Lời cuối cho tình yêu đầu
Có lẽ mình có duyên mà không có phận anh nhỉ. Em sẽ hạnh phúc khi ở bên một người chấp nhận mọi thứ ở em, trân trọng em và cả gia đình em nữa.
Trước tiên, em cảm ơn anh vì quãng thời gian hai năm rưỡi gắn bó. Em đã thực sự hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Hai năm rưỡi ấy, em cũng không rõ là mình hạnh phúc nhiều hơn hay khóc nhiều hơn nữa. Những giọt nước mắt của niềm thống khổ day dứt, của sự vô tâm, của những thất vọng và đợi chờ. Nhưng em tin đó là những giọt nước mắt chảy ra từ sâu thẳm hạnh phúc. Được khóc vì người mình yêu cũng là một dạng của hạnh phúc. Em cảm ơn anh, thật nhiều…
Những ngày tháng bên anh, em đã có những trang nhật ký màu hồng, được vẽ nên bằng ước vọng và tình yêu của anh. Em tin tưởng, trân trọng và vun vén bằng tất cả những gì em có. Em luôn thầm nghĩ, anh sẽ là bến đỗ của cuộc đời. Vì mình đã cùng nhau vượt qua những khó khăn và những ngày tháng u ám nhất. Anh đã luôn nắm c.hặt t.ay em. Bỏ qua những vụng dại của tình y êu đầu và sự trẻ con trong em.
Anh yêu em bằng sự thấu hiểu, chín chắn và trưởng thành. Em luôn xúc động trước tấm chân tình anh dành cho em. Nhưng cuộc sống vốn rất khắc nghiệt phải không anh, và mỗi người trong chúng ta lại có những bức vẽ khác nhau, mong đợi và tham vọng khác nhau về tương lai, về mái ấm gia đình.
Để em kể cho anh nghe một câu chuyện em mới đọc được nhé!
Chuyện kể rằng, có một chú chó nhỏ, lạc đường lên thành phố, nó vốn có bộ lông không đẹp nên luôn dè dặt trước lòng tốt của con người. Nó sống trong một con hẻm nhỏ, ngày ngày nhìn dòng người qua lại.
Rồi bỗng một hôm, có một đ.ứa t.rẻ khôi ngô trông thấy nó, vì yêu động vật nên mỗi khi đi học về, cậu bé thường đi đường vòng qua con hẻm chơi cùng chú chó. Chú chó dần trở nên vui vẻ và thích cậu bé, muốn được ở bên cậu mọi lúc. Nhưng rồi cậu bé có món đồ chơi mới, quên luôn chú chó nhỏ hôm nào. Chú chó buồn vô hạn, cụp đuôi nằm im trong góc với vết thương lòng của riêng mình. Chú thầm nghĩ, rồi mình sẽ chẳng có ai thèm để ý đến nữa.
Một ngày đẹp trời, chú chó đang uể oải nằm đó, có một người thanh niên đi ngang qua. Thấy chú ở đó với đôi mắt buồn rầu liền động lòng thương mang về nhà nuôi. Mới đầu, nó nghi ngờ tình cảm của con người nên một mực tỏ vẻ lạnh lùng. Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn, những cử chỉ ấm áp của người thanh niên kia đã khiến chú chó quên đi những gì nó vẫn hồ nghi. Vết thương lòng ngày xưa chỉ như một cơn gió nhẹ thoảng qua, nó trở nên vui vẻ, yêu đời, suốt ngày quấn quýt bên chủ.
Trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất bên người thanh niên, mặc dù có lúc bị bỏ đói, bị lãng quên hay hắt hủi nhưng vì người thanh niên luôn hiểu và đối xử tốt với nó, không chê bai bộ lông xấu xí hay có ý định bỏ nó nên nó quyết định mãi mãi về sau chỉ trung thành với người thanh niên tốt bụng.
Đến một ngày kia, người thanh niên lại gần và nói với nó rằng, mặc dù mày rất trung thành nhưng tao không thể giữ mày lại. Bộ lông xấu xí của mày khiến tao xấu hổ mỗi khi dắt đi đâu đó. Tao rất thương mày nhưng mày làm tao xấu hổ với mọi người, lòng tự trọng không cho phép tao tiếp tục cưu mang mày. Mày hãy đi đi, tao không cần mày nữa.
Chú chó bất lực, nhìn trân trân hồi lâu rồi như hiểu ra điều gì. Chú bỏ đi không một lần nhìn lại.
Video đang HOT
Bụt hiện lên và hỏi, tại sao con không khóc? Chú chó mỉm cười, nói với bụt: Con không khóc vì nước mắt con không thể rơi vì thứ mà cả đời này con không thể thay đổi được. Cha mẹ sinh con ra, ban cho con bộ lông để không bị lạc loài, để giữ ấm con những ngày đông, che mát cho con những ngày hè. Con luôn biết ơn về điều đó.
Con lại càng không thể lưu luyến được, vì con mà người thanh niên kia đã đau khổ. Nếu con cố tình quanh quẩn bên cạnh, người ấy sẽ không vui vẻ nữa. Niềm vui của người ấy là ở bên những thứ có vẻ ngoài đẹp đẽ hơn. Đó cũng là lẽ tự nhiên phải không bụt? Nếu con đã không là niềm vui người ấy cần, con ở lại sẽ cản trở vô ích sao. Con không đành nhìn thấy chủ nhân của mình phải đau khổ.
Bụt lại hỏi tiếp: Thế con có buồn không? Chú chó đáp: Con không buồn, vì con ra đi sẽ mang lại niềm vui cho chủ, đó là sự đền đáp cho tình cảm họ đã dành cho con khi cưu mang con. Họ đã làm điều tốt nên xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
Bụt cảm thương với chú chó, liền ban cho nó một điều ước. Chú chó cảm ơn bụt và ước: Con ước người thanh niên kia sẽ đạt được những thứ mà người ấy mong muốn. Và biết đủ để có được hạnh phúc mãi mãi.
—
Đọc xong câu chuyện ấy, em thấy thương cho câu chuyện tình hai năm rưỡi của chúng mình. Vì nếu thẳng thắn với nhau ngay từ đầu, thì anh đã không phải chịu đựng em lâu như thế.
Hạnh phúc đối với mỗi người là khác nhau. Có người chỉ cần được ở bên người mình yêu, ăn rau mỗi ngày cũng thấy hạnh phúc. Có người cần phải có nhà lầu xe hơi mới thấy đủ. Đó là vì xuất phát điểm, quan niệm sống và nhu cầu của họ khác nhau. Em tôn trọng những điều ấy nên không thấy buồn nữa khi biết anh là người tham vọng. Em và anh quá khác nhau. Hai người không cùng nhìn chung một điểm, không thể hy sinh vì nhau thì không thể có một kết thúc viên mãn. Đó là lẽ tất yếu.
Em sẽ hạnh phúc khi ở bên một người chấp nhận mọi thứ ở em, trân trọng em và cả gia đình em nữa.
Có lẽ mình có duyên mà không có phận anh nhỉ. Không sao anh ạ. Trên đời này, gặp được nhau đã là vui rồi, lại còn từng dành yêu thương cho nhau nữa thì mình lại càng phải đối tốt với nhau hơn.
Quan điểm của em: Chia tay là chấm dứt chuyện tình cảm nam nữ, nhưng không có nghĩa là không thể gặp nhau, không thể hỏi thăm nhau, mình đâu có hận thù gì nhau mà phải vậy. Em vẫn sẽ xem anh là người anh, người bạn. Không yêu nhau nữa đơn giản là vì chưa đủ duyên.
Cuộc sống này còn nhiều điều tuyệt vời đang đợi ta ở phía trước, nên khép lại trang này, hãy mở ra trang khác để mỗi ngày qua đi lại thêm phần ý nghĩa anh nhé!
Mong anh bỏ qua nếu em đã có những lúc không phải với anh.
Chúc anh luôn mạnh khỏe, như ý mọi việc và hạnh phúc, thành công trong cuộc sống!
Theo Hải Đường/Emdep
Mẹ chồng đuổi con dâu ra khỏi nhà ngay đêm tân hôn
'Nhà tôi không lấy cave về làm con dâu, chỉ có thứ cave, trộm cắp mới xăm trổ đầy người. Cô làm tôi xấu hổ với anh em họ hàng, cô cút khỏi nhà tôi'.
Đó là câu chuyện có thật của Mai (Bắc Giang). Mai là cô gái xinh đẹp, lại thông minh sắc sảo, nhiều chàng trai đem lòng yêu mến, cũng trải qua nhiều mối tình. Cuối cùng Mai quyết định dừng bến đỗ cuộc đời mình bên cạnh Linh. Người đàn ông mà Mai tin rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô. Ấy vậy mà không, Mai đã lầm.
Mai và Linh yêu nhau 6 tháng, trước khi quyết định tiến tới hôn nhân. Linh là con một, gia đình rất khá giả. Mẹ Linh có niềm tự hào to lớn, rằng gia đình của bà là gia đình dòng dõi trâm anh quý tộc. Một gia đình có văn hoá, đạo đức và lễ nghĩa.
Khi Linh dẫn Mai về nhà ra mắt, mẹ Linh cũng khá ưng ý. Bà vốn là người trọng hình thức, thấy Mai xinh sắn, lại có tướng sang trọng, quyền quý, bà gật gù, 'phải thế mới xứng làm con dâu nhà bà'. Tuy nhiên Mai lại xuất thân trong gia đình bình thường ở dưới quê, bố mẹ Mai chỉ là những người nông dân. Điều này cũng khiến cho mẹ Linh không vui, bà hay tỏ ra soi xét.
Có điều bà cũng không thể vì thế mà ngăn cản chuyện Linh quyết định cưới Mai. Bởi Linh xưa nay quen được nuông chiều, anh muốn gì cũng phải muốn cho bằng được. Chưa kể Mai cũng chỉ có mỗi nhược điểm là hoàn cảnh xuất thân không tốt. Còn lại thì bà đều thấy Mai xứng đáng trở thành con dâu của nhà bà.
Ảnh minh họa
Ngày ăn hỏi, Mai vận áo dài màu đỏ, xinh xắn sang trọng. Ai cũng khen cô dâu xinh, mẹ Linh cũng mở mày mở mặt, bà vốn là người trọng hình thức. Thế nhưng mọi sự việc liền thay đổi, khi ngày cưới, Mai xuất hiện trong một chiếc váy khoét lưng. Khi Linh dắt tay Mai vào trong khán phòng, rất nhiều quan khách, đều tỏ ra xì xào khi nhìn thấy hình xăm con sư tử ở ngay sau bả vai của Mai.
Mẹ Linh nhìn thấy, bà xây xẩm mặt mày. Khi MC giới thiệu bố mẹ của cô dâu và chú rể lên chào quan khách. Mẹ Linh không thèm lên, bà đùng đùng bỏ về ngay trong lễ cưới của con trai. Lúc đó mọi người cũng tỏ ra nhốn nháo, cô dâu chú rể thì cố gắng cười để lịch sự tiếp đãi khách. Nhưng quan khách trong bữa tiệc cưới hôm đó, chẳng ai còn có thể ăn nổi, vì cảm thấy không khí đã quá ư là ngột ngạt.
Lúc tiễn bạn bè quan khách ra về, mấy đứa bạn thân của Mai đã cầm tay Mai nói, cố gắng nhé, giông bão chắc đang chờ mày ở nhà. Về thì liệu đường mà xin lỗi, mà nín nhịn. Mai cố gắng ngăn để nước mắt mình không rơi, ấy vậy mà nước mắt vẫn tèm lem trên mặt, Mai biết điều gì đang chờ đón mình ở nhà, nhưng cô không thể ngờ nó lại tồi tệ hơn những gì cô nghĩ.
Từ nhà hàng trở về nhà, ngồi trong xe, tay Mai đã run cầm cập. Linh chẳng những không động viên, lại tỏ ra trách móc, sao cô lại chọn cái váy hở lưng như thế để mẹ nhìn thấy. Mai bảo, hôm đi chọn váy cưới, chính anh đồng ý cái váy này còn gì. Linh cáu, anh chỉ nhìn đằng trước, ai nhìn sau lưng: 'Em có quá khứ ăn chơi thế nào, không lo mà cất giấu đi, lại khoe ra cho thiên hạ nhìn'.
Mai cãi lại Linh: 'Ai nói trước đây em ăn chơi? Lúc này anh không bảo vệ em, còn trách em sao'. Linh thở dài nói: 'Ai mà biết được em trước kia thế nào, gái nhà lành chẳng ai xăm hình như em cả'. Mai khóc: 'Anh đã nhìn thấy hình xăm của em rồi, sao anh trước đây không nói, mà giờ anh lại trở mặt nhanh như vậy, anh đúng là đàn ông núp váy mẹ'. Linh nghe Mai trách móc, đã định quay ra cho Mai một cái bạt tai, nhưng vì ngại với anh tài xế taxi nên đành nhẫn nhịn. Linh biết tính mẹ anh, bà sẽ không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.
Hai người vừa về tới nhà, vì ăn tiệc chiều nên khi đó trời cũng đã tối. Nếu đúng ra đó phải là đêm tân hôn hạnh phúc nhất đời Linh. Tuy vậy, về đến nhà đã thấy mẹ của Linh ngồi ở phòng khách, cùng với vali quần áo của Mai. Bà lạnh lùng nói: 'Bác không đồng ý cho loại như cháu bước chân vào nhà bác'. Mai khóc, cô quỳ sụp xuống xin lỗi.
Ảnh minh họa
Mai nói: 'Con xin lỗi mẹ, con còn trẻ người non dạ, có gì không nên không phải, mẹ dạy bảo con, mẹ đừng đuổi con đi, giờ con là con cái trong nhà rồi'. Mẹ chồng đứng dậy, bà đạp vào đầu gối Mai, lớn tiếng quát: 'Nhà tôi không lấy cave về làm con dâu, chỉ có thứ cave, trộm cắp mới xăm trổ đầy người. Cô làm tôi xấu hổ với anh em họ hàng, với biết bao nhiêu quan khách. Danh dự của gia đình tôi đã mất hết trong tay cô rồi, cô cút khỏi nhà tôi'.
Nói rồi bà quay ra chỉ vào mặt Linh: 'Nếu con không nghe lời mẹ, con vẫn quyết định rước cái thứ cave này về làm dâu, mẹ sẽ từ mặt con, và không cho con bất cứ thứ gì của nhà này hết, con chọn đi'.
Linh nhìn cơn giận giữ của mẹ, rồi nhìn hình ảnh Mai ngồi khóc lóc, anh thực tình không biết xử trí ra sao. Anh đành bảo Mai, thôi em ra tạm khách sạn mà ngủ đi, rồi anh sẽ tính sau. Mẹ chồng nghe thế thì lại quát: 'Không có tính toán gì hết, con đừng hòng thuyết phục được mẹ, nó sẽ không bao giờ được làm dâu nhà này. Cho dù nó có đi xoá hình xăm trên người nó, thì vết nhơ trong quá khứ của nó không bao giờ xóa được'.
Mai lúc này cô không kìm chế được nữa, đã cãi lại: 'Con có vết nhơ gì trong quá khứ, sao mẹ nói con như thế?'. 'Cô không có vết nhơ, mà cô lại xăm cái hình khủng khiếp như thế kia à'. Đó chỉ là hình xăm theo cung của con, con cung sư tử... Mẹ Linh bỏ mặc Mai giải thích, bà đi về phòng, kèm theo lời dằn mặt cuối cùng dành cho Linh: 'Con chỉ có thế chọn hoặc là nó hoặc là mẹ'.
Mẹ Linh đi khỏi rồi, chỉ hai người đối diện với nhau. Mai nghĩ Linh sẽ chạy lại an ủi cô. Nhưng không, Linh là kẻ nhu nhược, Mai đã quá sai lầm khi chọn Linh làm chồng. Linh quay ngoắt 180 độ, Linh nói: 'Chúng ta may chưa kết hôn, nên thủ tục cũng không có gì khó khăn. Em xách vali đi khỏi nhà anh đi, mặc dù anh cũng yêu em, nhưng mẹ anh không chấp nhận em, cả nhà anh không chấp nhận em, chúng ta lấy nhau không hạnh phúc. Mình chia tay đi nhé, chưa kết hôn, thì cũng coi như là em chưa chồng, anh chưa vợ'.
Nghe tới đây, thì Mai không còn muốn nói thêm điều gì nữa. Cô uất ức, kéo vali ra khỏi nhà. Thôi thì cũng may mắn, cô chưa bước chân vào ngôi nhà này. Cô không khóc vì những điều tồi tệ hôm nay nữa, thay vào đó cô sẽ mỉm cười và biết ơn, vì nó đã qua. Cô là một cô gái cung Sư Tử, cô rất mạnh mẽ, chẳng có điều gì khiến cô gục ngã cả.
Theo Dương Thụy/Netnews
Anh muốn làm gì em thì cứ làm tới đi, sao tay chân cứ nhấp nhổm thế kia Vừa đóng cửa phòng lại cô kia ôm lấy anh hôn tới tấp. Đang có men rượu lâng lâng, lại thích cô ta sẵn nên anh cũng hôn đáp trả nhiệt tình. Nhưng tay anh cứ lúc thì đặt lên ngực đối phương lúc lại bỏ xuống khiến cô ta bực lên... Cô ta thì quá cáo già còn anh thì hiền lành...