Lời cuối cho một tình yêu
Đã gần một tuần trôi qua, anh gọi điện chỉ đôi khi hời hợt những dòng tin nhắn vô cản. Bằng sự nhạy cảm của người con gái, em nhận thấy trong anh có sự thay đổi, mà sự thay đổi làm tình yêu không phải tốt hơn mà càng tồi tệ.
Hôm qua, nhận được tin nhắn anh muốn gặp nhau để tụi mình nói chuyện. Em mơ hồ cảm giác bất ổn, khi bước chân vào quán, nhìn thấy anh. Linh cảm em đã đúng, một cảm giác xa lạ, hờ hững mà em chưa bao giờ hình dung anh có thể làm vậy đối với em từ trước tới nay. Ngồi bên anh khoảng cách thì thật gần mà sao em muốn chạm tay tới mà mãi không tới được. Em bàng hoàng, tay run lên khi nghe câu nói từ chính môi anh phát ra sau một hồi im lặng ” Em à, mình chia tay nhau nhé!” Cái cảm giác đó vẫn còn trong em cho đến hôm nay anh à. Trống rỗng, suy sụp và đau khổ. Em chỉ mới nghĩ thoáng qua, có khi nào anh nói chia tay em không nhỉ? Nhưng em cũng không thể ngờ cài ngày đó đến nhanh như vậy. Nhanh tới mức em không kịp nhìn anh lần nào nữa. Tai em lùng bùng, em gắn hỏi anh cho em biết lí do, anh bảo rằng người yêu cũ của anh gọi cho anh, bảo rằng ba mẹ cô ta ép cưới nhưng cô ta không muốn, cô ta muốn bỏ trốn và anh không còn lựa chọn nào khác. Một câu giải thích thật nực cười cho sự phản bội. Anh biết không? Anh là mối tình đầu của em và em từng mong nó là mối tình duy nhất của em nữa. Em tin tưởng anh, yêu anh bằng cả tấm lòng. Vậy mà anh lại chà đạp lên tình yêu đó. Chúng mình đã từng bảo, trước mọi quyết định hãy suy nghĩ thật kỹ nhé. Em đã từng bảo, không bao giờ nói chia tay, mà nếu đã nói ra một từ kinh khủng đó thì mọi thứ dù đẹp đẽ mấy cũng không còn. Sẽ không còn lại gì đâu anh à. Em biết em ngu muội, em tự tin, em kiêu hãnh, em luôn nghĩ mình là người khôn ngoan nhưng bây giờ em mới thấy thật sự ê chề, nhục nhã quá anh à. Lúc nào anh quan tâm em, săn sóc em, chăm chút em từng tí như thế mà giờ đây anh bước qua em nhanh thế, đành đoạn thế. Em kiên nhẫn đợi anh nói một câu, em nghĩ chắc mình sai sót gì đấy. Nhưng anh biết không, anh thật sự buồn và thất vọng vì anh. Anh nhớ không, lúc mình bên nhau 2 đứa có nói, không yêu thì mình là bạn, em bảo chưa chắc, em ko chắc như thế. Em bảo, đừng ngụy biện như thế, nếu chia tay vì một lí do khách quan thì điều đó có thể, nếu chia tay mà một trong 2 người phản bội thì không bao giờ có chuyện đó. Anh à! Nhưng sao anh lại nói ra được câu đó, “anh mong tụi mình vẫn là bạn!”. Trời ạ, sao mà trơ trẽn quá vậy, em đang khóc mà cũng cười cay đắng, cười kinh bỉ. Anh hỏi em “Tại sao em cười?”, em nói “Sao câu này quen thế?”. Em yêu anh chưa bao giờ em nghĩ mình thấy cách cư xử của anh như tối qua. Thật buồn, mà cũng may, dẫu mất mát nhiều, đau khổ nhiều nhưng cũng nhận ra rằng, không níu kéo ai khi họ không còn tình yêu với mình.
Em viết những dòng này không mong anh đọc được nó, nhưng mong sao những người nào đã yêu, đang yêu và chưa yêu hãy yêu nhau thật lòng, trân trọng nhau và cũng đừng làm người mà mình từng yêu, đau khổ, thất vọng vì mình. Em không dám nói mình cứng rắn, mình vượt qua được nỗi đau này. Em không chắc mình đủ tự tin để yêu lần nữa không? Nhưng em chắc một điều mình không phạm sai lầm như lần này, không phạm sai lầm khi yêu ai dù cho người ta đối xử thật tốt, bởi vì có ai biết được sau những cử chỉ đó là nỗi đau âm ỉ mà không bao giờ lành được. Em cầu mong anh được hạnh phúc! Tìm thấy người anh yêu, cưới được người vợ như ý và tất nhiên quên em như chưa từng biết. Dẫu rằng trên đường đời mình còn gặp nhau nhiều lắm em vẫn sẽ khó mà xem anh như bạn, hãy thông cảm cho sự cố chấp đó của em. Nhưng mong anh cũng hiểu rằng, xem anh như một người qua đường cũng là điều khó khăn mà em phải cố gắng lắm rồi. Đừng bao giờ nói câu “Giá như…” anh nhé! Vĩnh biệt tình yêu của chúng ta! Vĩnh biệt tình yêu của em! Jerry – gửi anh T “Đen”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cần một chốn bình yên
Đêm nay trời lại mưa, em muốn viết một điều gì đó cho riêng mình, nhưng trong những điều riêng mình đó em lại nhìn thấy anh. Thấy anh với tình yêu em dành cho anh vẫn như ngày nào, dù có quá nhiều thương đau.
Anh đang giận em, dù thế nhưng em cũng không thể làm khác được. Em thấy lòng mình nổi sóng dữ dội, người ta nói món nợ lớn nhất của đời người chính là tình cảm. Mà anh chính là ngọn gió đưa em đến món nợ ấy. Em không thể quên những tháng ngày đau khổ vì anh, những giây phút anh say đắm trong cảm xúc ấy, có khi nào anh nhớ đến em? Rồi anh trở về nói vẫn chỉ yêu mình em, dẫu em biết điều đó là sự thật. Nhưng những tổn thương ấy làm sao em có thể quên, làm sao có thể bù đắp đây hả anh ? Hôm nay em thấy hoa vẫn đỏ trên cây, nhưng tình ta sớm đã phai nhạt đi rồi. Sinh ra từ tháng năm, cũng chính tháng năm anh đã giết chết tình yêu đó, sao anh không chọn một thời gian khác? Sao anh để em nhận ra những thay đổi trong anh ?Nếu em không biết, có lẽ mình vẫn bình yên bên nhau. Nếu anh không nói với em những lời đau lòng, không nói với người ta về em như vậy, nếu anh bao dung và rộng lượng hơn chỉ một chút thì em sẽ rất bình yên ở bên anh. Nhưng em thấy tình yêu trong anh đầy ích kỷ. Anh đã đẩy em xuống tận cùng của sự đau khổ, cũng chính anh ấy nắm tay em níu lên mà không cần đòi hỏi phải báo đáp. Em gặp anh ấy là sai sao? Không, dù anh có cấm em bằng mọi giá, thì em cũng gặp anh ấy. Bởi lẽ em không có gì phải hổ thẹn với chính mình.
Anh không nhận ra rằng không phải em đang thay lòng, mà chính anh đang đẩy em dần xa anh ?Em không như anh, cảm thấy không thể đến với người ta thì về bên em. Em biết rằng là không thể, nhưng em cũng không thể ở bên một người không thể yêu mình bằng tất cả tấm lòng. Hạnh phúc mông muội nhiều khi, đã bước qua những khổ đau con người ta lại càng cứng rắn. Em không trách ai kể cả chị ấy, em chỉ trách mình anh, sao không rộng lượng một chút, sao không nói với em rằng em có thể làm điều mình cho là đúng, thì em sẽ cảm thấy yêu anh biết bao. Nhưng sao anh lại đẩy em vào bế tắc tuyệt vọng đến nhường này.
Sao anh không thể làm một nơi chốn bình yên của riêng em... Anh đang giận em, em cũng chỉ biết im lặng. Em không thể nói xin lỗi vì em không làm điều gì đáng trách. Anh ấy và em không như anh và chị ấy. Em cảm động vì anh ấy dành cho em quá nhiều ân tình, quá nhiều hy sinh và quá nhiều đau đớn. Nỗi đau của anh ấy cũng chính là nỗi đau của em, nhưng em biết tình yêu trong trái tim em chính là anh. Nhưng em có thể rời bỏ tình yêu ấy vì em không thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, cũng không thể dành riêng cho ai tình yêu mà không được đáp lại. Hơn một năm trời em chung thủy, em yêu thương, cái em nhận được chỉ là những lời trách móc khi anh nói em làm người ta của anh đau. Chỉ là những lời nói tàn nhẫn của anh, hết lần này đến lần khác. Người ta không có nhiều niềm tin để mà đánh mất. Dù em hiểu anh, lòng anh cũng đau............ Em phải làm sao đây? Chỉ cần một chốn bình yên để nương tựa suốt cuộc đời này mà thôi............
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin đừng làm đau em nữa Khi viết lên những dòng thư này, lòng em đau thắt anh ạ! Anh đang trên mạng, nhìn thấy anh mà em không dám nói chuyện. Tại sao anh đối xử với em như vậy, tại sao anh muốn làm đau em thêm lần nữa? Nhìn thấy em khóc anh vui lắm sao? Anh tàn nhẫn quá anh ạ, hãy để cho em...