Lời con dâu: “Bà già rách việc”
Từ phòng vọng ra tiếng của Tấn: “Hay cho bé đi kiểm tra lại để mẹ yên tâm”, Ly dấm dẳng: “Bà già rách việc. Không đi đâu cả!”.
Chị Khanh giục Tấn, con trai của mình cưới vợ, khi Tấn và Ly yêu nhau chưa bao lâu. Chị nói: “Chị của con đã du học, lại có người yêu bên Mỹ, sẽ không về. Nhà mình rộng thênh thang. Cứ cưới nhau đi, rồi muốn học gì ba mẹ sẽ nuôi cả hai vợ chồng ăn học tiếp”.
Nguyện vọng của Tấn là muốn cùng Ly học xong thạc sĩ, rồi mới lập gia đình. Nhưng nhà có hai chị em, biết chị gái đi xa ba mẹ cũng buồn, nghe mẹ nói vậy, Tấn tặc lưỡi… gật đầu. Thế là đám cưới diễn ra.
Sau đám cưới, chị Khanh nấu toàn món bổ cho vợ chồng con trai ăn, để… chuẩn bị sinh con. Tấn ngớ ra: “Mẹ bảo lo cho tụi con ăn học kia mà?”. Chị Khanh cười: “Thì chúng bây cứ học. Đẻ một đứa cho vui cửa vui nhà, ba mẹ chăm cho. Vợ chồng chúng bây chẳng phải làm gì đâu mà sợ vất vả”. Chị Khanh hứa chắc như vậy, vì sang năm anh Hiến, chồng chị về hưu.
Suốt thời gian mang thai, Ly khổ sở vì mẹ chồng cứ nấu món này món nọ bắt phải ăn cho thai khỏe. Chị còn mua nhiều sách về đưa cho Ly đọc để “ứng dụng”. Chuyện gì của vợ chồng con trai chị cũng ý kiến, can thiệp. Riết rồi con trai, con dâu đều giấu biến mọi chuyện. Nhất là Ly, cô rất sợ mẹ chồng, dù ai cũng thấy là cô được mẹ chồng nâng như trứng, hứng như hoa.
Video đang HOT
Nhất là Ly, cô rất sợ mẹ chồng, dù ai cũng thấy là cô được mẹ chồng nâng như trứng, hứng như hoa. (ảnh minh họa)
Ngày Ly sinh, chị Khanh túc trực bên cạnh, chăm sóc chu đáo cho con dâu lẫn cháu nội. Đón Ly về nhà, chị Khanh cũng một tay chăm cháu, đúng như lời hứa. Bất kể ngày đêm, chị canh đưa bé vào mẹ cho bú, khi bé vừa bú xong thì chị bế về phòng mình, hay ra phòng khách chơi với chị. Ly than với chồng: “Giờ em không biết bé là con em hay con của ông bà nội nữa!”. Tấn an ủi: “Mẹ thấy em mới sinh xong, nên giành phần chăm cháu cho em nghỉ ngơi, lấy lại sức thôi mà”. Ly im lặng, cũng thầm cầu mong như vậy! Nhưng ngày qua ngày, cháu lớn lên theo bà đã quen, càng quấn lấy bà, xa mẹ hơn. Chị Khanh lấy thế làm vui thích, hãnh diện, gặp ai cũng khoe: “Cháu chỉ theo bà thôi đấy nhá. Chả cần ai cả” – mà không để ý nét mặt sa sầm của con dâu.
Khi cháu nội chập chững biết đi, dứt sữa mẹ, là chị Khanh ôm hẳn về ở với mình, dù chung nhà, nhưng lúc nào cũng bà bà cháu cháu, rất ít khi rời thằng bé ra cho mẹ hay cha của bé được “sở hữu” chút nào. Chị cũng chăm sóc, dạy dỗ cháu nội theo ý mình, bất kể con trai, con dâu có đồng ý hay không.
Một lần, mẹ chị hấp hối ở quê. Cực chẳng đã, chị đành giao cháu nội cho Ly. Ngày đi, chị viết nguyên tờ sớ dài, dặn dò chồng, con trai, con dâu phải chăm sóc cháu ra sao, theo đúng ý chị. Hơn nửa tháng ở xa, mỗi ngày chị gọi điện thoại về cả chục lượt, để nhắc cho cháu ăn gì, uống gì, mặc gì… Cháu tắm lúc nào, ngủ lúc nào, chị đều kiểm tra, nhắc nhở. Xui làm sao, trong những ngày đó bé lại bị té u đầu…
Khi vừa về tới, chị Khanh sà vào nôi bế cháu, chị vạch cả quần áo ra xem xét tỉ mỉ. Khi phát hiện ra cục u trên đầu cháu, dù chỉ còn là một dấu bầm xanh, chị hoảng hốt tìm nguyên nhân và bắt chở bé đi chụp hình não để kiểm tra. Dù cả nhà xác định là bé té đau, nhưng không có gì nguy hiểm, chị vẫn không chịu, làm toáng lên… Ly và Tấn vội vàng bế con về phòng. Chị Khanh đâu chịu để yên, chị đến trước cửa phòng, định gõ cửa gọi bắt cháu ra đi bệnh viện, thì từ phòng vọng ra tiếng của Tấn: “Hay cho bé đi kiểm tra lại để mẹ yên tâm”, Ly dấm dẳng: “Bà già rách việc. Không đi đâu cả!”.
Chị Khanh sững sờ, bước lùi về phòng mình, vật vã khóc với chồng: “Dâu con gì mà hỗn láo! Tôi lo cho cháu của tôi, mà nó bảo tôi là bà già rách việc”. Anh Hiến nhìn vợ, ôn tồn: “Con nó nói đúng đó, em à! Mấy ngày vừa qua, anh thấy con Ly nó lại hát, cười, lại đùa giỡn với cu Nô thật sự là một người mẹ. Em rách việc vì đã tước cái quyền bình thường của con mà không hay”.
Suốt đêm hôm ấy, chị Khanh không ngủ, chị tấm tức khóc. Anh Hiến phải nằm nép sát vách tường bởi gần nửa chiếc giường là tấm trải với đầy đủ khăn, giấy, tăm bông, bình nước, áo quần… của cu Nô. Ngẫm từng lời nói của chồng lúc tối, chị Khanh mới thấy rõ là mình… rách việc! Thao thức, tủi hờn chán, chị Khanh nhẹ nhàng gấp tấm trải, xếp toàn bộ “phụ tùng” của cu Nô vào chiếc làn mây, để ra một góc phòng. Với tay tắt đèn, chị nhủ, từ giờ mình không làm bà già rách việc nữa đâu!
Theo Eva
Nghỉ lễ ở nhà chồng, tôi như ôsin
Vậy là cái ngày tôi lo sợ cũng đã đến, ngày nghỉ lễ 30-4 dài như Tết. Tôi cứ thầm ước chồng sẽ có dự định đi đâu đó du lịch, để tôi được thoát khỏi cảnh về nhà chồng dọn dẹp, nấu nướng nhưng chồng chẳng làm như tôi mong đợi. Và thân phận làm vợ, tôi phải chấp nhận tất cả những điều sợ hãi này.
Chồng tôi vốn là người gia trưởng, tất nhiên anh sẽ chẳng bận tâm tới ý kiến của tôi. Lấy nhau 3 năm nhưng chưa một lần nào trong các việc lớn tôi được tham gia vào. Cái gì anh cũng tự mình quyết định và tuân theo ý nguyện của nhà chồng, tất nhiên chỉ có được gật đầu, không được lắc. Nhiều người bảo tôi nhu nhược nhưng biết làm sao, tôi phải sống cuộc sống này vì tôi đã làm vợ anh được 4 năm và làm mẹ của hai đứa con trai.
Tiền lương hàng tháng anh mang cho mẹ hơn một nửa, còn lại đưa cho tôi không đủ tiền rau đừng nói tới ăn thịt trong bữa cơm. Tất nhiên, nếu tôi không kiếm được tiền thì chỉ có nước chết đói. Tôi vì con nhẫn nhịn nhiều và bằng lòng với cuộc sống này dù tôi đau khổ lắm. Nhưng nếu có vùng lên tôi cũng nghĩ mình không làm gì được hơn lúc này, lại sống cô đơn, con không cha và người chịu khổ sẽ là hai đứa nhỏ. Tôi câm nín sống bao ngày nay và cứ phải cười khi ai đó hỏi, gia đình có hạnh phúc hay không.
Ngày 30-4, tôi có ý muốn chồng đi du lịch để cho cả hai con đi, nhưng tất nhiên, khi tôi chưa kịp mở lời thì đã bị chồng gạt phắt. Với chồng, nghỉ là phải về nhà chồng, ngay cả nhà mẹ đẻ tôi cũng không được bước chân về, chỉ được gọi điện thăm hỏi. Bà ngoại mong cháu biết bao, mong con gái biết bao vậy mà cuối cùng 5 ngày nghỉ dài cũng không được nhìn mặt con cháu.
Ngày 30-4, tôi có ý muốn chồng đi du lịch để cho cả hai con đi, nhưng tất nhiên, khi tôi chưa kịp mở lời thì đã bị chồng gạt phắt. (ảnh minh họa)
Tôi buồn lắm, chỉ biết khóc thâu đêm. Nhà chồng lại đông anh chị em, mỗi dịp lễ tết về nhà là đông tới mấy mâm cỗ. Tất nhiên, là dâu trưởng, lại là con trai trưởng nên chồng luôn sĩ diện, muốn thể hiện cho họ hàng, vợ chồng các em trong nhà biết anh biết cách dạy vợ. Thế nên, người làm vợ như tôi chỉ có cách hùng hục vào bếp nấu nướng đủ thứ từ A tới Z, không dám kêu than nửa lời. Có ai đó tình nguyện làm thì còn được, không thì cứ một thân một mình trong bếp. Mùa hè nóng nực, tôi muốn ngất vì phải nấu mấy mâm cỗ. Mang lên ăn người này người kia khen khéo, có người thì lại chê bai mặn nhạt, tôi ăn xong hai bát đứng dậy, vào chơi với con, chẳng muốn ngồi ở lại đó.
Nhưng tới khi dọn dẹp, tôi lại phải lao ra, một mình tôi làm đủ thứ, mấy cô em cũng chẳng thấy động tay chân. Vì nghĩ chị bao năm không phải làm dâu nên dường như trách nhiệm này là ở phần chị, cứ để chị làm tuốt tuột. Vừa rửa bát tối vừa ứa nước mắt. Có khi làm không vừa ý, chồng còn lườm nguýt và ra hiệu cho tôi phải làm nhanh chóng, thể hiện tác phong công nghiệp. Chồng chẳng để ý tôi có nuốt được hạt cơm nào vào ruột hay không.
Mới về được có 2 ngày mà tôi cảm thấy mình mệt phờ, sút đi cả cân chứ không phải ít. Ăn không ăn được mà cứ sáng tôi phải làm lụng. Mà nào có việc gì quá cần thiết tôi phải ngồi trực đâu, nhưng muốn đi chơi tí là chồng khó chịu ngay. Chồng muốn con dâu về nhà bố mẹ chồng là phải ngồi tiếp chuyện bố mẹ, ít nhất khi bố mẹ còn thức thì tôi cũng phải thức, không được đi ngủ trước. Chẳng còn gia đình nào gia trưởng như nhà chồng tôi, nghĩ mà phát mệt.
Sáng, mẹ bắt tôi dậy thật sớm đi chợ vì lý do nay nhà có khách họp cựu chiến binh của bố. Thì ra, mẹ muốn tôi về mấy ngày nay là để phục vụ chứ không phải chuyện cho con cái đi chơi, sum họp gia đình. Tôi mệt quá nói với chồng thì chồng bảo tôi kêu ca này nọ, không biết điều. Tôi hết sức rồi. Giờ phục vụ cả chục mâm cỗ nữa chắc tôi ngất mất. Người thì mệt, thời tiết nóng nực lại phải lao động quần quật. Ngày nghỉ mà như ngày lao động mất sức. Thật chán nản khi ở nhà chồng. Nghĩ cảnh này mà tôi thèm cảm giác khi còn là con gái, được làm nũng mẹ và được tha hồ tự do.
Theo Eva
Chị em, sao cứ phải sợ nhà chồng? Hãy thử đặt địa vị mình giống như con gái của mẹ chồng, cuộc sống sẽ thoải mái hơn. Đọc nhiều bài viết thấy chị em lo lắng, sợ hãi thậm chí là thất kinh hồn vía vì mẹ chồng hay phải sống chung nhà chồng. Xem ra, tư tưởng nàng dâu mẹ chồng và những câu chuyện về gia đình nhà chồng...