‘Loại nghèo nàn như cô đến nhà tôi chỉ trực cơ hội để ăn cắp’
Đời thuở nhà ai mới ngày đầu về làm dâu đã bị mẹ chồng làm như tôi không? Tôi thì đứng khóc còn chồng nói giúp một câu cũng bị mẹ chồng tôi nạt nộ ngay.
Đọc bài chia sẻ của bạn Thu Hoài về “ĐÀN BÀ ‘mắt nhắm mắt mở’ lấy chồng ‘3 KHÔNG’ là người quá dại!”, tôi thấy rất chuẩn. Kết hôn là chuyện trọng đại cả đời người, vì vậy đừng vội vàng quyết định khi người đó chưa đủ tốt. Bản thân tôi đây cũng là một ví dụ điển hình cho việc cưới nhầm chồng. Nói đúng hơn bây giờ tôi cảm thấy rất hối hận với lựa chọn này.
Chồng tôi là một người chẳng có công việc ổn định, đã vậy suốt ngày chỉ biết ăn bám mẹ. Mẹ chồng tôi lại khác, bà là dân buôn bán nên tiền bạc kiếm được rất khá.
Tôi khẳng định là tôi cưới chồng không phải vì nhà anh có điều kiện hơn nhà mình mà bởi vì tôi đã lỡ mang bầu nên không thể để con mình sinh ra không có cha.
Ngặt nỗi chồng không kiếm ra tiền cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi chẳng thể ra ở riêng. Mà có lẽ mọi người cũng biết rồi, mẹ chồng tôi kinh doanh mấy chục năm nay, có được cơ ngơi ấy nên cái gì bà cũng căn cơ từng chút.
Tôi biết rõ mẹ chồng mình là người xét nét, hay để ý. Thậm chí nếu không vì tôi siêu âm là con trai thì chưa chắc đã được mẹ chồng cho kết hôn. Dù vậy, tôi vẫn biết bà có vẻ khinh thường gia đình tôi nghèo và bà luôn có ác cảm với tôi, nghĩ tôi lấy chồng chỉ vì nhòm ngó tiền bạc của nhà bà.
Tôi biết rõ mẹ chồng mình là người xét nét, hay để ý. Ảnh minh họa.
Nhưng tôi nào có như thế. Khi cưới, mẹ chồng đeo cho tôi cái vòng 1 cây vàng thì buổi tối bà lên phòng 2 vợ chồng đòi sạch. Chưa hết, tiền mừng cưới, tiền hồi môn của nhà tôi cũng phải đưa cho mẹ chồng nắm giữ. Vậy mà tôi vẫn không dám ca thán nửa lời.
Còn chồng tôi, bản thân không làm ra tiền thì làm sao có thể bênh vợ trước mặt mẹ? Đến tiền ăn sáng anh còn phải xin mẹ thì còn đâu tiếng nói trong gia đình nữa?
Tôi biết, là do tôi ngu dại. Nhưng tôi cứ nghĩ cưới chồng vì con. Để con tôi có cha và tôi cũng có một danh phận chính đáng. Vậy nhưng mới ngày đầu về nhà chồng, tôi đã ấm ức đến nỗi cả đêm chẳng thể nào chợp mắt.
Chuyện là lúc mẹ chồng lên lấy chiếc vòng bà đeo cho tôi khi đón dâu về thì tôi cũng có ý không vui lắm. Mà nói thật ai ở hoàn cảnh của tôi cũng sẽ chẳng vui, bởi vì rõ ràng đã trao cho tôi còn tìm cách đòi lại.
Nhưng rồi tôi cũng lấy đưa cho mẹ chồng vì biết không đưa cũng chẳng được. Khi đó mẹ chồng đang nói chuyện làm dâu với tôi ở trên phòng thì dưới nhà có mấy cô hàng xóm đến chơi. Tôi cũng ngại nên cáo mệt và ở trên phòng nghỉ.
Tôi thì đứng khóc còn chồng nói giúp một câu cũng bị mẹ chồng tôi nạt nộ ngay. Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Tưởng chuyện như thế là xong nào ngờ khi tôi và chồng đang chuẩn bị ngủ thì mẹ chồng lên gõ cửa liên hồi. Chồng vừa ra mở cửa, mẹ chồng tôi đã lao vào hỏi tôi giấu cái vòng cưới ở đâu.
Tôi cũng ngơ ngác không biết mẹ chồng có ý gì nên nói là đã đưa cho mẹ lúc tối rồi. Vậy mà mẹ chồng tôi không tin. Bà vừa lùng sục phòng tôi vừa đay nghiến tôi: “Biết ngay mà. Loại nghèo nàn như cô đến nhà tôi chỉ trực cơ hội để ăn cắp”.
Lục tung phòng chẳng thấy, mẹ chồng đẩy tôi ra khỏi giường rồi lật tung chăn đệm lên xem tôi có giấu không. Đời thuở nhà ai mới ngày đầu về làm dâu đã bị mẹ chồng làm như tôi không? Tôi thì đứng khóc còn chồng nói giúp một câu cũng bị mẹ chồng tôi nạt nộ ngay.
Nghĩ lại tôi thấy chán cuộc sống hôn nhân này vô cùng. Chồng dù có thương tôi nhưng chẳng làm ra tiền thì nói mẹ tôi cũng bỏ ngang tai. Chỉ có tôi mới là người khổ. Ngày đầu về làm dâu tôi đã phải chịu cảnh ghẻ lạnh của mẹ chồng thế này. Không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi căn nhà này đây?
Theo Emdep
Người bố bị đánh đập tàn nhẫn vì bị nghi ăn cắp vẫn cố ôm lấy cái bánh mỳ
Có khoảng 3,4 người đang vây quanh 1 tên ăn cắp nào đó, tôi đến sát hơn, bỗng nghe tiếng người đó gào lên:"Đánh tôi cũng được nhưng đừng làm bẩn bánh của con tôi!"
ảnh minh họa
Không ai sinh ra mà có thể lựa chọn hoàn cảnh gia đình cho mình cả, và cũng chẳng ai muốn mình phải lớn lên ở 1 nơi tồi tàn, 1 khu ổ chuột- nơi mà mỗi ngóc ngách đều ẩm mốc, bốc mùi hôi thối để người ta nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.
Và đương nhiên, tôi cũng vậy, thế nhưng, ông trời đối xử bất công với tôi khiến tôi từ ngày lọt lòng mẹ đến nay vẫn phải chui rúc trong túp lều rách nát với người cha thọt chân.
Mẹ tôi mất từ khi sinh tôi, vì bà quá yếu cộng thêm việc không có tiền đưa đến bệnh viện nên bị nhiễm trùng mà qua đời. Lúc ấy, tôi vẫn chưa ý thức được việc mình sống hèn hạ đến thế nào.
Nhưng càng lớn, tôi càng ngộ rõ rằng tôi đang ở cái đáy của xã hội. Người ta coi thường tôi, khinh rẻ, bĩu môi mỗi khi biết tôi không có chữ, thấy bố tôi lặc liễng dưới trời nắng chang chang mà không mũ nón, khi thấy bố con tôi đi đào bới từng thùng rác thối để kiếm ít chai lọ đem về bán.
Tôi nhớ, lúc tôi lên 10 tuổi, 1 bà bán cửa hàng quần áo nhìn thấy bố con tôi hay nhặt rác quanh đấy, bà ngứa mắt, bà liền chơi bố con tôi 1 vố. Bà gọi bố con tôi vào nói:
-Có muốn lấy chai lọ không??
Tôi thì tỏ vẻ bất cần chẳng quan tâm vì đối với tôi công việc này là bắt buộc, tôi vẫn hận bố mình vì khiến tôi phải sống cuộc đời mạt hạng thế này. Ngược lại, bố tôi hớn hở đáp:
-Có, bà cho tôi xin.
Bà chủ kia cười khẩy:
-Thằng cháu tôi nó trót đi tè với đi ị vào đó, ông chịu khó đổ đi rồi mang bán nhé.
Nói rồi, bà ta vứt ra 1 đống chai lọ bốc mùi thối hoắc với vẻ mặt phủ phê, thỏa mãn. Bố tôi vội dắt tay tổi bỏ đi để tôi không phải chịu nhục và cũng để tôi khỏi than vãn. Vì mỗi lần gặp những tình huống như vậy, tôi lại cằn nhằn với bố:
-Tại sao bố mẹ lại sinh ra con trong hoàn cảnh thế này?? Tại sao không bóp cổ con luôn từ lúc lọt lòng đi?? Tại sao không để con đi theo mẹ luôn cho rồi??
Bố tôi nghe những câu đó, ông cau mày nhưng không cáu giận, chỉ cúi gằm mặt.
Đến mùa mưa ròng rã năm đó, bố con tôi lang thang khắp đầu đường xó chợ mà chẳng nhặt nhạnh được gì, bố con tôi sức yếu, vừa gặp mấy cơn mưa đều lăn ra cảm.
Hôm ấy, trong nhà không còn xu 1 cắc nào. 2 bố con nằm thều thào trên giường còn tôi thì cứ ôm cái bụng sôi òng ọc lẩm bẩm chửi mắng cuộc đời mặc dù đang trong cơn sốt tôi liên tục kêu:
-Đói, đói..
1 lúc sau, thấy tôi cứ lả dần đi, bố bỗng nhiên đứng lên nói:
-Bố đi ra ngoài vài phút nhé. Chờ bố.
Tôi không trả lời, nhưng chờ mãi 30 phút vẫn không thấy ông đâu, tôi không chịu được nữa liền đi tìm.
Tôi uể oải lê cái xác như ma đói đi khỏi túp lều xiêu vẹo ra phố. Nhưng từ xa bỗng dưng nghe thấy tiếng xôn xao, tiếng chửi mắng:
-Đánh cho nó chết đi, dám ăn cắp đồ của ông à?? Cái loại ăn trộm ăn cướp thì giết không tha.
Tôi tiến lại càng gần càng nghe tiếng chửi mắng, đánh đập uỳnh uỵch. Có khoảng 3,4 người đang vây quanh 1 tên ăn cắp nào đó, tôi đến sát hơn, bỗng nghe tiếng người đó gào lên:
-Đánh tôi cũng được nhưng đừng làm bẩn bánh của con tôi!!
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi vội vã len vào thì điếng người khi thấy bố đang ôm khư khư nửa chiếc bánh mỳ vào lòng, người thì máu me be bét, quần áo rách tơi tả. Tôi bật khóc rồi ôm lấy bố:
-Bố...bố làm sao thế bố?? Làm sao thế này?? Sao bố lại đi ăn cắp?? Bố đã dạy con nghèo cho sạch rách cho thơm cơ mà.
Những người xung quanh cười khẩy:
-Chỉ được cái giảng đạo đức suông.
Nói rồi họ định lao vào đánh tiếp thì tôi quỳ xuống van xin:
-Xin các chú đừng đánh bố cháu nữa, ông ấy đang ốm, lỡ ông ấy chết ra đây thì các chú phải đi tù đấy ạ.
Những người kia nghe vậy thì mới nhìn nhau bỏ đi, trước khi rời đi họ còn chửi đổng:
-Nhớ mặt ông mày đấy, lần sau không có nhẹ nhàng bỏ qua thế đâu.
Tôi đỡ bố dậy, ông mỉm cười với khuôn mặt thâm tím:
-Bố không ăn cắp, con chó nó công chiếc..bánh..ra, rồi nó bỏ đi..bố mới lấy đem về cho con.
Tôi nghe bố nói mà tim mình như thắt lại. Tôi lẩm bẩm:
-Bố ơi, con xin lỗi.
Đối với bố tôi, tôi vốn là lý do tồn tại của ông, là cả nguồn sống, vậy mà tôi lại nỡ trách móc ông chỉ vì ông không cho tôi được những gì tôi muốn. Tôi hối hận tột cùng, từ đó tôi mới biết, cuộc đời này chỉ cần có bố mẹ đã là sự may mắn lớn nhất rồi, hãy trân trọng họ thật nhiều.
Theo Blogtamsu
Mẹ chồng vu con dâu tội ăn cắp cho bõ ghét Thực ra thì ngay từ đầu mẹ chồng đã kịch liệt phản đối tình yêu của chúng tôi. Bởi theo bà "nhìn người mà bắt hình dong", tôi ti hí mắt lươn nhất định là người gian tà xảo trá. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng chưa hiểu bản chất con người tôi nên mới đánh giá như vậy nên mặc bà có ác...