Lời cuối
Trên đời này có người con gái nào bất hạnh hơn em không anh nhỉ? Có một câu hát rằng “một lần đau đớn thôi, đã nát con tim rồi”, còn em đã đau đớn quá nhiều, đau đớn đến nỗi không còn cảm nhận được nó ở mức độ nào, đến nỗi trái tim chai lỳ với cảm xúc.
Ngày em gặp anh là ngày anh dẫn em ra khỏi những đau đớn muộn phiền, anh hứa sẽ bù đắp cho em những mất mát đã qua, sẽ không bao giờ khiến em phải khóc nữa. Em đã tin anh, đã yêu và đã hạnh phúc khi có anh. Ba năm bên nhau mình đã cùng nhau chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn và những khó khăn trong cuộc sống. Ba năm đó em chấp nhận ở lại một nơi xa lạ không gia đình, không người thân chỉ vì anh. Em đã coi gia đình anh như gia đình của mình, coi mỗi thành viên trong nhà anh là người thân của mình và em nhận lại từ họ sự đùm bộc, thương yêu, tin tưởng.
Tụi mình đã cùng nhau vẽ ra một bức tranh hạnh phúc tươi đẹp mà cả anh và em điều biết rằng “để hoàn thiện nó phải cần đến lòng chung thuỷ của anh và sự hy sinh của em, nhiều khi ngẫm nghĩ em cảm thấy mình đang đánh cược với cuộc đời của mình, bởi một ngày không xa anh sẽ đi qua bên kia đại dương, cách xa em nữa vòng trái đất mà ngày về thật xa vời và sự chờ đợi của em cũng chỉ được bảo đảm bằng một lời hứa nhưng vì em yêu anh nên em vẫn chấp nhận, em đã từng nói “em yêu anh hơn chính bản thân mình mà”, em đã tự ru ngũ mình bằng một hạnh phúc xa vời không chỉ bởi em yêu anh, tin tưởng anh mà vì em nghĩ “con người ngoài tình còn có cái nghĩa với nhau, anh còn có gia đình và gia đình anh luôn ở bên cạnh , thương yêu, đùm bộc và bảo vệ em.
Hôm nay trái tim em đau nhói, đau lắm anh à! đau không chỉ vì nó bị thương mà đau vì người làm nó bị thương lại là anh, anh không phải vô tình mà là cố ý đâm một nhát dao thẳng vào trái tim em. Anh gọi em ra quán cafe tụi mình hay ngồi để nói lời chia tay, tuy bất ngờ và đau đớn nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép em khóc, em đã đồng ý để cho anh ra đi nhưng em không ngờ anh lại hẹn bạn gái mới của mình đến ngồi bàn kế bên để chứng kiến. Đó là niềm đau, niềm đau và nỗi thù hận mà suốt cuộc đời em cũng không bao giờ quên được. Anh cho người ta chứng kiến để chứng minh anh yêu người ta nhưng tại sao lúc tiễn em về anh còn ôm chầm lấy em mà khóc, còn giã bộ xĩu để em nghĩ rằng “anh có nỗi khổ tâm riêng”, để rồi em tiếp tục tha thứ cho anh và ở lại bên cạnh anh chứ? Sao lại nhẫn tâm đêm tình cảm mấy năm trời ra làm trò đùa con trẻ thế hả anh? Ông cha ta thường nói “hết tình còn nghĩa mà” Một cái tết lại đến, em quyết tâm xa rời anh nhưng anh lại xuất hiện bên cạnh em mặc dù em đã đi xa anh cả ngàn km, điều đó làm em không nỡ xa rời anh, nhưng anh ơi! em muốn ngã quỵ khi biết rằng “trước khi đi anh đã xin phép người con gái ấy với lý do “em cầu xin anh về quê em một lần cuối cùng” người ấy muốn toại nguyện lời cầu xin của em nên mới cho anh đi. Em sững sờ trước những lời nói đó của bạn gái anh.
Chỉ cách đây một tuần thôi, anh nhẫn tâm đến nỗi, không cho em đi chơi mà chỉ muốn em ở bên cạnh mẹ anh để thể hiện mình là người con dâu tốt trước mặt mẹ, đề rồi chỉ 15phút sau đó anh đã đưa mẹ đi gặp người con gái kia để “ra mắt”, mẹ anh lại nhận những món quà giá trị của người đó và hứa hẹn mời mọc người ta về quê chơi. Em thật sự không biết dùng lời nào để nói lên suy nghĩ của mình vào lúc này được, trên đời này còn có lòng tin không anh? khi mà anh -người em gắn bó bấy lâu nay, người em tin tưởng, thương yêu để hy sinh sự nghiệp, gia đình mà ở lại nơi này và mẹ anh -người em kính trọng coi như mẹ mình lại có thể làm những điều như thế? Tình cảm của em cho anh bây giờ chỉ còn lại một chữ “hận”, em hiểu lý do anh đến với người con gái hơn tuổi mình và già hơn em 5tuổi chỉ vì một chữ “tiền”, vì tiền mà bất chấp tất cả được sao anh? Em không níu kéo anh vì lúc này em không đủ bản lĩnh và lòng khoan dung để tha thứ và tiếp tục sống bên anh được nữa nhưng em không muốn thấy anh sống như thế đâu, sống trên đời cần phải có lương tâm và đạo đức con người phải không anh? Em không còn thương anh nữa, bởi em nhận ra rằng anh không xứng đáng để em thương nhưng em vẫn mong anh hãy thay đổi cách sống của mình để mai này khi nhìn lai mình không thấy day dứt, hối hận bởi những lỗi lầm trong quá khứ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày hạnh phúc
Sài Gòn mùa này nóng cả ngày lẫn đêm. Không ngủ được, em ngồi viết nhữung dòng này để nhớ về cả một đoạn đường mà em và anh đã cùng đi. Nhớ lại ngày đầu gặp nhau trên giảng đường đại học, giữa hàng trăm con người mà em chỉ chú ý đến anh. Nhưng em không nghĩ rằng anh chưa có người yêu.
Rồi mình đến với nhau thật tự nhiên, từ lần đi chơi đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, và cả những nụ hôn đầu tiên, đến giờ em vẫn còn nhớ. Rồi những lúc mình giận hờn, trách móc nhau, rồi lại làm lành, rồi lại cùng nhau đi trên những con đường quen thuộc.
Mới đó mà bây giờ đã được 8 năm rồi anh. Em và anh đã bước qua thời sinh viên, thời mông mơ lãng mạn, và em vẫn luôn tự hào với mọi người rằng mình có một mối tình sâu đậm dài 8 năm. Bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trở ngại, vui, buồn, hạnh phúc, cay đắng... mình đã nếm trải hết rồi phải không anh?Mọi người hay nói sao em và anh hay cãi nhau, nhưng mình hiểu rằng, tuy cãi nhau như vậy nhưng mình không thể sống thiếu nhau.
Hôm nay đây, chỉ còn 3 ngày nữa là đến lễ đính hôn của mình, em lại có cảm giác hồi hộp như lần đi chơi đầu tiên cùng anh. Mình đã cùng nhau đi gần 10 năm cuộc đời, em vẫn luôn mong ước mình sẽ là của nhau mãi mãi, sẽ được yêu và được sống cùng nhau một cách trọn vẹn. Anh yêu, chúc anh ngủ ngon và chuẩn bị thật tốt cho ngày vui của em và anh nhe! VITA_Angel
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ em ở kiếp sau Dòng đời vẫn lặng lẽ trôi, cuộc sống vẫn hối hả tưng ngày. Chỉ có em đã không thể sống mãi với ngày xưa, dường như tâm hồn em đã chết. Giá như em không còn trí nhớ, giá như em có thể ngủ một giấc dài mà không bao giờ tỉnh và giá như em có thể quên được anh thì em...