Lò sưởi ngày xưa
Nhớ hồi đó, tôi sinh con đầu lòng, về nhà má ở quê. Việc đầu tiên là má sai một đứa em chà rửa cái thau nhôm cũ kỹ cho đến khi nó sáng hết mức có thể.
ảnh minh họa
Rồi má sai một đứa khác gom tro bếp trong mấy ngày thành một đống, mà phải là tro bếp được nấu bằng củi chứ không phải bằng rơm. Đích thân má giần đi giần lại để lọc lấy thứ tro mịn như bột không lẫn tí ti dăm củi dăm rác nào. Má mua loại than tốt nhất và cẩn thận nhóm thử một lò để kiểm tra.
Video đang HOT
Em trai tôi thì vót tre làm mấy cặp que đan cho em gái đan tất, mũ và áo len, đứa nữa thì cắt cắt khâu khâu, trổ tài nữ công. Những cái áo rách cổ hoặc tay được tận dụng phần còn lành lặn để may áo và yếm cho em bé, chỗ vải nào bị dính lỗ rách nhỏ mà không tránh được thì thêu hoa để che đi.
Chuẩn bị phòng cho mẹ con tôi là vui nhất. Má “công khai” tính xấu của cả nhà. Nào là ba vừa nghiện thuốc lá mà lại nóng tính. Chồng tôi thì có tính khó ăn, kho nồi thịt mà lỡ thiếu tí tiêu là anh chê tanh không ăn được. Nào là em trai có tính bộp chộp mà lại hay cãi lý. Nào là em gái kế thì hay giận hờn nhăn nhó. Em gái út thì… ờ, tính tình vui vẻ ai cũng thích mà lại háu ăn, dễ ngủ.
Vậy là em út được phần… trải chiếu lên giường bà đẻ, để em bé khi nằm lên đó sẽ được vui vẻ và háu ăn, dễ ngủ giống dì út.
Tôi sinh con vào mùa đông, trời rất lạnh. Ngày mẹ con tôi từ trạm xá về, căn phòng ấm sực nhờ cái lò sưởi tự tạo của má là thau than hồng vùi tro riu riu. Phòng bà đẻ kiêng cữ đủ thứ, các em tôi học bài xong cứ lấy cớ vô nhìn cháu một cái rồi ngồi dài để hong hai bàn tay lên thau than ấm cho tới khi bị má “đuổi” ra ngoài.
Má sai đứa em cầm cái khăn lông hong đều trên thau than để khi má tắm em bé xong thì em bé được quấn ngay trong cái khăn ấm áp. Nửa đêm, lớp than trên mặt đã tàn, má trở dậy khêu lớp tro để khui những cục than hồng vùi bên dưới lên. Lại ấm sực. Mẹ con tôi ngủ ngon lành và thức dậy khi nồi cơm gạo mới nấu riêng cho tôi tỏa mùi thơm phức.
Theo VNE
Lời cầu cứu của một bà mẹ
Tôi rất hay đọc về những khó khăn khi làm mẹ, nhưng mọi bài báo rồi cũng kết thúc với cùng một giọng, rằng bà mẹ đó sẽ chẳng đánh đổi các con lấy bất cứ điều gì, rằng bà yêu con vô cùng cho dù chúng mang lại bao khó khăn vất vả, làm mẹ vẫn là điều tuyệt nhất.
Nhưng với tôi, tôi xin thừa nhận một điều, điều bất cứ ai, kể cả tôi cũng chưa từng dám thốt ra, rằng nếu có cơ hội tôi sẽ chọn con đường khác. Bởi, sâu thẳm trong lòng, tôi không thích làm mẹ.
Tôi cũng yêu con, thật sự là có, và tôi viết những điều này mà giấu tên tuổi mình để chúng không bao giờ biết được những cảm giác khủng khiếp trong tôi. Nhưng tôi cần bày tỏ ra cho lòng vơi đi gánh nặng. Từ 12 năm trước tôi bắt đầu làm mẹ, và từng ngày sau đó tôi không thể nào trốn chạy được cái cảm giác chán nản rằng lý ra tôi không nên trở thành một bà mẹ.
Đó không phải vì những lý do thông thường mà các bà mẹ hay phàn nàn như bị con tè ra người ngay trước mặt khách hay phải tối tăm mặt mũi cả ngày vì con. Chỉ bởi tôi thật sự thích cuộc đời mình trước khi làm mẹ, tôi thích tôi của ngày đó, và tôi dành nhiều thời gian mơ về ngày xưa.
Tôi cũng chăm con tốt và chúng có một người chồng tuyệt vời, có ông bà và cô dì chú bác. Các con tôi ngoan, biết hòa đồng và cư xử đúng mực. Vấn đề nằm ở tôi. Chỉ có tôi là người cảm thấy mình lạc lõng.
Tôi biết viết ra những điều này sẽ bị mọi người nói rằng tôi là bà mẹ tồi, thậm chí sẽ có người nói sao tôi không bỏ nhà mà đi, không có mẹ như tôi lũ trẻ còn sống tốt hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ đi, vì dù sống cách nào, tôi cũng không hạnh phúc. Sống cách nào tôi cũng mang trong mình cảm giác có tội, và có lẽ sẽ chỉ mình tôi phải chịu cảm giác ấy. Tôi tự nhủ không được khiến cả gia đình mình phải cảm nhận chung cảm giác của mình. Và từng đêm, khi lũ trẻ đã say giấc, tôi lại mơ về những ngày xưa, khi tôi còn son trẻ, ước mong những ngày ấy không bao giờ qua đi. Có phải tôi thực sự có vấn đề tâm lý?
Theo VNE
Hãy hạnh phúc nhé anh Tình yêu của mình mong manh quá, chỉ như những bong bóng xà phòng - đẹp mà dễ vỡ, vỡ vụn như trái tim em khi hay tin anh đi hỏi vợ. Ngày xưa em mong ngày anh về phép bao nhiêu thì giờ em lại sợ bấy nhiêu, sợ vô tình một lúc nào đó chạm mặt nhau mà không nói được...