em, anh hãy nói cho em biết, đừng lúc nào cũng thương hại em, như vậy sẽ tốt cho em. Trên con đường về anh đã nắm lấy hai tay em mà nói: em phải tin anh!.
Chiếc khăn anh tặng em vẫn giữ, những kỷ niệm hôm nào em cũng vẫn giữ dù có lúc em đã muốn xoá sạch những dấu vết về anh, nhưng đâu đó trên con đường chúng ta đã đi, hình ảnh của anh lại tràn về, lại đong đầy như ngày hôm qua, ngày hôm qua mình đã yêu và ngày hôm qua mình đã kết thúc bằng một dòng tin nhắn lạnh lùng qua mạng : "Anh xin lỗi!". Đã là quá khứ rồi phải không anh? Lâu quá em đã không gặp anh, em vẫn hi vọng một lúc nào đó chúng ta có thể là những người bạn, anh vẫn là anh họ của bạn thân em. Để một kỳ nghỉ tết nào đó khi em về quê và gặp anh mình có thể vui vẻ trò chuyện về cuộc sống riêng của mình. Và để không còn câu nói lạnh lùng " Nghe giang hồ đồn là em mới về " nhé anh! Chúc anh hạnh phúc!
Theo Ngôi Sao
Nỗi đau dai dẳng Anh đến với em vào một chiều đông lạnh lẽo, rồi tự xưng mình là thiên sứ mang mùa xuân đến cho em. Mà thật vậy mùa xuân của anh đã biến một cô bé ưu sầu lặng lẽ như em biết cười , biết níu vào tay ai đó mỗi khi gặp thất bại hay bất hạnh. Em đã yêu anh như...