Lời cuối của một người đàn ông trăng hoa
Giường bệnh của ông nằm sát cửa ra vào, nơi có lẽ là ồn ào và nhộn nhịp nhất. Thế nhưng, tôi luôn có cảm giác chỗ đó thật thanh bình và êm ấm. Bởi vì nơi đó ông – một người đàn ông già nằm thoi thóp, mệt nhọc và bà người phụ nữ mảnh dẻ, nhẹ nhàng, luôn cúi về phía nhau, rầm rì rầm rì dịu dàng, chậm rãi đầy thương yêu.
Ba tôi nhập viện được hơn một tuần. Con tôi đã lớn, có thể gửi qua nhà hàng xóm, nên tôi vào viện với ba. Những lúc trò chuyện, đút cơm đút cháo cho ba xong, ba ngủ hay lim dim, tôi chẳng biết làm gì lại vơ vẩn nhìn mọi người. Và tôi bắt đầu chú ý đến họ từ 4-5 ngày nay.
Cặp vợ chồng già trông thật đẹp đôi. Cả ông và bà đều áng chừng đã qua tuổi 70 nhưng nét đẹp từ thời còn trẻ vẫn lưu giữ trên khuôn mặt, dáng vóc của họ, nhất là ông. Vầng trán cao, những lọn tóc không còn dày lắm nhưng vẫn uốn lượn một cách lãng mạn, khuôn mặt xương xương thanh tú. Nhìn ông có thể đoán được ngày còn trẻ, ông là một người đàn ông rất hào hoa. Còn bà, bà cuốn hút tôi bởi sự dịu dàng, thanh lịch đến khó tin ở một phụ nữ tuổi như thế. Từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của bà đều toát lên một điều: bà từng là con gái một gia đình quyền quý, học thức. Trong cái xô bồ, gấp gáp, mệt mỏi của bệnh viện, hình ảnh người phụ nữ nhỏ nhẻ chăm sóc chồng và ánh mắt yêu thương đầy biết ơn của ông dành cho bà thật là một sự an ủi lớn cho những bực bội, mệt mỏi của tôi. Vì vậy mà tôi thường vô thức lắng nghe và quan sát họ.
Phòng bệnh chật chội, trưa trưa tối tối tôi trải chiếu nằm dưới chân giường ông để ngủ. Và vì thế, tôi thỉnh thoảng lại nghe được những câu chuyện nhỏ nhẹ của họ với nhau. Có một lần, buổi trưa, tôi chợt nghe ông nói với bà: “Bà ơi, tôi chắc mình chẳng còn sống bao lâu nữa, bà tha lỗi cho tôi những gì tôi làm cho bà buồn nghe bà”. Bà im lặng một chút, nắm tay ông: “Ông đừng có nghĩ lung tung. Phải ráng khỏe mạnh, sống thêm vài năm nữa mà còn nhìn mấy đứa cháu ra trường, lấy vợ lấy chồng chứ”. Ông dường như không để ý lới bà nói, vẫn cứ tiếp tục: “Ngày trước, tôi làm bà đau khổ nhiều lắm. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện bỏ bà…”. Bà lại gạt đi: “Tôi biết mà ông, ông đừng nghĩ nữa. Tôi có trách giận gì ông đâu. Chuyện thời tuổi trẻ, tôi quên hết rồi”.
Ông nằm yên, thở dài thật nặng rồi lầm bầm nói: “ Sao có lúc tôi lại ngu dại thế, cứ tưởng rằng có thể sống không cần bà, cứ tưởng rằng thay một người phụ nữ khác trong đời là điều dễ dàng và đơn giản. May mà bà đã luôn giữ tôi lại…”. Người phụ nữ cười thành tiếng, cái tiềng cười nghe thật trẻ trung: “Sao ông đến giờ vẫn chưa nghiệm ra nhỉ. Thật ra tôi đâu có giữ ông lại, chính là ông vẫn luôn muốn ở lại với tôi và các con. Chứ nếu lòng ông thật sự muốn đi, làm sao tôi giữ lại…”. Ông lại nằm yên, thật yên và rồi nói giọng thầm thì: “Hồi đó, có lúc chính tôi cũng không thể nào hình dung nổi sao bà kiên trì chịu đựng… tôi đến thế. Tôi biết, bạn bè, người thân đều nguyền rủa tôi, mắng chửi tôi. Chỉ có bà luôn mở rộng cửa chờ tôi về. Chỉ có bà vẫn nấu cơm cho tôi ăn. Chỉ có bà vẫn xót xa khi tôi đau bệnh. Vì thế… tôi biết nếu vào đường cùng tận, bà luôn luôn là nơi tôi có thể quay về”.
Giọng bà chợt nghẹn lại: “Ừ, ngày ấy cũng nhiều người nói tôi ngu, nói tôi dại dột. Ông trăng hoa trăm bề mà tôi cứ tha thứ, hết lần này tới lần khác. Cũng có lúc tôi cảm thấy mình bế tắc, đi vào con đường mịt mù. Không biết ngày mai rồi sẽ ra sao. Nếu không có mấy đứa nhỏ, chắc là tôi đã chết. Có lúc tôi cũng giận ông lắm….” “Bây giờ bà tha lỗi cho tôi nghe bà. Tôi cứ càng nghĩ, càng thương bà, càng ân hận…”. Bà gắt giọng dịu dàng: “Ơ hay, cái ông này, nằm hoài rồi nghĩ… lung tung. Có gì mà ân hận? Có phải bây giờ, tôi với ông vẫn ở cạnh nhau hay không? Có phải bây giờ điều đó mới là quan trọng hay không?” Ông im lặng lâu thật là lâu rồi mới nói lẩm bẩm: “Vậy… bà không cho tôi xin lỗi thì… bà cho tôi cám ơn bà, bà nhé”.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng khi cùng bà đi dạo dưới sân, tôi được nghe bà nhắc về ông với giọng yêu thương và trìu mến: “Ngày xưa bác trai đẹp trai lắm, mà cũng đào hoa lắm. Gia đình cũng bao nhiêu lần muốn tan vỡ vì những lần ổng có người này người kia”. Tôi hỏi bà: “Sao bác chịu đựng được, tha thứ được hả bác? Con bây giờ nè, con nghĩ chồng con mà có bồ, dù chỉ 1 lần thôi, con cũng bỏ ngay lập tức”. Bà cười hiền hậu bảo: “Bởi vì bác nghĩ chồng như thân thể, như tay chân, như tim óc của mình. Đâu phải cứ chặt đi là xong. Đâu thể kiếm cái khác ghép vào là được. Nên bác phải tùy lượng tình hình bịnh của những bộ phận đó mà chữa bịnh chứ con. Chừng nào chữa không khỏi thì hãy… tính. Cũng may mà bác đã luôn tìm ra bịnh để chữa, cũng không phải ai cũng may mắn vậy đâu, bác biết”.
Video đang HOT
Tôi không biết bà nói đến chữ may mắn ấy dành cho ai? Cho bà hay cho ông. Nhưng nhìn họ giờ ân cần và bình yên bên nhau, tôi thấy hết được giá trị của sự yêu thương, hy sinh, và hy vọng vào hạnh phúc lâu dài của tình vợ chồng.
Theo PNO
Tôi tự mình chui đầu vào bẫy "kẻ săn tình"
ôi nhận ra mình cũng chỉ là một con mồi trong vô số những cuộc đi săn của kẻ săn tình "thiện chiến" là anh.
Chúng tôi quen và chơi cùng nhau trong một nhóm bạn cùng sở thích và kết thân với nhau trên mạng xã hội. Anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi nhưng dứt khoát không chịu gọi tôi bằng chị, vậy là chúng tôi thỏa hiệp bằng cách gọi nhau là "tao, mày".
Một đôi lần họp nhóm, tôi có nghe phong phanh chuyện anh cặp bồ với Hiền, một thành viên trong nhóm. Nghe rồi bỏ đó chứ tôi cũng chẳng mấy quan tâm vào chuyện đời tư của các thành viên trong nhóm, đặc biệt là cả anh và Hiền đều đã có gia đình, con cái nên tôi càng nghĩ đó chỉ là mối tình giải trí, hoa lá cành.
"Chuyện tình" của họ đâu như được khoảng vài tháng thì kết thúc. Rồi một lần tụ tập, tôi lại thấy anh tay trong tay với một cô nàng trông rất trẻ trung, sành điệu.
Tôi thất vọng và đau đơn vô cùng khi tình yêu, niềm tin của mình đã trao nhầm chỗ (Ảnh minh họa)
Nhìn thấy họ tình tứ ôm eo nhau, tôi còn đùa trêu anh rằng trông họ giống cái tăm và củ khoai tây vì anh cao gầy, lỏng ngỏng,cô nàng kia lại tròn trịa, mũm mĩm.
Sau lần gặp đó đâu như khoảng 2, 3 tháng gì đó, anh điện thoại cho tôi, giọng buồn trĩu, rủ tôi có rảnh thì đi uống cà phê cùng anh vì "tao buồn quá, muốn có ai dó để trải lòng".
Hẹn anh ra quán cà phê gần nhà, tôi ngồi nghe anh "trình bày" về sự đổ vỡ của 2 mối tình mà tôi đều biết mặt của các "đối tác".
Mối tình với Hiền thì là vì "Hiền giống người yêu đầu tiên của tao quá, giống từ khuôn mặt đến giọng nói, nên vừa gặp là tao bị sét đánh ngay". Thế nhưng rồi mấy tháng ngắn ngủi ấy cũng khiến cả hai cùng nhận ra họ không phải là "một nửa" mà người kia kiếm tìm cho những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Và thế là đường ai nấy đi.
Cô "người yêu" thứ hai thì anh gãi đầu gãi tai bảo tôi đó không phải là tình yêu, chỉ là vừa chia tay với Hiền nên anh buồn quá bập vào để "cho khuây khỏa" mà thôi.
Cũng chỉ chưa đầy hai tháng thì mối tình "chắp vá" ấy chấm dứt. Một vợ, hai con với vô số những mối tình vừa vắt vai, vừa nắm trong tay cũng không đếm hết, vậy mà giờ nhìn anh ngồi gục đầu xuống bàn, điếu thuốc trong tay cháy sát tận đót chẳng buồn gạt tàn, tôi vẫn thấy chạnh lòng thương thương thế nào ấy.
Sau buổi cà phê ấy, hầu như ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi với lý do "trò chuyện, tâm sự". Thỉnh thoảng tuần một, hai lần chúng tôi đi uống cà phê hay buổi trưa anh chạy qua công ty tôi để cùng đi ăn trưa.
Tình bạn "tao, mày" như thế được đâu chừng 4 tháng thì tôi bị sốt xuất huyết phải nhập viện cấp cứu. Nghe tin anh chạy hớt hơ hớt hải vào bệnh viện lo lắng cho tôi đến khi tôi vào phòng bệnh.
Chưa đầy tiếng đồng hồ sau, tôi thấy anh quay lại, cái ba lô to tướng đeo sau lưng. Nhìn tôi đang trố mắt ngạc nhiên, anh cười hì hì bảo "tao nói vợ đi công tác đột xuất, vào bệnh viện chăm mày cho mày đỡ buồn".
Tôi nguây nguẩy đuổi anh về thì anh bảo "đã không có chồng, tao chăm cho còn sĩ diện", nói xong anh tự nhận với cô y tá trực buồng mình là người nhà của bệnh nhân rồi xăng xái đi lấy thuốc, lấy đồ ăn về phòng cho tôi.
Bạn bè đến thăm, thấy anh tận tụy chăm sóc tôi, bảo tôi tốt số. Mấy đứa bạn cùng nhóm chơi trên mạng thì "cảnh báo" tôi về sự đào hoa của anh. Thậm chí Hiền, cô bồ cũ của anh còn vỗ vai tôi bảo rằng "chơi cho vui thì được, còn đấy không phải là người đàn ông đáng tin cậy đâu".
Mặc những lời cảnh báo của mọi người, trái tim người đàn bà đã ly hôn chồng của tôi vẫn đập loạn nhịp trước những cử chỉ chăm sóc, âu yếm của anh.
Tôi ra viện cũng là lúc chúng tôi chính thức chuyển từ "tao, mày" sang "anh, em". Ngoài những lúc sống ở nhà cùng gia đình, anh thường xuyên đến nhà tôi sống cùng mẹ con tôi theo kiểu "già nhân ngãi, non vợ chồng".
Tôi mua sắm cho anh đủ thứ, từ quần áo, giầy dép đến cả việc đổi cho anh từ chiếc xe máy cũ sang xe tay ga đời mới đắt tiền.
Hơn nửa năm bồng bềnh trôi trong hạnh phúc "đi vay", một buổi sáng cuối tuần khi vùi đầu trong phòng ngủ nướng, tôi nhận được điện thoại của đứa em chơi cùng nhóm "chồng yêu của chị có nhà không"?
"Không, lão ấy đi công tác miền Trung một tuần nữa mới về", tôi trả lời nó mà hai mắt vẫn díp vào nhau.
"Chị vào facebook đi, em gửi cho mấy cái này mà xem chồng chị đang đi công tác như thế nào nhé", đứa em quảy quả bảo tôi.
Mở inbox trong facebook, tôi nhận được một loạt ảnh "chồng" đang ngả ngớn ôm một người phụ nữ trẻ đẹp trên bãi biển miền Trung. Ảnh khác lại là hai người tay trong tay dạo trên bãi biển...
Thì ra đây là sự thật của "chuyến công tác" mà anh nói với tôi.
Giờ thì tôi nhận ra mình cũng chỉ là một con mồi trong vô số những cuộc đi săn của kẻ săn tình "thiện chiến" là anh. Tôi buồn lắm, không hề nghĩ đến tiền bạc mình đã bỏ ra để sắm sửa, chăm chút cho anh, mà nghĩ đến tình yêu, đến niềm tin của mình đã trao nhầm chỗ.
Theo Khampha
Bạn trai yêu nhiều người cùng một lúc Những lời anh nói như rót mật vào tai nên dù biết rõ bản chất thật của anh, em vẫn bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu mù quáng. Em là du học sinh. Em qua Mỹ và sinh sống cũng đã được 2 năm. Mọi thứ với em vẫn chưa ổn định lắm. Nhưng em có đi làm để kiếm thêm tiền...