Lời cầu hôn khiến lòng tôi đau nhói
Ở chúng tôi không có sự lãng mạn cho một tình yêu đích thực, tôi yêu cô ấy, còn cô ấy không yêu và vẫn cưới. Tôi buồn cho mình vì yêu, buồn cho cô ấy vì không yêu, và càng buồn hơn khi tôi không thể buông cô ấy.
ảnh minh họa
Tôi và cô ấy quen nhau qua giới thiệu của người thân, tôi 40 tuổi, cô ấy 34. Lần gặp đầu ấn tượng về cô ấy khá tốt, có thể nói là mẫu người độc lập, đẹp, nhưng điều này cũng không quan trọng với tôi lắm. Thật sự là cô ấy nhỉnh hơn tôi, tôi biết tình cảm dành cho cô ấy nhiều hơn, nghĩa là tôi chủ động nhắn tin mỗi sáng, trưa hay hàng đêm. Quen nhau đã 4 tháng cô ấy chưa từng chủ động gọi để nhờ hay hẹn gì tôi cả dù khi gặp mặt vẫn vui vẻ, hào hứng trong cuộc nói chuyện.
Rồi tin nhắn của cô ấy thưa dần, thời gian gửi tin lại lâu hơn, cô ấy nói bận nhiều hơn khi tôi hẹn. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi, cảm giác chia tay lại đến. Đó là lần đầu tiên cô ấy hẹn, tôi đã nghĩ là có bước tiến mới nhưng khi gặp cô ấy bảo rằng có lẽ chuyện tình cảm này không đến được và xin lỗi vì không cảm thấy tình yêu với tôi. Tôi cũng đánh giá cao lời nói thật đó, người ta không yêu thì biết làm sao. Tôi không đành để cô ấy ra khỏi đời mình, không thể nói nhiều hơn về cảm giác nhưng thấy thật dễ chịu khi ở bên cạnh nhau. Dù biết là vô vọng nhưng tôi vẫn nhắn tin mặc cho cô ấy lúc trả lời lúc không.
Video đang HOT
Tôi không phải giàu nhưng cũng có nhà để ở, xe để chạy, đủ để lo cho vợ con trong tương lai. Tôi chưa lập gia đình cũng không phải vì phụ nữ không yêu được tôi, có lẽ tôi thuộc dạng hơi khó như người nhà vẫn nói. Mỗi khi trò chuyện, tôi có thể làm mọi người thán phục ở mọi chủ đề nhưng hễ ai lái sang vấn đề hôn nhân là tôi trở nên đuối lý. Các buổi nói chuyện hầu như hay kết lại bằng điệp khúc của bà cụ thân sinh tôi “Nói gì thì nói, anh lo kiếm người để tôi còn thấy mặt con dâu, bế cháu” thế là tôi lại chùng lòng xuống.
Khổ là thế, nhiều mai mối nhưng tôi chỉ không có cảm xúc với sự vô tư hay quá giữ kẽ. Chỉ có cô ấy vừa chín chắn, nhạy cảm, có tính chu toàn là tôi có thể mường tượng được cuộc hôn nhân của mình. Có lẽ cô ấy cũng không phải dễ tính nhưng khá thẳng tính vì có thể nói ra được không yêu ai đó, không như một số phụ nữ khác yêu hay không yêu cũng chẳng nói ra. Vì thế tôi càng yêu và muốn có cô ấy hơn.
Tình cảm đang phai nhạt dần như thế, bỗng nhiên cô ấy đáp lại bằng một tin nhắn “Anh à, hay là mình cưới nhau đi, đừng hẹn hò hay tìm hiểu gì nữa, chuyện của mình ngay từ đầu không phải là cuộc gặp lãng mạn nên mình đừng tìm sự lãng mạn nữa”. Dĩ nhiên đây là điều tôi mong đợi bấy lâu, rồi chữ “nhưng” cứ xuất hiện trong đầu và lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy buồn đến vậy. Nghĩa là ở tôi không có sự lãng mạn cho một tình yêu đích thực, tôi yêu cô ấy, còn cô ấy không yêu và vẫn cưới, phụ nữ hẳn rất thích sự lãng mạn mà đành phải từ bỏ.
Giá như cô ấy đừng thẳng tính, hãy giả vờ một chút là có tình cảm với tôi vì cô ấy cũng đến với tôi kia mà. Chắc hai cụ thân sinh cô ấy cũng giống như ở nhà tôi, gây “áp lực” với cô ấy lắm. Tôi buồn cho mình vì yêu, buồn cho cô ấy vì không yêu, và càng buồn hơn khi tôi không thể buông cô ấy.
Có thể tôi đang mạo hiểm với hôn nhân, nhưng chẳng phải phụ nữ nên lấy người yêu mình hơn sao? Tôi hy vọng tình yêu của mình có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy và cô ấy sẽ dần yêu tôi.
Theo VNE
Anh không đủ bao dung
Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.
Em - Một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.
Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.
Còn anh, anh không quá tự hào về bản thân nhưng vẫn là người đàn ông làm ra tiền, vẫn phụ vơ chăm con, đôi lúc nhậu nhẹt chút đỉnh và bản lĩnh đàn ông không đến nỗi nào.
Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không "đỡ" nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?
Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.
À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng. Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gổ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.
Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.
Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.
Theo VNE
Dì tôi Chú đánh dì. Đôi mắt dì nhòe nhẹt nước mắt, cánh tay bầm tím vết thương. Dì quỳ dưới nền nhà lổm chổm mảnh sành vỡ. Dì chấp nhận lời cầu hôn khi chưa đầy 18 tuổi. Vì lời thúc ép của ông ngoại, dì nhận lời người đàn ông hơn dì gần chục tuổi. Chú lúc nào cũng say. Mỗi lần lên...